Thần Chết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Lời Mời Từ Người Đi Săn
"Trò chơi?" Thần C·hết hỏi lại, giọng hắn vang vọng qua căn phòng như tiếng vọng từ cõi c·hết. "Trò chơi gì mà ngươi nghĩ ta sẽ tham gia?"
Thần C·hết nhíu mày. "Ngươi nghĩ ngươi có thể săn được ta sao, Eirik?"
Thần C·hết theo dấu vết đó, bước chân của hắn dẫn đến một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong rừng. Ngôi làng này nằm tách biệt, như thể nó bị lãng quên bởi thời gian và không gian. Căn nhà nhỏ xíu được làm từ gỗ mục, xếp thành hàng trên con đường đất bụi bặm. Không khí tĩnh lặng lạ thường, như thể mọi âm thanh đã bị hút cạn bởi sự hiện diện của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thần C·hết suy nghĩ trong giây lát. Đối với hắn, thời gian không có ý nghĩa, và c·ái c·hết cũng chỉ là một phần của quy luật tự nhiên. Tuy nhiên, lời đề nghị của Eirik lại làm dấy lên một sự tò mò sâu sắc trong hắn – một sự tò mò về ý chí và sự kiên định của con người.
Eirik mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn. "Chúng ta sẽ chơi cờ vua," ông ta nói, chỉ vào chiếc bàn gỗ cổ kính ở giữa căn phòng, nơi đã được chuẩn bị sẵn một bàn cờ vua với những quân cờ làm từ xương và đá quý. "Nhưng đây không phải là một ván cờ thông thường. Mỗi nước đi sẽ đại diện cho một phần trong cuộc sống của ta. Mỗi nước sai lầm, ta sẽ mất đi một điều quý giá. Và nếu ta không thể chiếu bí ngươi trong vòng năm mươi nước, ta sẽ mất linh hồn ta cho ngươi."
Thời gian trôi qua, và đến nước thứ bốn mươi chín, Eirik đột nhiên dừng lại. Ông nhìn chằm chằm vào bàn cờ, đôi mắt ông lóe lên một ánh sáng kỳ lạ. "Ngươi đã đánh giá thấp ta, Thần C·hết," ông ta nói khẽ, một nụ cười nở trên môi. "Ta có nước đi này."
Thần C·hết không trả lời ngay lập tức. Hắn cảm nhận được một điều gì đó rất đặc biệt từ người đàn ông này – một điều gì đó không thuộc về thế giới phàm trần. "Ngươi là ai?" hắn hỏi, giọng nói của hắn vang lên trong không khí lạnh lẽo.
Ván cờ kéo dài qua đêm, mỗi nước đi đều được suy tính kỹ lưỡng. Những quân cờ dần dần bị loại khỏi bàn, nhưng Eirik vẫn giữ vững thế trận, không lùi bước. Ông ta đã chuẩn bị cho cuộc chơi này cả đời mình, với mỗi bước đi đều mang theo sự quyết đoán và kinh nghiệm từ những lần đi săn trước đây.
Thần C·hết im lặng, nhưng trong lòng hắn, hắn hiểu rằng Eirik không chỉ thắng ván cờ – ông ta đã chiến thắng trong cuộc đấu tranh với chính số phận. Với một nụ cười nhẹ, Eirik đứng dậy, nhìn Thần C·hết lần cuối. "Hẹn gặp lại ngươi sau một năm, bạn của ta," ông ta nói rồi bước ra khỏi căn nhà, biến mất vào bóng tối của khu rừng.
Eirik gật đầu, nhưng ông ta không tỏ ra vui mừng. "Không phải ta thắng ngươi để giành lại sự sống của mình, Thần C·hết," ông ta nói, đôi mắt ông ta đầy quyết tâm. "Ta thắng để chứng minh rằng ngay cả trước c·ái c·hết, con người vẫn có thể lựa chọn. Và ta chọn sống với tất cả những gì ta có, cho dù chỉ còn lại một năm."
Chương 5: Lời Mời Từ Người Đi Săn (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở giữa ngôi làng, có một căn nhà lớn hơn hẳn những ngôi nhà còn lại. Khói bốc lên từ ống khói trên mái nhà, và từ phía trong, Thần C·hết nghe thấy tiếng cười và tiếng nói chuyện vang lên, ấm áp và đầy sinh khí – một điều kỳ lạ khi hắn đến gần, bởi mọi sự sống thường lắng đọng trong sự im lặng khi cảm nhận được sự hiện diện của Thần C·hết.
