Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 149: Linh Hồn Vấn Đáp, Chiêu Chiêu Liên Tiếp

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 149: Linh Hồn Vấn Đáp, Chiêu Chiêu Liên Tiếp


" Vận mệnh ? Thứ kia nó quá mờ mịt, ta chưa bao giờ tin vào nó cả, ta trước giờ chỉ tin vào chính bản thân mình mà thôi, ta quan niệm chỉ có chính bản thân chúng ta mới có quyền được nắm giữ trong tay mệnh số của chính mình, vận mệnh của bản thân thì phải do bản thân tự đi mà nắm bắt quyết định lấy, không thể trông chờ cho mọi thứ được an bài sẵn, làm như thế quá mức bị động và ấu trĩ. " Diệp Bình Thiên từ tốn trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

" Đó! Vậy có đúng hay không, đã Diệp huynh chịu nhận thì Vương Huyền ta cũng vui mừng, Diệp huynh nhanh cất thứ kia vào đi, chúng ta tiếp tục uống rượu kể chuyện xưa. " Chưa đợi Diệp Bình Thiên dứt câu, Vương Huyền đã ngay lập tức xen vào, chặt đứt câu nói kia của hắn.

Tiếp đó lời nói của hắn xoay chuyển, bản thân hỏi ngoặt lại Vương Huyền: " Không biết Vương huynh hỏi ta thứ này để làm gì ? Chẳng lẽ. . . việc Vương huynh đầu tư vào Diệp mỗ đây cũng là do vận mệnh ? Vậy là Vương huynh đây là người tin vào vận mệnh sao ? " (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu như Vương Huyền hiện tại mà có thể đọc được ý nghĩ của Diệp Bình Thiên, thì chắc chắn hắn sẽ không ngại ngùng một chút nào mà chạy tới vỗ vai, rồi cười thẳng vào mặt của Diệp Bình Thiên mà nói: " Huynh đệ, ngươi còn không biết số mệnh của ngươi là như thế nào hay sao ? Còn không biết ngại mà ở đó kể khổ rồi vô hình trang bức, con mẹ nó chứ, trang bức vô hình là rất trí mạng đó huynh đệ có biết hay không hả ? Ngươi ngày ấy mà giác tỉnh ra thế giới bình thường thì bản thân đã không phải là nhân vật chính rồi! "

Vương Huyền nhìn thấy biểu hiện này của Diệp Bình Phàm, thì cũng nhẹ cười cười, rót tiếp rượu cho cả hai rồi nói: " Ta tặng gốc Thế Giới Thụ này ra cho Diệp huynh cũng là có mục đích của chính mình, bản thân ta đây muốn đầu tư vào Diệp huynh! "

Dựa vào điều đấy, Diệp Bình Thiên cũng chẳng nghĩ ra nổi Vương Huyền là nhìn trúng ở hắn điểm nào, tại sao lại có thể bỏ ra một vật trân quý như Thế Giới Thụ để đầu tư vào hắn, việc này quả thực là huyễn hoặc khó hiểu.

" Đến! Diệp huynh đem thứ này nhận lấy, coi như là Vương Huyền ta đây đầu tư cho Diệp huynh! " Tiếp đó, Vương Huyền nhân lúc hiện tại để rèn sắt khi còn nóng, hắn cấp tốc đẩy quả cầu ánh sáng màu xanh lục vào trong lòng bàn tay của Diệp Bình Thiên, rồi nhanh chóng kéo ra một cái khoảng cách nhất định.

Vương Huyền một bộ linh hồn vấn đáp liên hoàn mà ra, đánh cho Diệp Bình Thiên liên tục bối rối không thôi, hắn có chút mơ hồ không rõ mà nói: " Cái này. . . cái này. . . cái này không phải thế, cái này không phải là ta không nhận lễ, mà là cái này quá quý. . . "

Phải biết, ngày ấy Diệp Bình Thiên hắn thế nhưng được cho là thiên tài của gia tộc, vậy mà bản thân chỉ giác tỉnh ra được thế giới bản mệnh có đường kính chưa tới 10 km, tiềm lực của thế giới cũng là ở mức thấp kỷ lục là 0.1, khục, nghĩ đến ngày đó đôi lúc hắn cũng nghi ngờ bản thân mình đúng là một cái phế vật chính cống!

Việc đầu tư này thì Diệp Bình Thiên cũng biết, cái này là những người có tài sản khổng lồ bối cảnh to lớn nhìn thấy đối tượng có tiềm lực, muốn ném ra cành ô liu để nâng đỡ người kia, không cầu người kia có thể một lòng một dạ đi theo mình, nhưng kết cái thiện duyên, bán cái nhân tình cho người ta thôi cũng đã đủ, ngày sau gặp lại đôi bên cũng có thể mỉm cười mà nhìn nhau.

