Thần Chết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Mùa Xuân Của Linh Hồn
Thần C·hết im lặng, không biết phải nói gì. Hắn chỉ đứng đó, theo dõi khi người phụ nữ từ từ nhắm mắt lại, một nụ cười bình yên trên môi. Hắn thấy linh hồn của cô tách khỏi cơ thể, nhẹ nhàng như một làn gió, và khi linh hồn rời đi, cô không còn đau đớn hay sợ hãi nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng vào lúc ấy, một âm thanh khác lạ lọt vào tai Thần C·hết. Đó là một tiếng thở dài nặng nề, kèm theo những tiếng bước chân yếu ớt. Hắn dừng lại và nhìn về phía âm thanh phát ra. Đằng xa, dưới một gốc cây cổ thụ lớn, một người phụ nữ trẻ tuổi ngồi gục đầu xuống đầu gối, dường như đang trong trạng thái kiệt sức.
Thần C·hết không thể im lặng mãi. Hắn bước đến gần hơn, và lần đầu tiên trong suốt hành trình của mình, hắn cảm thấy một khao khát mạnh mẽ – không phải là sự giải thoát cho cô, mà là sự hiểu biết về sự chịu đựng của cô. "Ngươi cảm thấy như thế nào khi đối mặt với c·ái c·hết?" hắn hỏi, giọng nói của hắn là sự giao thoa giữa sự lạnh lẽo và sự quan tâm chân thành.
Người phụ nữ gật đầu, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cô. "Có lẽ ta đã chờ đợi ngươi. Nhưng trước khi ra đi, ta muốn làm một điều cuối cùng – đó là cảm ơn ngươi vì những gì ngươi đã nói. Dù sao đi nữa, ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn."
Khi ánh sáng mặt trời dần lặn xuống và bầu trời chuyển sang màu tối, Thần C·hết rời khỏi cánh đồng, tiếp tục hành trình của mình. Nhưng lần này, hắn không chỉ đơn thuần là người canh giữ c·ái c·hết. Hắn đã học được một điều mới về bản thân mình – về sự kết nối sâu sắc hơn với những linh hồn mà hắn dẫn dắt, và về sự thấu hiểu hơn về sự sống và c·ái c·hết.
Thần C·hết nâng linh hồn lên và đặt vào chiếc đồng hồ cát. Những hạt cát chảy xuống đều đặn, đánh dấu sự bắt đầu của một hành trình mới cho linh hồn này. Hắn cảm thấy một sự thay đổi nhỏ trong tâm hồn mình – một sự cảm thông, một sự kết nối với những người mà hắn thường chỉ đơn thuần dẫn dắt.
Ngày hôm sau, khi ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng chiếu qua lớp màn mây, Thần C·hết rời khỏi ngôi làng và tiếp tục hành trình của mình. Dẫu cho cuộc chơi cờ đêm qua đã khiến hắn phải suy ngẫm, hắn không cho phép bất kỳ cảm xúc nào làm chệch hướng nhiệm vụ của mình. Nhưng sự khôn ngoan và ý chí của Eirik đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong tâm trí hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta là Thần C·hết," hắn trả lời, không che giấu danh xưng của mình. "Ta là người canh giữ sự chuyển giao giữa sự sống và c·ái c·hết." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta không biết còn bao lâu nữa," người phụ nữ thì thầm, giọng nói cô như gió thoảng qua những cánh đồng. "Mọi thứ đã trở nên quá khó khăn, và ta không còn sức lực để tiếp tục."
Thần C·hết cảm nhận được sự đau đớn và sự chịu đựng trong lời nói của cô. Đây là một cảm giác mà hắn chưa từng trải qua – một sự cảm thông sâu sắc với những linh hồn mà hắn phải dẫn dắt. Hắn không thể nói rằng mình hiểu, nhưng hắn cảm thấy một phần nào đó từ tận đáy lòng.
Chương 6: Mùa Xuân Của Linh Hồn
"Ngươi không cần phải sợ hãi," Thần C·hết nói, cố gắng truyền tải một sự ấm áp mà hắn chưa bao giờ biết đến. "Cái c·hết không phải là kết thúc mà là một phần của vòng tròn vĩnh hằng. Mỗi linh hồn sẽ tìm thấy chỗ đứng của mình ở nơi khác, một nơi mà những đau khổ sẽ biến mất và mọi sự đều được hồi sinh."
Người phụ nữ tiếp tục lẩm bẩm, nhưng giọng nói của cô yếu dần. "Ta đã cố gắng hết sức, nhưng dường như không còn hy vọng nào nữa. Có lẽ ta đã đến điểm cuối cùng của mình." (đọc tại Qidian-VP.com)
Người phụ nữ nhìn Thần C·hết với sự nghi ngờ. "Vậy, ngươi là ai?" cô hỏi, ánh mắt tràn đầy sự tò mò và một chút sợ hãi.
Bước vào mùa xuân, không khí trở nên ấm áp và tươi mới hơn. Cây cối bắt đầu nở hoa, và những con đường phủ đầy lớp lá xanh mơn mởn. Thần C·hết đi qua một cánh đồng rộng lớn, nơi những bông hoa dại đua nhau khoe sắc dưới ánh mặt trời. Những âm thanh vui tươi của cuộc sống xung quanh dường như đối lập hoàn toàn với nhiệm vụ của hắn – nhưng hắn đã học được rằng đôi khi, sự đối lập này lại chính là điều cần thiết để duy trì sự cân bằng.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, và đôi mắt của cô chạm vào ánh mắt của Thần C·hết. "Ta không biết nữa," cô đáp, một chút sự hoang mang trong giọng nói. "Ta đã sống một cuộc đời không quá dài, nhưng nó đã đầy những đau khổ và thử thách. Giờ đây, khi đối mặt với c·ái c·hết, ta cảm thấy như mình đang mất đi tất cả những gì mình từng yêu quý." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thần C·hết không nói gì. Hắn chỉ đứng lặng lẽ, quan sát và chờ đợi. Những lời nói của người phụ nữ gợi lên trong hắn một cảm giác khác biệt – không phải sự tò mò hay khinh bỉ, mà là một sự đồng cảm không thể giải thích nổi.
Thần C·hết tiến lại gần, đôi mắt hắn không rời khỏi người phụ nữ. Cô ấy không nhìn thấy hắn, hoặc nếu có, cô ấy cũng không tỏ ra quan tâm. Trên tay cô cầm một bông hoa dại nhỏ xíu, và đôi mắt cô trống rỗng, như thể đang chờ đợi điều gì đó không rõ ràng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.