Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Sứ Giả Của Bóng Đêm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Sứ Giả Của Bóng Đêm


Hắn bước đi trên con đường nhỏ dẫn vào làng, đôi chân không phát ra một tiếng động nào. Mỗi bước chân của hắn dường như làm bóng tối thêm dày đặc, như thể màn đêm tự động lùi bước để nhường đường cho sự xuất hiện của hắn. Không ai trong làng cảm nhận được sự hiện diện của hắn, bởi lẽ Thần C·hết chỉ xuất hiện với những ai đã đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình.

Thần C·hết cúi xuống, đưa tay về phía ngực Eadric. Một luồng ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ bàn tay hắn, bao phủ lấy cơ thể ông. Hơi thở của Eadric dần yếu đi rồi dừng lại. Linh hồn của ông từ từ tách ra khỏi thể xác, hiện ra như một bóng mờ nhưng tỏa sáng dịu dàng. Thần C·hết nhẹ nhàng nắm lấy tay linh hồn của Eadric, dẫn ông đến với ánh sáng xa xôi, nơi mà ông sẽ được giải thoát khỏi những gánh nặng của cuộc đời.

Hắn xuất hiện một cách lặng lẽ, như một cái bóng không hình dáng. Khoác trên mình bộ đồ đen tuyền, chiếc áo choàng dài thướt tha, Thần C·hết trông như một phần của màn đêm, hòa quyện với bóng tối xung quanh. Trên tay hắn là chiếc ô màu đen, một vật dụng kỳ lạ nhưng lại trở thành biểu tượng của hắn qua hàng ngàn năm. Chiếc ô ấy không đơn thuần chỉ là để che mưa hay chắn nắng, mà còn là một dấu ấn của quyền năng, tượng trưng cho sự bảo hộ mà Thần C·hết mang đến cho những linh hồn sắp lìa đời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không ai có thể trốn thoát khỏi c·ái c·hết, và không ai có thể đánh bại thời gian. Nhưng Thần C·hết không phải là kẻ thù, mà là một người bạn đồng hành, một kẻ đưa tiễn (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đến nơi mà mọi linh hồn đều phải đến,” Thần C·hết nói. “Một nơi mà ngươi sẽ tìm thấy sự thanh thản, và kết thúc của mọi đau khổ.”

“Đây là sự kết thúc ư?” Eadric hỏi, giọng ông vọng lại từ phía xa xăm.

Chương 1: Sứ Giả Của Bóng Đêm

Cuối cùng, hắn dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ nằm cuối làng. Ngôi nhà trông có vẻ cũ kỹ và bị thời gian lãng quên. Tường đá bên ngoài phủ đầy rêu phong, mái nhà bị nứt nẻ và cây cỏ mọc um tùm xung quanh. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu bên trong hắt ra qua khe cửa sổ nhỏ, tạo nên một ánh sáng yếu ớt trên con đường lát đá phía trước.

“Không phải là kết thúc, mà là một khởi đầu mới,” Thần C·hết đáp, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng đầy bí ẩn. “Cuộc hành trình của ngươi vẫn còn tiếp tục, chỉ là trên một con đường khác.”

“Ta hiểu,” Eadric mỉm cười. “Ta đã sẵn sàng.”

Nhưng quan trọng hơn, trên tay kia của hắn là một chiếc đồng hồ cát nhỏ, một vật dụng chứa đựng trong nó sự sống của con người. Đồng hồ cát ấy không lớn, chỉ vừa vặn trong lòng bàn tay của Thần C·hết, nhưng mỗi hạt cát trong đó đều đại diện cho một khoảnh khắc sống của một ai đó. Khi hạt cát cuối cùng rơi xuống, sinh mệnh ấy sẽ chấm dứt, và Thần C·hết sẽ xuất hiện để đưa linh hồn người đó đến với thế giới bên kia.

Bên ngoài, màn đêm vẫn bao phủ, nhưng đối với Thần C·hết, thời gian dường như không tồn tại. Hắn tiếp tục hành trình của mình, không một chút do dự, không một giây phút nghỉ ngơi. Hắn đi qua những con đường vắng vẻ, qua những khu rừng u tối, qua những nơi mà không ai dám đặt chân đến, tìm kiếm những linh hồn sắp lìa khỏi cuộc đời để dẫn dắt họ đến nơi họ thuộc về. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế nhưng, trong sự tĩnh lặng ấy, có một sự hiện diện kỳ lạ đang đến gần. Không ai biết về sự tồn tại của nó, không ai cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, nhưng tất cả dường như bị hút vào một sự yên lặng tuyệt đối khi một bóng đen từ từ tiến về phía làng. Đó là Thần C·hết, người được coi là hiện thân của sự kết thúc, sứ giả của bóng đêm và c·ái c·hết.

