Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 29: Mục Tiêu Nhà Xác

Chương 29: Mục Tiêu Nhà Xác


" Kỳ quái, sao đột nhiên có nhiều người mệt mỏi bất thường dữ vậy, trước giờ đâu có thế đâu " Chu Tử Huyên thấy rất khó hiểu, bởi hồi sáng nàng gặp mấy vị khuê mật cũng có tình trạng y như Lưu lão sư.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Chu Tử Huyên không xem đó là vấn đề gì lớn lao. " Chắc là trùng hợp thôi "

Tự mình thuyết phục mình xong, nàng đi thẳng đến nhà ăn tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tiểu Vũ.

Khu Mộ Uyển, trong biệt thự.

Trần Vũ nằm ghế sofa vừa xem tin tức vừa ăn trái cây thì điện thoại phát ra thông báo có tin nhắn gửi tới.

Ting.

Hắn cầm điện thoại lên thấy là Chu Tử Huyên liền cùng nàng trò chuyện.

Mà ở một bên ghế có một tên tiểu hài đang ngồi, là Vương Tiểu Nhược, hắn đang khổ bức ngồi đó nhìn đĩa trái cây rất ngon trên bàn, giơ tay lên muốn lấy một miếng dưa hấu đỏ mộng, nhưng rất tiếc bàn tay trực tiếp xuyên qua, muốn cầm cũng cần không được.

" Muốn ăn..."

Trần Vũ liếc qua, nhìn xem dáng vẻ uất ức của hắn thì thiếu chút cười ra tiếng. Hiện tại Vương Tiểu Nhược là linh hồn thể, muốn ăn cũng ăn không được.

Lúc này tin tức phát tin trực tiếp.

" Vào 8 giờ 30 sáng cùng ngày, tại sân bay Hồng Kiều phía tây khu đô thị hóa đã xuất hiện cuộc t·ấn c·ông khủng bố làm nhiều n·gười c·hết cùng nhiều người b·ị t·hương.

Tại cổng sân bay đã tụ tập rất nhiều thân nhân của người bị ảnh hưởng, bất quá tình hình hiện tại đã được kiểm soát.

Hiện tại lực lượng cảnh sát đã hoàn toàn phong tỏa nơi này, và đang bắt đầu cuộc điều tra, rất nhanh sẽ có câu trả lời thỏa đáng..."

Trần Vũ không chú ý đến tin tức trên tivi mà đang nhắn tin.

" Muội muội đến à ? "

Chu Tử Huyên nói cuộc hẹn chiều nay không đi được, biểu muội của nàng từ dưới quê lên Ma Đô, nàng phải tự đi đón tiếp mới được, chứ lỡ bị lạc hay xảy chuyện gì thì cha mẹ Chu Tử Huyên sẽ mắng c·hết nàng mất.

Trần Vũ nghĩ nghĩ một hồi hắn nhắn một tin cho Chu Tử Huyên, rồi để Tần Uyên đi qua trường học đưa nàng đi đón biểu muội.

Tần Uyên rất không tình nguyện, dù sao hắn là hộ vệ riêng, phải luôn bảo vệ Trần Vũ mới đúng, nhưng thiếu gia quá đáng sợ rồi không đi không được.

Nhìn hắn lái xe đi mất, Trần Vũ liền gõ đầu Vương Tiểu Nhược.

Bộp —

" Ui...ư "

Người sau đang phiền muộn nằm bẹp dí trên ghế sofa, đột nhiên b·ị đ·ánh liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt. " Đánh ta làm gì ? "

Trần Vũ liếc xéo qua hắn. " Ngươi không phải than ở đây nhàm chán quá sao, đi thôi, dẫn ngươi ra ngoài chơi một vòng "

" Thật !? " Vương Tiểu Nhược kinh ngạc, rồi lập tức vui vẻ nhảy dựng lên.

" Ta rảnh nói đùa với ngươi à " Trần Vũ nghiêm mặt, giả bộ quay người bỏ đi.

" Đừng, ta đi ta đi " Vương Tiểu Nhược vội vàng nhào lên, hai tay nhỏ giơ ra bắt lấy tay Trần Vũ.