Thần C·hết, với đôi mắt trống rỗng, vẫn giữ thái độ lạnh lùng và không hề nao núng. Mỗi nước đi của hắn đều chính xác và không hề có sự do dự. Nhưng trong lòng hắn, hắn biết rằng cuộc chơi này không chỉ là một ván cờ – nó còn là một cuộc đấu trí giữa sự sống và c·ái c·hết, giữa ý chí con người và quyền lực của một thực thể siêu nhiên.
Eirik cười lớn. "Ta đã săn tất cả những gì có thể săn được trên thế giới này. Nhưng một ngày, ta nhận ra rằng ta chưa bao giờ đối mặt với thách thức lớn nhất – chính là ngươi, Thần C·hết. Ta muốn xem liệu có thể đánh bại ngươi không, nếu không bằng vũ lực, thì bằng trí tuệ."
Người đàn ông mỉm cười. "Ta là một thợ săn. Tên ta là Eirik," ông ta đáp. "Ta đã đi săn khắp các vùng đất, săn mọi loài thú và quái vật, nhưng có lẽ ngươi là con mồi cuối cùng của ta."
Một buổi chiều tà, khi mặt trời đỏ ối dần khuất sau chân trời, nhuộm bầu trời với những mảng màu cam và tím, Thần C·hết cảm nhận được một sự hiện diện khác lạ. Một linh hồn mới, không giống bất kỳ linh hồn nào hắn từng gặp. Nó toát lên một sức mạnh và sự sống động hiếm thấy, thậm chí ngay cả khi sắp sửa phải rời bỏ thế giới này. Cảm giác ấy mạnh mẽ đến nỗi chiếc đồng hồ cát của hắn rung lên một cách dữ dội, hạt cát chảy qua khe hở với tốc độ tăng dần, như thể nó đang cố bắt kịp nhịp đập của một trái tim đang gấp rút.
Ông ta di chuyển quân mã của mình, và bất ngờ, Thần C·hết nhận ra rằng hắn đã bị đặt vào thế cờ chiếu bí. Một nước đi hoàn hảo – một cú xoay chuyển ngoạn mục mà hắn không hề lường trước.
Ngày lại ngày, Thần C·hết tiếp tục hành trình của mình, đi qua các thành phố, những ngôi làng, và các vùng hoang dã, nơi mà những linh hồn bị bỏ lại vẫn lạc lõng trong bóng tối. Hắn đã nhìn thấy vô vàn c·ái c·hết – những người ra đi trong yên bình và những người chống cự lại số phận đến hơi thở cuối cùng. Mỗi linh hồn là một câu chuyện, và Thần C·hết là nhân chứng bất đắc dĩ cho tất cả.
Thần C·hết ngồi lại một mình, suy ngẫm về những gì vừa xảy ra. Eirik đã không chỉ thách thức hắn, mà còn thách thức cả khái niệm về c·ái c·hết. Trong một kho
Eirik nhún vai. "Có lẽ ta sợ," ông ta đáp. "Nhưng ta sợ hơn khi phải sống mà không bao giờ biết liệu ta có thể đánh bại được ngươi hay không. Ta đã mời ngươi đến đây, Thần C·hết, để mời ngươi tham gia vào một trò chơi."
Thần C·hết không phản đối. Hắn bước đến bàn cờ và ngồi xuống đối diện với Eirik. Trò chơi bắt đầu, và cả hai cùng đắm mình vào một cuộc đấu trí căng thẳng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bước vào trong nhà, Thần C·hết thấy một người đàn ông trung niên, vạm vỡ và sắc sảo, đang ngồi bên bàn ăn, trước mặt ông là một bàn tiệc với đầy đủ các món ngon. Ông mặc một bộ quần áo làm từ da thú, đôi mắt sáng rực lên dưới ánh lửa bập bùng từ lò sưởi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thần C·hết nhìn Eirik một lúc lâu, đôi mắt trống rỗng của hắn nhìn xoáy vào tâm can người đàn ông này. Hắn cảm nhận được một sự can đảm và quyết tâm mà hắn hiếm thấy. "Ngươi không sợ ta sao?"
"Chào mừng," người đàn ông nói, giọng ông mạnh mẽ và đầy quyền lực, nhưng lại có chút hào sảng kỳ lạ. "Ta đã chờ ngươi từ lâu, Thần C·hết."
"Ta chấp nhận," Thần C·hết đáp, giọng nói của hắn lạnh lẽo nhưng đầy quyết đoán. "Ngươi muốn chơi trò chơi gì?"
Eirik đứng dậy, bước đến gần Thần C·hết, đôi mắt ông ta ánh lên sự nhiệt huyết. "Một trò chơi với số phận. Ta sẽ đặt cược mạng sống của mình. Nếu ta thắng, ngươi sẽ để ta sống thêm một năm nữa. Nếu ta thua, ngươi có thể lấy đi linh hồn ta ngay tại đây, ngay bây giờ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.