Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Hành Hung Trịnh Càn
Trùng hợp Trịnh Càn vừa nghe được Vương Huyền bảo mình cút, thậm chí còn dám mắng chửi chính mình thì cũng ngay lập tức tức điên cả lên, khuôn mặt đỏ bừng như đít khỉ, đã lâu như vậy chưa có ai dám sỉ nhục hắn như thế.
Mà ngọn nguồn của tất cả những sự việc này là bởi vì Tân Thế Giới rất lớn, nhân khẩu ở đó cũng rất nhiều, nhưng số lượng thần linh thì còn nhiều hơn, cho nên lợi ích không đủ để chia đều cho đầy trời thần linh, điển hình cho câu nói tăng nhiều mà thịt thì ít.
【 Cầu đánh giá, cầu đề cử ủng hộ, cầu tương tác biểu cảm, nếu có thể tặng quà ném gạch để tạo động lực cho tác càng tốt, xin cảm ơn! 】
" Ngươi có biết mình đã chọc phải người không nên chọc hay không hả ? "
Nhưng Chúng Thần Điện thì khác, bọn họ ra sức chèn ép các hậu bối đến sau, tầng lớp bình dân hoặc là lạc đàn thần linh, những người không có chỗ dựa vững chắc, bởi vì Chúng Thần Điện sợ bọn họ phát triển và tranh đoạt số lượng tín đồ ít ỏi của bọn họ, thịt voi nhiều cũng chẳng đủ chia cho đàn kiến đói.
Trong chốc lát tình thế cấp tốc xoay chuyển, chuyển biến thành một mình Vương Huyền bao vây lấy đám côn đồ lên mà đánh, còn đám côn đồ thì dùng hết sức lực bú sữa mẹ để thoát khỏi vòng vây nhưng vẫn cứ bất lực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trịnh Càn nằm ở một bên, miệng cứ theo tần suất nhấp nhô, cả người thì toàn là thương tích, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, thoạt nhìn thương thế rất nặng nhưng với trình độ ý tế hiện nay thì chỉ cần nghỉ ngơi một đêm là sáng ngày mai vẫn cứ sinh long hoạt hổ.
Vừa nói, bọn chúng vừa di chuyển để tạo thành thế vây công xung quanh Vương Huyền, nhìn qua cũng biết là sắp có chiến hoả xảy ra.
Lập tức một nắm đấm to như bao cát đáp thẳng lên mắt trái của Trình Càn, khiến cho hắn oai oái kêu loạn giống như heo bị chọc tiết, nhưng chưa dừng ở đó Vương Huyền lập tức ra tiếp một bộ liên chiêu, chiêu chiêu đều ấn nơi yếu hại mà đi lập tức phế đi sức t·ấn c·ông của Trịnh Càn, khiến tên này trở tay không kịp. (đọc tại Qidian-VP.com)
" Dám ăn nói láo xược như vậy với Trịnh thiếu, ngươi ngại tuổi thọ mình dài lắm phải không ? "
Chúng Thần Điện được thành lập nên mục đích là để tranh đoạt tín ngưỡng ở Tân Thế Giới, tranh đoạt tín ngưỡng thì cũng không sao bởi vì đa số các thần linh đều dựa vào chinh c·hiến t·ranh đoạt nhân khẩu và tín ngưỡng để phụng dưỡng mình.
" Bằng vào những lời nói ngu xuẩn ngày hôm nay của ngươi thì ngươi cũng đừng hòng mà đứng thẳng để đi ra khỏi đây. "
" Ngươi quá phiền! Ta không có hứng thú đi gia nhập cái tổ chức thối nát, rác rưởi như Chúng Thần Điện của các ngươi. "
Sau khi xả xong cơn tức, Vương Huyền dừng tay, ánh mắt hắn hung ác quét qua đám người xung quanh, khiến cho đám người lập tức lạnh run, trong lòng thầm hô to một câu thật là hung ác.
Nghĩ đến đây, Vương Huyền càng phát ra chán ghét đối với Trịnh Càn, ánh mắt của hắn nhìn Trịnh Càn cũng dần trở nên bất thiện.
Nhưng nó lại không phải như thế, tác phong của tổ chức này hết sức rác rưởi, hành vi của nó gây ra rất nhiều người phản cảm.
