Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39: Cố Gắng Để Nâng Cao Đánh Giá
" Chất lượng đánh giá lại được nâng cao một chút! " Vương Huyền có chút vui mừng âm thầm nghĩ.
. . . . .
Tiếng xé gió vun v·út vang lên bên tai Vương Huyền, hắn sử dụng mấy môn khinh công đạp lên trên từng cái phiến lá, nhẹ nhàng mà nhanh chóng di chuyển đi về phương hướng đông bắc của bí cảnh.
Vương Huyền cũng đem tên này giấu ở một cái tán cây tương đối bí ẩn, rồi tiếp tục di chuyển về các phương hướng khác mà không hề ngoảnh lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vút ~ Vút ~ Vút ~
Mấy cái chủng tộc nhỏ này đều phân tán ra khắp nơi của bí cảnh Boz để mà sinh sống, cho nên để tìm hết được bọn họ thì cũng phải mất một đoạn kha khá thời gian, nhưng Vương Huyền cũng phải cố sức mà tìm thôi, ai bảo bọn họ có thể giúp cho hắn nhận được đánh giá và ban thưởng cao hơn đâu chứ.
Vẫn cứ phương thức cũ, Vương Huyền thành công tiếp tục bào chế ra được mấy cái thảm án thương tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chính vì thế mà kế hoạch của Vương Huyền sẽ phải thay đổi một chút, hắn dự định quan sát tìm kiếm mấy con có quyền uy nhất trong cái bộ tộc này, rồi lên kế hoạch tác chiến để tiến hành úp lẻ bọn nó, chỉ cần bắt mấy tên có quyền uy này ký vào khế ước là cả chủng tộc này sẽ về dưới quyền của Vũ Trụ, Vương Huyền hắn cũng sẽ được kết thúc công việc.
Vương Huyền quan sát Voznu Tộc một hồi, phát hiện số lượng của bọn chúng trong khu rừng cây ăn quả này cũng khá là đông đúc, có chừng vài trăm con trở lên, cũng vừa lúc ở đây có cái tên Nhị Giai sơ kỳ tu vi cao nhất của bộ tộc này, nó giống như là vua chúa đang ra sức chỉ huy tộc nhân của mình thu gặt quả dại.
Hắn liếc ngang bát phương thì vẫn là một mảnh rừng núi xanh mượt tươi tốt, bầu trời bao la đẹp đẽ mỹ lệ, ánh nắng ấm áp chiếu nhẹ xuyên qua kẽ hở của từng phiến lá.
Cũng rất may mắn cho Vương Huyền là lần này hắn đến rất đúng chỗ, Voznu Tộc vẫn nằm đúng địa điểm mà Trương Phúc Minh đã chỉ dẫn, bọn chúng không hề có sự di chuyển nào trong quãng thời gian qua.
Chương 39: Cố Gắng Để Nâng Cao Đánh Giá
Mà trong cái trường hợp này thì Belu Tộc không có chỗ nào để trốn, bởi vì đây là địa bàn của tộc quần bọn họ, nên chỉ có thể núp yên ở một chỗ lạnh run sợ hãi.
Một tiếng vỗ nhẹ khẽ vang, Vương Huyền dồn năng lượng vào bàn tay, sau đó sử dụng kỹ xảo điều tiết lực đạo phát ra, thẳng thắn nhanh gọn vỗ nhẹ vào đầu của con sóc chuột này, khiến cho đầu não của nó thoáng chốc ông ông tác hưởng, chưa kịp lấy lại tinh thần phản ứng thì đã lăn đùng ra ngất xỉu.
Hắn rón rén tới gần con sóc chuột, tên Voznu tộc này vẫn cứ thảnh thơi gặm quả ngọt, mà không hề phát hiện có một cái lùm cây đang di chuyển tới sát nó.
Bởi vì bản tính của sóc chuột là cực kỳ nhát gan, chỉ cần cảm nhận thấy nguy hiểm là ngay lập tức bỏ chạy, đến lúc đó Vương Huyền phải tốn một quãng thời gian rất lớn để bắt lại bọn chúng, việc này sẽ khá là mệt.