Mấy ngày hôm nay hắn ở trong biệt thự sắp chán đến c·hết rồi, ăn không được uống cũng không, càng không thể ra ngoài, ngoại trừ nhờ Trần Vũ bật tivi để xem hoạt hình ra thì hắn chỉ còn có thể ngủ được thôi, tiếp tục thế nữa chắc hắn bị trầm cảm mất.

" Ngươi xuống nơi để xe trước đi, nhớ đường đi sao ?"

" Ta biết " Vương Tiểu Nhược nói xong liền xông thẳng qua mặt tường như một hồn ma, ừm chính hắn là linh hồn mà, không có gì kỳ quái.

Trần Vũ tắt tivi, đi vào phòng để đồ, ngón tay khẽ vẩy nhẹ, chiếc chìa khóa xe liền bị hút bay qua, trước khi đi cũng thuận tay cầm lấy một chiếc đồng hồ đeo lên cổ tay.

" Thuận tiện xem giờ "

Lần này hắn định đi xe.

Điệu thấp một chút.

Từ khi phát hiện ra địa cầu không đơn giản Trần Vũ đã cẩn thận hơn rất nhiều, nếu như đổi lại là lúc vừa tỉnh thì rất có khả năng hắn sẽ mang theo Vương Tiểu Nhược bay lên trời đi cho mau.

Còn giờ vẫn là đi xe tốt đẹp, điệu thấp chút là cần thiết, tất nhiên chỉ một chút thôi, nhấn mạnh cái này, quá mức điệu thấp không phải tính cách của hắn.

Xác định trong nhà không có vấn đề gì, hắn đến gara, tìm đến chiếc Benley thường dùng, nhìn vào trong thấy Vương Tiểu Nhược đã ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh ghế lái, nhìn dáng vẻ rất phấn khởi.

Kỳ thật lấy trạng thái hiện tại của Vương Tiểu Nhược tự mình ra ngoài chơi vẫn được, nhưng Trần Vũ không cho phép, lỡ hắn vừa rời khỏi tầm mắt liền đụng phải thứ quái dị làm sao bây giờ, Trần Vũ cũng không muốn mất đi món mồi nhử chưa dùng lần nào này đâu.

Lần này Trần Vũ dẫn hắn ra ngoài cũng là có lý do, mấy ngày nay ngồi biệt thự chờ sung rụng nhưng chả thấy thứ quái dị nào mò đến tìm c·ái c·hết, có lẽ chúng nhận biết được nguy hiểm cũng nên.

Các ngươi không đến ? Không sao, ta tự đi tìm liền được.

Ta còn không tin dẫn mồi nhử ra ngoài đi lòng vòng còn không gặp được con quái dị nào.

Trần Vũ nghĩ thầm, một cước đạp chân ga rời khỏi khu biệt thự Mộ Uyển.

Đang chạy xe băng băng trên đường, hắn bỗng nhớ đến một việc, sắc mặt hơi cau lại. " Kỳ thật còn một nơi có thể đụng phải thứ quái dị mà ta biết đấy chứ "

" Biệt thự của Vương Kiến Xuân, khả năng không nhỏ "

Nhưng Tần Uyên nói ở đó có rất nhiều cảnh sát, vả lại thứ quái dị đã g·iết cha mẹ của Vương Tiểu Nhược không hề đơn giản, chắn chắn so với con quái dị bám vào trên người A Hổ mạnh hơn rất nhiều.

Tạm thời không nên trêu chọc làm gì, trừ phi nó chủ động g·iết đến.

" Nếu nó có gan dám đến địa bàn của ta cũng là chuyện tốt, sẽ bớt rất nhiều phiền toái " Ý nghĩ thông suốt, Trần Vũ chạy xe thẳng lên đường cao tốc.

Bất quá nói là đi dạo lòng vòng nhưng không có nghĩa đi lòng vòng thật.

Hắn đã phân tích qua.

Mất thứ quái dị đó khá giống quỷ, hay là hồn ma ? Sao cũng được, cũng kiểu kiểu vậy.

" Vậy trong thành phố ở nơi nào có khả năng đụng phải mấy thứ dơ bẩn nhất ? " Trần Vũ vừa đạp ga tăng tốc độ lên cao nhất, vừa suy tư.

