Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 30: Giang Tuyết - Trưởng Khoa Thần Kinh

Chương 30: Giang Tuyết - Trưởng Khoa Thần Kinh


Hôm nay đối với Giang Tuyết là một ngày bận rộn, bệnh nhân rất nhiều, thậm chí có không ít cảnh sát xuất hiện ở xung quanh.

Nàng lúc nãy nghe mấy vị đồng nghiệp nói có một nhân vật không tầm thường sắp được đưa đến bệnh viện, làm mọi người đều bận rộn lu bù lên, thậm chí Trưởng khoa ngoại còn bị chỉ mặt đi ra c·ấp c·ứu cho vị đó.

Rốt cuộc là ai ?

Liền cảnh sát đều đến bảo vệ, không thể nào là nhân vật bình thường.

Chẳng lẽ là chủ tịch tập đoàn lớn, tổng tài gì gì đó...

Không đúng, nếu thật vậy thì chờ ở đây sẽ là hộ vệ cùng một đám phóng viên chứ không phải cảnh sát.

Hay là vị đại lão nào...

Giang Tuyết xem phim hơi nhiều, nên trong đầu không tự chủ được chui ra một vài tình tiết kỳ quái cẩu huyết.

Rất nhanh, bệnh nhân ghê gớm kia đã được đưa đến,...khoan khoan đã, sao lại là một nữ nhân trẻ tuổi vậy !? Có phải sai kịch bản ở chỗ nào rồi không?

Giang Tuyết dụi mắt nhìn lại vài lần nhưng đó chính xác là một tên nữ tử trông rất xinh đẹp, chỉ là khí chất thiên hướng anh khí hào hùng, đối phương b·ị t·hương tổn rất nặng, phần bụng bị xé rách ra một v·ết t·hương lớn nên dù được sơ cứu rồi vẫn phải di chuyển bằng băng ca.

Dựa theo kinh nghiệm của Giang Tuyết loại v·ết t·hương này khá giống do động vật gây ra, dấu vết móng vuốt hiện lên khá rõ ràng.

Giang Tuyết tận mắt nhìn đối phương được đưa vào phòng c·ấp c·ứu, cũng thấy được dù cửa phòng c·ấp c·ứu đã đóng nhưng bên ngoài vẫn còn vài người đứng đợi, bọn họ mặc đồ tây đen giày da kết hợp với kính mát đen, khí thế kinh người, nàng cũng rén không dám lại gần.

Chờ thêm vài phút, từ bên ngoài có vài người cảnh sát đến, bọn họ cùng mấy người mặc đồ đen nói cái gì đó, nhìn dáng vẻ như đang trò chuyện với cấp trên vậy.

Nói thế nào đây, cung kính ? E ngại ? Hoặc cả hai đều có.

" Giang bác sĩ "

Giang Tuyết còn đang ở trong thế giới của mình thì nghe được có người kêu gọi, nàng tỉnh lại quay sang nhìn thì thấy đó là trợ lý của viện trưởng.

" Giang bác sĩ, viện trưởng tìm ngươi, có việc gấp lắm "

Giang Tuyết nghe nói viện trưởng tìm mình lập tức gật đầu, theo trợ lý đi đến phòng viện trưởng.

Viện trưởng là nữ, tuổi tác không nhỏ đã ngoài sáu mươi, khuôn mặt hiền hậu không thể che giấu được sự mài mòn của thời gian.

" Viện trưởng " Giang Tuyết cung kính chào hỏi, ngồi vào chiếc ghế được đặt sẵn ở trước bàn.

" Ta nói ngắn gọn " Viện trưởng cầm một quyển hồ sơ đưa cho nàng rồi nói. " Chắc ngươi cũng đã biết có một bệnh nhân quan trọng được đưa đến rồi chứ "

" Ta biết "

" Ừm, ngươi xem qua hồ sơ đi. Sau khi đối phương được c·ấp c·ứu xong liền sẽ giao cho ngươi phụ trách "

" Cái gì ? " Giang Tuyết lộ rõ vẻ nghi hoặc, cầm lấy hồ sơ bắt đầu xem qua.