Sau đó Vương Huyền chọn đại một cái phương hướng nào đó có tiểu tộc quần sinh sống, rồi trèo lên cây phi như vượn tiếp tục di chuyển, vừa đi hắn cũng vừa quan sát hoàn cảnh mọi thứ xung quanh, cố gắng tìm ra được một chỗ phù hợp để mà dựng cái Pháp Tắc Trụ Cột lên.
Tiếp đó hắn gọi ra một cái tờ khế ước, trích một giọt máu của con sóc chuột này chấm vào trong tờ khế ước, khế ước nhẹ sáng lên một cái rồi cấp tốc rơi vào ảm đạm, thành công lấy được chữ ký của một tên.
Nhỏ xong máu tươi của Belu Tộc, tờ khế ước ngay lập tức vỡ vụn hoá thành một chùm ánh sáng, hướng phía các tộc nhân của Belu Tộc nhập vào, từ nay về sau tộc quần Belu Tộc này sẽ thuộc dưới quyền của Vũ Trụ.
" Bây giờ mới ý thức được có chuyện để mà bỏ chạy ? Ngươi muộn! " Ngay lúc này một đạo âm thanh hơi có vài phần tà ác vang lên sát người nó.
Hắn bóp một cái ấn pháp Liễm Tức Thuật, thu hết tất cả khí tức và sự tồn tại của bản thân mình, bắt đầu quá trình rình trộm từ trên cao.
" Lập tức hành động! " Vương Huyền thầm nghĩ trong đầu.
Vương Huyền cũng không thèm để ý đến bọn nó, hắn tiến lên ngắm nghía một hồi, sau đó lại lựa chọn mấy tên có tu vi cao nhất trong đám, đưa tay nhẹ xin bọn họ một tí huyết nhỏ vào trong tờ khế ước của Vũ Trụ.
" IQ không cao chính là khó sống! " Vương Huyền ngước nhìn xung quanh một chút rồi khẽ lắc đầu cảm thán.
Đến lúc này cái con đầu đàn mới ý thức được có chuyện kỳ lạ xảy ra, dã thú trực giác mách bảo nó rằng có nguy hiểm sắp xửa ập đến.
Cái gì mà bản thân đang vui vẻ chỉ huy tộc nhân công tác, thì bỗng dưng bị khách qua đường khẽ vỗ rồi chìm vào trong bóng tối tĩnh lặng yên ả, hay là đang thảnh thơi ăn quả bị nhẹ sợ đầu rồi nằm mơ thấy ác mộng kinh hoàng, . . .
Theo cái tờ khế ước này hoá thành từng đạo ánh sáng dung nhập vào trong từng tộc nhân của Belu Tộc, Vương Huyền cuối cùng cũng đã thành công thu phục được cái chủng tộc này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trải qua một chút thời gian hành nghề chuyên nghiệp, mấy tên chỉ huy của bộ tộc Voznu này cấp tốc mất dạng khỏi bầy đàn của bọn nó.
. . . . .
Suy tư trong chốc lát, Vương Huyền vạch ra cho chính mình một cái kế hoạch để thu phục chủng tộc này, nếu như hắn sử dụng biện pháp cũ giống như ở Belu Tộc là bộc phát ra khí tức sinh mệnh cao giai, thì đoán chừng trong phút chốc mấy cái tên này vì cảm nhận được đe doạ mà chuồn mất.
Mà cái dã tính này của bọn họ khi gặp phải khí tức của sinh vật bậc cao, thì giống như nhi tử gặp ba ba vậy, chỉ có thể là sợ hãi lạnh run nghĩ cách chạy trốn hoặc là cố gắng ẩn núp lẫn trốn ở một chỗ nào đấy chờ đợi nguy hiểm đi qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bụp!
Bộ đồ lá nguỵ trang kết hợp với Liễm Tức Thuật và thêm cả nghệ thuật nguỵ trang của Vương Huyền, khiến cho hắn giống như hoà mình vào trong cây cối và đất trời vậy, thậm chí có mấy con Voznu Tộc trèo lên cây hái quả đi ngang qua hắn mà cũng không hề phát hiện ra đây là nguỵ trang, chúng nó chỉ xem Vương Huyền như một phần của tán cây.
Giống như thể là thú săn mồi gặp phải động vật nhỏ vậy, tầng thứ áp chế khiến cho dã tính và bản năng cầu sinh của động vật nhỏ bộc phát, cố gắng tránh thoát khỏi thú săn mồi.