" Diệp huynh có tin vào vận mệnh hay không ? " Nhìn thấy Diệp Bình Thiên hoang mang vẫn chưa giảm, Vương Huyền lại hỏi hắn tiếp một câu.

" Ấy, Diệp huynh phải tự tin vào bản thân mình, cũng phải tin tưởng con mắt nhìn người của Vương Huyền ta! Ngày sau Diệp huynh chắc chắn không tầm thường! Những lời nói vừa nãy của Vương Huyền ta cũng là lời nhận định thật lòng, không hề có một chút ý tứ chê cười Diệp huynh nào ở trong đó cả! " Vương Huyền lại nghĩa chính ngôn từ mà dõng dạc nói to, vừa nói hắn vừa vỗ vào vai của Diệp Bình Thiên, tỏ ý ngươi chắc chắn phải tin ta, tương lai ngươi không tầm thường!

Vương Huyền quyết định thẳng thắn ngã bài với Diệp Bình Thiên, bởi vì loại người giống như Diệp Bình Thiên đây, có vài chuyện không thẳng thắn, là rất khó để đạt được tín nhiệm của đối phương, thẳng thắn ngã bài ra thì có khi người ta còn dễ tiếp nhận vấn đề hơn rất nhiều.

Chương 149: Linh Hồn Vấn Đáp, Chiêu Chiêu Liên Tiếp

" Đầu tư ? " Diệp Bình Thiên nghe thế càng thêm hoang mang nghi hoặc. (đọc tại Qidian-VP.com)

" Ấy ấy ấy, Vương huynh, thứ này không được, nó quá quý trọng, Diệp mỗ không thể nhận lấy nó được! " Diệp Bình Thiên nhìn quả cầu màu xanh trong tay của mình, thoáng ngơ ngẩn trong giây lát, sau đó cuống quýt hô lên, vừa hô hắn vừa cố gắng dúi trở lại quả cầu này vào trong tay Vương Huyền, nhưng khổ nỗi Vương Huyền quá linh hoạt, quá trơn trượt, hắn cố gắng dúi nửa ngày mà cũng dúi không xong.

" Không đùa với Diệp huynh nữa, sự thật thì ta quyết định đầu tư vào Diệp huynh đây, là do bản thân ta đã nhìn trúng được tài năng và phẩm hạnh của Diệp huynh, hơn thế nữa là ta còn nhìn thấy được tương lai tươi sáng phía trước của Diệp huynh, con đường phía trước của Diệp huynh là một mảnh rộng mở trong sáng, thiên địa bát ngát chỉ chờ lấy Diệp huynh xông phá, Diệp huynh đây tiềm lực cũng không cạn một chút nào, từ xưa đến nay con mắt nhìn người của Vương Huyền ta cũng rất chuẩn, chính vì thế cho nên Vương Huyền ta mới quyết định đầu tư ván này cho Diệp huynh! " Vương Huyền bỗng nhiên nốc hết một chén rượu, rồi đứng lên dõng dạc tuyên bố về nhận định của bản thân đối với Diệp Bình Thiên, ánh mắt của hắn sáng rực nồng cháy nhìn chằm chằm vào Diệp Bình Thiên, cả gương mặt trong chốc lát toát ra vô hạn quang mang mang tên tín nhiệm, tín nhiệm rằng mai sau Diệp Bình Thiên không tầm thường!

Phù ~

Bởi vì ngày ấy thế giới bản mệnh của Diệp Bình Thiên hắn quá thảm, thậm chí nó còn đánh phá kỷ lục giác tỉnh thế giới thảm bại nhất trong lịch sử nhân loại là đủ hiểu!

" Đúng thế, chính là đầu tư! " Vương Huyền giọng điệu chắc nịch nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có điều Diệp Bình Thiên hắn cũng không phải là dạng tài năng sáng giá gì a, mặc dù dạo gần đây hắn quả thực có phất lên một đoạn kha khá, nhưng Diệp Bình Thiên hắn không tin lấy bối cảnh của Vương Huyền mà không điều tra được việc hắn thức giác tỉnh thế giới ngày ấy ra sao!