. . . . .
Vương Huyền thấy bọn họ bày sẵn thể công và luôn mồm sủa loạn như vậy thì hắn cũng không còn khách khí, dựa vào kinh nghiệm làm người hai kiếp của bản thân thì hắn rút ra được một bài học là người nào ra tay trước người đó làm cha.
Hắn một mặt bình tĩnh nhìn đám chân c·h·ó, tay phải xách Trịnh Càn đang không ngừng run lẩy bẩy kêu đau lên, sau đó hắn thoải mái bay nhảy trong vòng vây của bọn côn đồ, với một người có cảnh giới E9 như hắn mà đi h·ành h·ung một đám người thường chưa giác tỉnh như vậy thì có thể gọi là ba ba đánh nhi tử, giang hồ hảo hán ngộ nhập vườn trẻ mầm non.
" Cút! "
Vương Huyền cũng đại khái đoán được ý nghĩ của chúng thần, bọn họ cũng sợ có người đến sau tranh dành nhân khẩu và tín ngưỡng với mình, bởi vì nhân khẩu và tín ngưỡng đối với thần linh là hết sức quan trọng, nó có quan hệ tới lợi ích và tương lai của vị thần đó.
" Ngươi chán sống rồi hay sao ? " (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng ta nhìn lấy Vương Huyền đang không ngừng ra sức tả xung hữu đột h·ành h·ung tiểu bằng hữu như vậy thì bất chợt đảo mắt, giống như là nghĩ đến cái gì, ánh mắt của Lạc Tuyết Linh lại toát lên một vẻ cổ linh tinh quái, quang mang trong cặp mắt đại thịnh.
Đám đàn em đi theo Trịnh Càn thấy thế cũng dồn dập gân cổ lên hô: " Lớn mật! "
" Ra sức đánh cho hung ác vào, có bất cứ việc gì thì Trịnh thiếu lo hết. "
Chương 4: Hành Hung Trịnh Càn
Các bạn học xung quanh thấy Vương Huyền hung ác như vậy thì nuốt một ngụm hơi lạnh, lập tức cấp tốc ra sức tản đi, sợ nếu như mình đi chậm một síu nữa thì người nằm đấy không phải là Trịnh Càn mà là chính bản thân bọn hắn.
Vương Huyền: . . .
Cổ nhân cũng đã có một câu nói rất đúng cho trường hợp như thế này, đó là chặn tương lai của người ta thì xa đâu cũng phải g·iết, đủ để thấy sự tàn khốc và kịch liệt của vấn đề. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì giải pháp để giải quyết vấn đề này hơi khốc liệt một tí, đó là chinh chiến với Hư Vô Thời Không, ở Hư Vô Thời Không có vô vàn những thế giới lớn nhỏ khác nhau, số lượng lớn đến nỗi có thể dùng hằng hà sa số để hình dung, mà có nhiều thế giới như vậy thì đồng nghĩa với nhân khẩu còn nhiều hơn.
Bọn học sinh ăn dưa xung quanh thấy tình thế như vậy thì lập tức tránh ra một vòng tròn lớn, sau đó còn ra sức hô gọi bằng hữu của bản thân mình đến chung vui.
Nhưng bản thân chúng thần cũng cảm thấy ra sức chèn ép thế hệ đến sau là một việc hết sức thất đức, mà không chèn ép thì chính họ sẽ thua thiệt rất lớn nếu như có càng nhiều thần linh phát triển và c·ướp đoạt tín ngưỡng của họ, nên thái độ của họ rất là mâu thuẫn, vừa hay có sâu mọt như Chúng Thần Điện giúp họ làm việc này, cho nên bọn họ vẫn luôn mập mờ và ngầm chấp nhận sự tồn tại của Chúng Thần Điện.
Mặc dù rất chán ghét Trịnh Càn và đối với tên kia đã mang sát ý nhưng Vương Huyền cũng không dám làm quá đáng, bởi vì nơi hắn ở hiện tại là Trái Đất, chốn khởi nguyên của nhân loại, nên nơi đây được pháp tắc của Chư Thần bảo vệ rất chặt chẽ, chỉ cần sơ sót một cái thì n·gười c·hết là hắn mà không phải là Trịnh Càn.