Thần C·hết lặng lẽ bước tới trước cửa ngôi nhà, tay hắn khẽ đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ, và nó mở ra mà không hề phát ra một tiếng kêu nào. Bên trong, một không gian nhỏ hẹp, lạnh lẽo hiện ra trước mắt hắn. Căn phòng trống trải chỉ có một chiếc giường bằng gỗ nằm giữa phòng, và trên giường là một người đàn ông già nua, gương mặt ông nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt như sắp tắt.

Đêm nay, Thần C·hết đã được triệu hồi đến ngôi làng Silvaron. Chiếc đồng hồ cát trong tay hắn báo hiệu rằng thời khắc cuối cùng của một sinh mệnh ở đây đã đến. Không ai có thể trốn thoát khỏi c·ái c·hết, và không ai có thể thoát khỏi bàn tay của Thần C·hết.

Người đàn ông đó là Eadric, một lão nông đã sống suốt cuộc đời mình trong làng Silvaron này. Cuộc đời của Eadric không có gì đặc biệt: ông sống một cuộc đời giản dị, làm việc trên cánh đồng từ sáng đến tối, chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình cho đến khi tuổi già ập đến. Nhưng giờ đây, khi cơ thể ông đã mòn mỏi, khi trái tim ông đã đập những nhịp cuối cùng, Eadric nằm đó, chờ đợi một điều mà bản thân ông cũng không thể tránh khỏi—c·ái c·hết.

Thần C·hết không có cảm xúc, không có lòng thương hại, nhưng sự hiện diện của hắn không hề mang đến nỗi kinh hoàng. Hắn là một phần không thể thiếu của vòng tuần hoàn sinh tử, là sự cân bằng giữa sự sống và c·ái c·hết. Khi một sinh mạng kết thúc, một sinh mạng khác sẽ bắt đầu, và hắn chính là người bảo vệ cho sự cân bằng đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đôi mắt Eadric mờ đục, nhưng trong đôi mắt ấy không có sự sợ hãi, mà chỉ có sự bình thản chấp nhận. Ông đã sống đủ lâu để biết rằng không ai có thể thoát khỏi c·ái c·hết, và ông đã sẵn sàng để đối mặt với nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ta là kẻ đưa tiễn,” Thần C·hết đáp, giọng nói của hắn trầm ấm nhưng không kém phần lạnh lẽo. “Ta đến để đưa ngươi đi.”

Eadric gật đầu nhẹ, đôi mắt nhắm lại. Ông không cảm thấy sợ hãi, không cảm thấy tiếc nuối. Cả cuộc đời ông đã cống hiến cho gia đình và đất đai, và giờ đây, ông chỉ muốn tìm kiếm một chút bình yên trước khi ra đi.

Linh hồn của Eadric tan dần vào trong ánh sáng, trở thành một phần của vũ trụ rộng lớn. Khi linh hồn biến mất hoàn toàn, Thần C·hết quay trở lại với thế giới thực tại. Hắn đứng dậy, rời khỏi căn phòng nhỏ hẹp, để lại phía sau sự tĩnh lặng vĩnh hằng.

Thần C·hết đứng lặng trước giường của Eadric, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn chăm chú vào người đàn ông đang thở hắt ra từng nhịp khó nhọc. Hắn giơ chiếc đồng hồ cát lên, những hạt cát bên trong đang rơi dần, từng hạt từng hạt như thể đo đếm từng khoảnh khắc còn lại của Eadric. Khi hạt cát cuối cùng chuẩn bị rơi xuống, đôi mắt của Eadric đột ngột mở ra.

“Đi đâu?” Eadric hỏi, mặc dù trong thâm tâm, ông đã biết câu trả lời.

“Ngươi là ai?” Eadric hỏi, giọng ông yếu ớt nhưng rõ ràng, vang lên giữa không gian tĩnh mịch.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Sứ Giả Của Bóng Đêm