Voznu Tộc có ngoại hình giống như là sóc chuột, thân hình chỉ vừa bằng một tên nhóc năm hoặc sáu tuổi, bọn chúng cũng là một chủng tộc sở hữu trí tuệ khá thấp và cũng là một trong những chủng tộc yếu nhất trong cái bí cảnh này, sinh vật có tu vi cao nhất của bộ tộc này cũng chỉ mới đến được Nhị Giai sơ kỳ mà thôi.
. . . . .
Trải qua mười lăm phút quan sát, Vương Huyền gần như đã nắm rõ được mọi thông tin của mấy tên có quyền uy trong bộ tộc này.
Còn vấn đề nếu như tên Voznu Tộc này tỉnh lại xong rồi báo cáo với mấy tên khác, thì Vương Huyền hoàn toàn không quan tâm, hắn có tự tin vào kỹ xảo của bản thân mình, lực đạo hắn cũng đã khống chế rất tốt, tên này phải nằm khoảng nửa ngày thì mới có thể tỉnh lại được, đến lúc đó thì Vương Huyền hắn cũng đã sớm làm xong tất cả mọi chuyện.
Trong một mảnh rừng cây ăn quả, các tộc nhân của Voznu Tộc đang điên cuồng ra sức vận chuyển thức ăn, thức ăn của bọn chúng là mấy cái quả dại được mọc ra ở rừng cây ăn quả này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn ngay lập tức thuần thục vạch ra một đạo v·ết t·hương nhẹ trên người con Voznu Tộc đầu đàn này, chấm nó vào tờ khế ước của Vũ Trụ, chẳng mấy chốc sau khế ước tan đi, hoá thành từng đạo ánh sáng dung nhập vào trong người của bọn nó.
Chuyến đi đến Belu Tộc của Vương Huyền cũng được kết thúc ở đây, việc tiếp theo mà hắn cần phải làm đó chính là lên đường đi tìm mấy cái chủng tộc nhỏ khác giống như Belu Tộc để mà thu phục tiếp bọn họ.
Mặc dù đã có Trương Phúc Minh chỉ dẫn cho địa điểm mà các tộc phân bố, nhưng mà chỉ dẫn là một chuyện, chính mình có thể tìm tới và nhìn thấy hay không là một chuyện khác, ai biết được mấy cái tộc này có cảm thấy thời tiết khó chịu nên đã di cư hay không, hay là vì một cái lí do dở hơi nào đó mà mấy chủng tộc này đã bị tiêu diệt, . . .
Nhưng chờ đợi một chút mà không thấy bất cứ ai đáp lại tiếng kêu của mình, con sóc chuột này ngay lập tức co cẳng chuẩn bị bỏ chạy thật nhanh, nó đã thật sự phát giác được nguy hiểm đã đến bản thân.
Vương Huyền ngay lập tức từ sau lưng nó cấp tốc nhảy vọt ra, bàn tay hắn thẳng tắp tóm gọn vào cái cổ của con sóc chuột này, khiến cho nó phải kêu chít chít liên tục không ngừng.
Trải qua một đoạn thời gian bay nhảy, Vương Huyền cuối cùng cũng đã đến được mục đích của mình, đó chính là địa điểm mà Voznu Tộc sở tại.
" Một tên! " Vương Huyền nói thầm.
" Ta cũng phải tranh thủ thời gian để mà lên đường thôi. "
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ ở Belu Tộc, Vương Huyền đi ra khỏi tộc địa của bọn nó, nhìn thấy mấy con giun này bởi vì khí tức sinh mệnh cao giai mà lạnh run nằm ở một chỗ không dám chạy trốn hay cử động gì, sợ mất đi tộc địa của bản thân thì Vương Huyền cũng thấy khá là tội nghiệp.
" Chít chít! " Nó kêu lên hai tiếng, mục đích là để kêu gọi mấy tên chỉ huy của tộc đàn.
Hắn ngay lập tức di chuyển đến một tên gần với vị trí của mình nhất, tên này có tu vi Nhất Giai viễn mãn, đang ra nằm ở một tán cây trộm lười biếng để nghỉ ngơi.
" Chít chít. " Lại kêu lên hai tiếng để thông báo cho tộc quần bắt đầu chạy tán loạn, bản thân nó cũng giống như điện chớp ngay lập tức phóng đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.