Khục, còn cái gì mà con mắt nhìn người rất chuẩn gì gì đó chỉ đơn thuần là bản thân nói mò, tất cả đều là nhờ vào mệnh số! (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Bình Thiên thấy toàn cảnh như vậy, thì cũng hiểu ý ngày hôm nay mình không nhận cái tặng lễ này là không được, nhưng mà hắn cũng không muốn nợ nhân tình của người ta quá lớn, thế là trầm tư chốc lát Diệp Bình Thiên thở nhẹ ra một hơi, rồi nói: " Đã Vương huynh muốn tặng thứ này cho Diệp mỗ để đầu tư, thì Diệp mỗ cũng xin nhận, bởi vì quả thực Diệp mỗ cũng đang vì thứ này mà bôn ba dọc xuôi bấy lâu nay, nhưng! "

Diệp Bình Thiên có chút hoang mang suy tư, khuôn mặt hắn tràn ngập dáng vẻ hồ nghi mà nhìn chằm chằm lấy Vương Huyền, mong cầu có thể tìm ra được đáp án ở bên phía đó.

" Tới tới tới, hai huynh đệ chúng ta lại tiếp tục uống rượu kể chuyện xưa. " Vương Huyền nhanh chóng gọi lấy Diệp Bình Thiên, sau đó lại rót ra hai chén rượu thơm.

" Ha ha, ta tin vào vận mệnh, nhưng mọi thứ ta quyết cũng không phải hoàn toàn là do vận mệnh! " Vương Huyền nghe hỏi thì phá lên cười, hắn cười đến cực kỳ rạng rỡ, cười đến cực kỳ sáng lạn.

" Khục, Vương huynh quá mức coi trọng Diệp mỗ, quá mức phóng đại Diệp mỗ đây rồi, Diệp mỗ là người như thế nào tự Diệp mỗ hiểu lấy, Diệp mỗ còn chưa đến mức thần thánh như Vương huynh nói được, mong Vương huynh đừng có chê cười Diệp mỗ như thế. " Diệp Bình Thiên cười cười ngây ngô nói.

" Nhưng Vương huynh cũng phải nhận lấy một món lễ của Diệp mỗ đây, chúng ta có qua có lại, đã Vương huynh tặng lễ cho Diệp mỗ, thì Diệp mỗ cũng phải tặng một món lễ cho Vương huynh, có qua có lại thì bằng hữu đạo nghĩa mới có thể bền lâu được! " Nghe được câu nói của Diệp Bình Thiên, thì Vương Huyền tiếu dung ngay lập tức sáng lạn, nhưng bản thân chưa kịp tỏ thái độ gì, thì Diệp Bình Thiên đã đoạt nói tiếp.

Lúc này âm thanh của Vương Huyền lại vang lên: " Diệp huynh đây là không nể mặt Vương Huyền ta rồi hay sao ? Đã bảo uống xong chén rượu kia, cả hai chúng ta đều sẽ là bằng hữu của nhau, nay bằng hữu tặng một món quà mà Diệp huynh cũng ra sức khước từ lấy là sao ? Hay là Diệp huynh thật sự không xem Vương Huyền ta là bằng hữu mình ? "

Đơn giản chỉ là có nét chung trong tính cách ? Vừa gặp như đã quen thân ? Ha ha, Diệp Bình Thiên hắn cũng không có ấu trĩ đến độ đi tin vào những điều này, vậy thì lý do là tại vì sao hắn lại nhận được đầu tư từ người ta ?

Nhưng mà trong lòng Vương Huyền cũng đang không ngừng âm thầm cảm thán lấy: " Thật không hổ là nhân vật chính, chả bao giờ tin vào vận mệnh, nhưng vẫn luôn luôn được số mệnh vững vàng chiếu cố, thật là trên đời này chả có cái gì là hoàn toàn công bằng, aizz, thế gian thằng hai hộp sữa thằng không hộp nào. . . "

" Không phải như thế, ta nào có không xem Vương huynh là bằng hữu đâu, quả thật uống xong chén rượu kia cả hai chúng ta đều đã là bằng hữu. . . " Diệp Bình Thiên nghe thế vội vàng giải thích nói.

Diệp Bình Thiên bị Vương Huyền nhìn đến nồng nhiệt như vậy, lại thêm vài câu nhận định kia, mấy thứ này kết hợp lại với nhau, khiến cho một người khá trải đời như hắn cũng không nhịn được mà mặt mo đỏ bừng, cả người thoáng chốc chìm vào bên trong ngượng ngùng, thật sự là từ bé đến lớn ngoại trừ lão cha của hắn ra, thì Vương Huyền là người thứ hai có thể bất kể mọi thứ ma ca ngợi bản thân hắn đến vậy, điều này quả thật là. . .

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 149: Linh Hồn Vấn Đáp, Chiêu Chiêu Liên Tiếp