Mấy khu nhà ma trong lời đồn ?

Nơi từng x·ảy r·a á·n m·ạng ?

Nhà xác trong bệnh viện ?

Nhà t·ang l·ễ ?

Nghĩa trang ?

Vẫn là mấy ngôi mộ hoang ở khu vực vắng vẻ ?

Lăng mộ cổ ?

Quá nhiều các loại ý nghĩ cùng lựa chọn hiện ra trong đầu, Trần Vũ rất nhanh dính phải chứng lựa chọn khó khăn, khuôn mặt giật giật một hồi cuối cùng đã có quyết định.

Chỉ có trẻ con mới sẽ lựa chọn, ta đã lớn, ừm nếu dựa theo giấy tờ là đủ mười tám tuổi rồi, người trưởng thành tất nhiên sẽ nói ta...muốn hết.

" Lựa chọn làm gì, đi một lượt hết không phải xong rồi sao "

Vương Tiểu Nhược tất nhiên không biết mình sắp biến thành mồi nhử dụ quỷ quái. Hắn rất hưng phần nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là lần đầu tiên hắn ngồi trong xe có tốc độ nhanh đến vậy, hình ảnh hai bên đường bay vèo vèo, dùng mắt thường chắc chắn nhìn không kịp.

Chiếc xe Benley trên đường cao tốc chạy như điên, tốc độ vượt quá 400km/h, lạng lách đánh võng giữa đường vượt qua một chiếc lại một chiếc xe, dọa không ít xe ở xung quanh phải giảm bớt tốc độ.

Rất nhiều tài xế cùng lúc mắng to: " Thằng điên nào cho nó ra đường vậy, nhốt vào bệnh viện tâm thần dùm cái đi !!! "

Nếu là xe thuộc hãng Bentley vừa được mua thì không có chiếc nào có thể đạt tới tốc độ này cả, nhưng Trần Vũ hai năm trước chính là một kẻ rất thích tốc độ cùng siêu xe, cải tiến xe là chuyện thường ngày.

...

Di chuyển trong gần mười lăm phút, mục tiêu đầu tiên của Trần Vũ chính là nhà xác trong bệnh viện.

Còn bệnh viện này cũng là nơi mà hắn đã ở lại trong hai năm trạng thái thực vật, Trần Vũ rời khỏi bãi đỗ xe, nhìn xem ở cửa bệnh viện người ra người vào, vô cùng náo nhiệt.

" Náo nhiệt cái gì chứ " Trần Vũ nhận ra mình bậy rồi. Ai lại thích đến đây đâu, trừ phi thật sự có bệnh nếu không đến làm quái gì, rất xui xẻo.

Đằng sau Trần Vũ là Vương Tiểu Nhược, hắn ngó nghiêng qua lại không biết Trần Vũ đã dẫn hắn đi đâu nữa.

" Đây là...bệnh viện !? " Vương Tiểu Nhược nhìn dãy nhà lầu to lớn ở trước mặt, trợn tròn hai mắt hỏi. " Trần Vũ ca ca, ngươi dẫn ta đến đây làm gì !? "

" Thì đi chơi, dạo chơi trong bệnh viện không muốn à ? Có vấn đề gì không ? " Trần Vũ mặt không đỏ, tim không đập nhanh khi lừa dối tiểu bằng hữu, giọng điệu lạnh nhạt.

" A...cái này " Vương Tiểu Nhược lâm vào sâu trong nghi hoặc, cứ có cảm giác không đúng ở nơi nào nhưng lại không nghĩ ra. " Chắc là không có vấn đề chứ..."

Trần Vũ nhìn dáng vẻ không tự tin của hắn liền rất muốn cười.

Đây chính là con nít, ngây thơ không hiểu gì cả.

" Tất nhiên là không có vấn đề " Trần Vũ cho hắn câu trả lời chắc chắn, tiếp đó đi về hướng cổng bệnh viện.

Vương Tiểu Nhược vội chạy theo, sợ hắn bỏ mình ở lại. " Chờ ta à "

Chương 29: Mục Tiêu Nhà Xác