Thần Chết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Khách lạ
Người phụ nữ mỉm cười, mắt cô sáng lên một tia hy vọng. “Điều đó cũng đủ rồi,” cô nói. “Ta sẵn lòng đánh đổi tất cả chỉ để được ở bên con trai một lần nữa, dù chỉ trong chốc lát.”
Hắn đứng đó, chiếc ô đen lại trở về vị trí cũ, che khuất đi sự hiện diện của hắn. Một lần nữa, Thần C·hết lại tiếp tục hành trình của mình, nhưng lần này, hắn mang theo một ký ức mới – ký ức về người phụ nữ dũng cảm đã dám thách thức cả c·ái c·hết, chỉ để tìm lại người mình yêu thương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thần C·hết không trả lời, hắn chỉ lặng lẽ gật đầu. Hắn chưa bao giờ gặp ai đủ can đảm để đối mặt với hắn mà không run sợ, chứ đừng nói đến việc đặt câu hỏi.
“Ngươi là Thần C·hết, đúng không?” cô hỏi, giọng nói khẽ như tiếng gió thoảng qua.
Cô quỳ xuống trước cậu bé, vòng tay ôm chặt lấy nó, như thể sợ rằng nếu buông ra, cậu bé sẽ biến mất mãi mãi. Cậu bé ngạc nhiên, nhưng rồi cũng đáp lại cái ôm, không nhận ra người phụ nữ là ai, nhưng cảm nhận được một sự ấm áp kỳ lạ.
Thần C·hết không biết điều gì đang chờ đợi hắn phía trước, nhưng hắn cảm nhận được rằng, có lẽ, thế giới này vẫn còn nhiều điều mà hắn chưa hiểu hết. Và với ý nghĩ đó, hắn tiếp tục bước đi, lặng lẽ và kiên nhẫn, như một người canh giữ bóng tối, chờ đợi đến khi mọi thứ kết thúc.
Chương 2: Khách lạ
Thần C·hết cảm nhận được một sự khác thường trong lời nói của cô. Hắn chưa từng nghe ai nói rằng họ đã chờ đợi hắn. Thông thường, sự xuất hiện của hắn là bất ngờ, đột ngột, một cú sốc không thể nào chuẩn bị trước. Nhưng người phụ nữ này thì khác.
Người phụ nữ dừng lại cách Thần C·hết vài bước chân. Cô nhìn vào hắn, đôi mắt không chứa đựng sự sợ hãi hay kinh hoàng như những người khác. Thay vào đó, cô mỉm cười, một nụ cười buồn bã nhưng cũng đầy bình yên.
Chiếc đồng hồ cát trong tay hắn ngừng chuyển động. Hạt cát cuối cùng đã rơi xuống, đánh dấu sự kết thúc của một cuộc đời, nhưng cũng là sự khởi đầu của một hành trình mới. Người phụ nữ và con trai biến mất trong làn sương mù, đi đến một nơi xa xôi mà Thần C·hết không thể theo dõi.
Trong lúc hắn đang đi qua một cánh đồng bỏ hoang, một cơn gió lạnh thổi qua làm chiếc áo choàng đen của hắn tung bay. Bỗng nhiên, chiếc đồng hồ cát trên tay hắn rung lên, báo hiệu sự xuất hiện của một sinh linh sắp c·hết. Thần C·hết dừng lại, đôi mắt trống rỗng hướng về phía xa. Hắn không cần nhìn vào chiếc đồng hồ để biết điều gì đang xảy ra, mà chỉ đơn giản cảm nhận được.
“Ngươi muốn làm gì?” Thần C·hết hỏi, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hãy nói,” Thần C·hết đáp, giọng nói trầm và lạnh lẽo vang lên trong không gian.
Thần C·hết gật đầu. Hắn không hiểu tại sao mình lại chấp nhận lời thỉnh cầu này, nhưng hắn cảm nhận được rằng đây là điều đúng đắn cần làm. Hắn vung chiếc ô đen lên, mở ra trước mặt cô gái, và một cơn gió lạnh lẽo quét qua.