Đọc xong, trên đầu Giang Tuyết xuất hiện càng nhiều ' ? ' hơn, nàng nhìn sang viện trưởng, khó hiểu hỏi.

" Từ từ đã viện trưởng "

" Đối phương b·ị t·hương ở vùng bụng phải không, dù có chuyển biến xấu hơn nữa cũng là tổn thương n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, cùng trưởng khoa thần kinh ta đây có quan hệ chỗ nào đâu mà để ta phụ trách !? "

Giải thích tiền căn hậu quả xong nàng nghĩ đến điều gì, nhìn thật kỹ viện trưởng một lần. " Viện trưởng, có phải hay không ngài kêu sai người rồi ?"

Giang Tuyết hoài nghi cũng không có gì không đúng, viện trưởng tuổi tác đã cao nên mắc bệnh đãng trí tuổi già rất bình thường, đối với căn bệnh Alzheimer này nàng tuyệt đối có thể xưng là chuyên gia.

Trưởng khoa thần kinh mà lại !

Viện trưởng buồn cười liếc xéo nàng một cái, bất đắc dĩ giải thích. " Không sai được, chính là ngươi "

Chắc chắn xong, viện trưởng nói với giọng điệu kỳ lạ " Thượng cấp để bệnh viện chúng ta kiểm tra thật kỹ hệ thần kinh của đối phương, một khi phát hiện ra vấn đề lập tức rời khỏi phòng bệnh thông báo cho cảnh sát hoặc mấy người đồ đen ở bên ngoài "

Giang Tuyết nhìn ngữ khí của viện trưởng hiểu được vụ việc lần này không phải đùa giỡn liền gật đầu, tiếp nhận hồ sơ liền xin phép rời đi.

" Ta hiểu được, vậy giờ ta liền đi chuẩn bị "

Giang Tuyết nhanh chóng rời khỏi văn phòng, nàng vừa đi đường vừa đọc kỹ phần hồ sơ vừa nãy.

" Triệu Mẫn..."

" Ngoại trừ tên ra...thông tin cá nhân khác đều không có ? " Đọc xong Giang Tuyết thấy rất kinh dị, đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp nàng gặp phải loại tình huống này.

Chỉ hai chữ có thể diễn tả thôi...quá mạnh !

Giang Tuyết chuẩn bị xong, chờ đợi thêm tầm nửa giờ đối phương mới được đưa ra khỏi phòng c·ấp c·ứu, sau đó chuyển thẳng đến chỗ của nàng.

Dưới hỗ trợ của y tá, Giang Tuyết bắt đầu khám kỹ cho Triệu Mẫn, nàng sử dụng các loại máy móc hiện đại cùng kinh nghiệm chuyên môn kiểm tra qua một lượt.

" Không có vấn đề..."

" Bất quá còn cần theo dõi thêm "

Giang Tuyết cất kỹ cây bút chuyên dùng đi, để y tá ở lại quan sát xem chừng, một mình nàng quay về phòng làm một bản báo cáo.

Giao phần báo cáo đó cho trợ lý viện trưởng xong cũng đã đến trưa, nàng hơi lười, không muốn đi xuống nhà ăn liền kêu một người y tá đi mua giúp đem lên tận phòng.

Ăn uống no nê, nàng chợp mắt một chút, đến tầm hơn một giờ chiều liền có ý tá đến đánh thức.

" Giang bác sĩ, đã đến giờ khám cho bệnh nhân ban sáng "

" Oáp~~ ta biết rồi "

Giang Tuyết vươn vai giải quyết sơ qua chuyện cá nhân, sau đó đi đến phòng bệnh của Triệu Mẫn, lại giúp nàng khám kỹ một lượt.

Tiêu hao gần nửa giờ coi như đã hoàn tất công việc, thấy mình đã không còn việc gì nữa Giang Tuyết định đi uống chút nước.

" Nếu không kêu trà sữa ? Không không không ta đang giảm béo mà "

Hic, thật thèm...

Giang Tuyết !! Ngươi phải kiên định lên, đã quyết tâm là phải làm.