Thần C·hết im lặng, suy nghĩ về lời yêu cầu này. Hắn biết rằng điều cô muốn là một điều không thể. Linh hồn của đứa trẻ đã chuyển đến một nơi khác từ rất lâu, vượt ra ngoài tầm với của hắn. Nhưng điều gì đó trong lời nói của cô đã khiến hắn cảm thấy một sự mềm lòng lạ thường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ xa, một bóng người đang chậm rãi tiến lại gần. Một người phụ nữ trẻ, mái tóc đen dài xõa xuống lưng, bước đi một cách mệt mỏi. Gương mặt cô hốc hác, đôi mắt u buồn, nhưng lại ánh lên một tia sáng lạ thường – một tia sáng của sự sống, của hy vọng, mà Thần C·hết không thường thấy trong mắt của những người sắp c·hết. Người phụ nữ này khác biệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thần C·hết nhìn cô chằm chằm, cố gắng hiểu được ý nghĩa của lời thỉnh cầu này. Hắn chưa từng cho ai một cơ hội như vậy, vì đối với hắn, c·ái c·hết là điểm cuối cùng, không thể tránh khỏi và không thể thay đổi. Nhưng có điều gì đó trong ánh mắt của người phụ nữ này khiến hắn do dự. Cô không cầu xin hay van nài, mà chỉ đơn giản yêu cầu, một cách chân thành và quyết đoán.
Thần C·hết không nói gì, chỉ gật đầu. Hắn biết rằng mình đã làm một điều tốt, dù chỉ là một lần. Và với điều đó, hắn cảm thấy một sự yên bình trong lòng, một điều mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.
Thần C·hết đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không nói gì. Hắn biết rằng thời gian của cô đã đến gần, nhưng hắn không muốn làm gián đoạn giây phút đoàn tụ này. Đối với người phụ nữ, đây là khoảnh khắc quý giá nhất của cuộc đời.
“Ta không thể đưa linh hồn của con trai ngươi về lại thế giới này,” Thần C·hết trả lời, giọng nói của hắn vang lên, pha lẫn giữa sự lạnh lùng và một chút thương xót. “Nhưng ta có thể đưa ngươi đến nơi mà nó đang ở. Tuy nhiên, ngươi phải biết rằng sau đó, ngươi sẽ không bao giờ trở lại.”
Người phụ nữ nắm chặt tay lại, như để kiềm chế cảm xúc. “Ta muốn gặp lại con trai ta,” cô nói. “Ta đã mất nó từ lâu, và trước khi ta ra đi, ta chỉ muốn nhìn thấy nó một lần nữa.”
Trong một thoáng chốc, mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt. Thế giới của họ biến mất, và một cảnh tượng khác xuất hiện trước mắt họ. Một cánh đồng rộng lớn, phủ đầy cỏ xanh và hoa dại, dưới bầu trời xanh trong vắt. Ở đó, một cậu bé đang chạy nhảy vui đùa, gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Thời gian trôi qua, từng khoảnh khắc kéo dài như một đời người. Thần C·hết không vội vàng, để cho họ tận hưởng giây phút cuối cùng này. Hắn biết rằng sớm hay muộn, cô sẽ phải đi theo hắn, nhưng ít nhất bây giờ, cô đã có được điều mà mình mong muốn.
Người phụ nữ bước thêm một bước về phía hắn. “Ta đã chờ ngươi,” cô nói, mắt vẫn giữ nguyên cái nhìn ấm áp và thấu hiểu. “Ta biết rằng ngươi sẽ đến, và ta không sợ. Nhưng trước khi ta ra đi, ta có một thỉnh cầu.”
Cuối cùng, Thần C·hết tiến lại gần, chiếc ô đen nhẹ nhàng mở ra bao phủ lên hai mẹ con. Người phụ nữ ngước nhìn lên, gương mặt đầy biết ơn và thanh thản. “Cảm ơn ngươi,” cô nói, giọng nói của cô tràn ngập niềm vui và sự giải thoát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một ngày khác lại bắt đầu trong thế giới của Thần C·hết, cũng như bao ngày trước đây và mãi mãi về sau. Hắn vẫn tiếp tục công việc của mình một cách lặng lẽ, không có một chút gì thay đổi. Nhưng hôm nay, giữa một không gian hoang vắng và yên tĩnh, hắn cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ – một điều mà hắn đã không cảm thấy từ rất lâu.
Người phụ nữ thốt lên một tiếng kêu nhỏ đầy xúc động, nước mắt chảy dài trên má. “Con trai ta...” cô thì thầm, và không chần chừ, cô chạy về phía cậu bé.
Thần C·hết đứng đó, bất động, quan sát cô gái tiến lại gần. Hắn nhận ra cô ta không giống với những người khác mà hắn đã từng gặp. Có điều gì đó ở cô khiến hắn tò mò, một cảm giác mà hắn chưa từng trải qua. Chiếc đồng hồ cát trong tay hắn chậm rãi chuyển động, nhưng không như thường lệ. Hạt cát rơi xuống không đều, dường như bị kìm hãm bởi một thứ sức mạnh nào đó vô hình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.