Kìm nén ham muốn ăn uống trong người, nàng đi đến thang máy, chờ đợi chốc lát thang máy liền đến.

Cách !

Từ trong thang máy có một chiếc băng ca được đẩy ra, bên trên nằm một ông lão cao tuổi, người đẩy là hai vị hộ lý.

Theo sau là một tên thanh niên rất trẻ tuổi, khuôn mặt non nớt, trên người mặc một chiếc áo khoác đen, dùng ống tay áo che khuất đôi bàn tay.

" Trần Vũ !? " Giang Tuyết kinh ngạc kêu lên, lập tức nhận ra đây là người quen.

Hai người đúng là rất quen, ít nhất đối với Giang Tuyết là vậy, hơn hai năm ngày nào cũng gặp không quen thuộc mới là kỳ quái.

Kinh ngạc qua, nàng nhớ đến điều gì vui mừng đi đến trước mặt Trần Vũ hỏi: " Ngươi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe sao ? "

" Nếu thế thì đi thôi, ta dẫn ngươi đi "

Giang Tuyết đối với chuyện lần trước vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Tất nhiên không phải chuyện nàng bị Trần Vũ dọa khóc, tạo thành bóng ma tâm lý mà là Trần Vũ như một kỳ tích khôi phục từ trạng thái thực vật.

Theo các số liệu thống kê cho thấy một người nếu rơi vào trạng thái thực vật từ tổn thương não do c·hấn t·hương thì khả năng hồi phục sau 12 tháng là cực kỳ nhỏ.

Cho dù rơi vào số ít đó cũng khó mà khôi phục hoàn toàn, nhất định sẽ để lại tàn tật nghiêm trọng, chỉ có rất ít người khôi phục được hoàn chỉnh khả năng giao tiếp cùng hiểu biết sau 12 tháng đầu, nhưng dù vậy bọn họ vẫn rất khó có thể sống độc lập một mình.

Còn nếu sau 5 năm sẽ là 3% người khôi phục khả năng giao tiếp cùng hiểu biết, và không có một trường hợp nào khôi phục chức năng như người bình thường.

Nhưng nhìn Trần Vũ mà xem, Giang Tuyết nhìn từ bên ngoài thế nào đều thấy rõ được hắn vô cùng khỏe mạnh, cả người tản mát ra khí chất tự tin.

Bởi thế trong mắt Giang Tuyết, trường hợp của Trần Vũ chính là một kỳ tích y học, nàng rất muốn lột sạch hắn, cắt miếng càng tốt, muốn xem xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

" ? " Bên Trần Vũ, hắn vừa từ thang máy đi ra liền bị một tên đại tỷ chặn đường lại, cặp đồi núi ở trước người đối phương như muốn đập thẳng mặt hắn vậy.

Ai đây ?

Trần Vũ ngắm nghía nàng một hồi, cuối cùng cũng nhớ lại.

Đây không phải là bác sĩ phụ trách chữa trị cho ta trong hai năm ở trạng thái thực vậy sao ?

" À ừ, ừm... vị tỷ tỷ này, ngươi tên là gì ấy nhỉ "

"..." Giang Tuyết im lặng vài giây, không ngờ hắn liền tên của mình cũng không biết. " Giang Tuyết "

" Bác sĩ từng phụ trách chữa trị cho ngươi ấy "

" Cái sau ta biết, bất quá không có chuyện gì ta đi trước nhé " Trần Vũ tùy tiện đáp lại liền muốn rời đi, không có hứng thú cùng nàng trò chuyện.

Vương Tiểu Nhược vươn tay nhỏ nắm lấy áo khoác của Trần Vũ, lẽo đẽo đi sau lưng hắn.

Tất nhiên, người bình thường là không thể nào nhìn thấy Vương Tiểu Nhược, trong mắt Giang Tuyết thì Trần Vũ chỉ đi một mình mà thôi.

" Khoan, khoan đã. Không phải ngươi đến kiểm tra sức khỏe sau phục hồi sao ? " Giang Tuyết vội xông ra chặn đường đi.

Chương 30: Giang Tuyết - Trưởng Khoa Thần Kinh