Chúng Thần Điện thì Vương Huyền cũng được nghe cha mẹ của hắn kể lại, nghe tên thì cũng rất chính trực khí phách, lấy Chúng Thần là danh xưng thì cũng đủ thấy được lòng mang thiên hạ, bao dung đủ lớn.
Vương Huyền ở trong vòng vây chợt trái chợt phải, sau đó lại một quyền một tiểu bằng hữu, đánh cho đám chân c·h·ó của Trịnh Càn liên tục hoài nghi nhân sinh, tên nào tên nấy cũng ra sức dùng tay đỡ lấy cặp mắt của mình, cố gắng đề phòng Vương Huyền như phòng tặc.
Không có bất kỳ thần linh nào chê mình tín đồ nhiều và cũng không có bất kỳ thần linh nào cảm thấy tín đồ của mình đã đầy đủ, luôn luôn là càng nhiều càng tốt, đến bao nhiêu muốn bấy nhiêu.
Vương Huyền nghe Trịnh Càn lảm nhảm với thái độ hung hăng như vậy thì cũng thấy hơi phiền và bực mình, thế là hắn hất cánh tay của Trịnh Càn đang khoác lên vai của mình ra, sau đó sắc mặt lạnh lùng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng vì Chúng Thần Điện chèn ép quá lợi hại mà dẫn đến tiến trình văn minh của Vũ Trụ phải tụt lại rất nhiều, mỗi một nền văn minh muốn phát triển mạnh mẽ thì vấn đề cần phải quan tâm thứ nhất không phải là ngoại địch mà là nội loạn, và Chúng Thần Điện cũng bị nhiều người phỉ nhổ là sâu mọt của xã hội.
Nhưng rất không may là bọn sâu mọt này vẫn cứ phát triển được rất tốt, theo như Vương Huyền được biết thì các thế lực ở thần cảnh rất rắc rối và phức tạp, thái độ của chúng thần linh đối với Chúng Thần Điện cũng rất là mập mờ.
Lập tức một đám người sắc mặt hung ác khép chặt vòng vây, ra sức xông tới chỗ Vương Huyền, ý đồ dạy dỗ hắn nhìn lại nhân sinh cuộc đời, xã hội luân lý.
Ngay lập tức một trận loạn đả không thương tiếc trút lên trên người của Trịnh Càn, lần này Vương Huyền ra tay hết sức hung ác, hàm răng của Trịnh càn đã tạm biệt với lợi của hắn, tứ chi cũng b·ị đ·ánh đến biến thành hình thụ kỳ dị.
Mọi thứ lưu loát diễn ra trong vòng chưa đầy một giây, giống như điện quang hoả thạch khiến cho đám đàn em của Trịnh Càn vẫn còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng, bọn họ nhìn Vương Huyền đang ra sức h·ành h·ung Trịnh Càn rồi lại nhìn Trịnh Càn đang oa oa kêu loạn.
Nhưng mà mọi vấn đề hóc búa đều có lời giải riêng của nó, để giải quyết tình trạng như hiện tại cũng rất dễ, nhưng đa số các thần linh lại vẫn cứ chọn giữ nguyên hiện trạng như bây giờ.
" Hôm nay chúng ta phải cho hắn biết rõ như thế nào là đối nhân xử thế, cho hắn biết xã hội này là người nào nắm quyền. "
Sau đó hét to: " Mả mẹ ngươi Tào tặc! Dám đánh chủ ý với bạn gái của lão tử. "
Nàng tới gần Vương Huyền, dí sát vào tai hắn nói nhỏ một vài câu, sau khi Vương Huyền nghe xong thì lập tức giận tím cả mặt, ánh mắt hắn tràn đầy ác ý nhìn chằm chằm Trịnh Càn trên tay phải của mình.
Một người trong đó gào to: " Đánh nhau! Đánh nhau! Kinh thiên chuyện vui, các hương thân bằng hữu cấp tốc có mặt. "
Lạc Tuyết Linh đứng ở một bên nhìn xem, bỗng dưng cảm thấy bơ vơ nói: " Tên này lại ham vui, bỏ mặc ta một mình nữa rồi. "
" Xông lên! "
Nhưng mà chinh chiến cũng đồng nghĩa với phải đối mặt với quân địch và nguy hiểm, mà đa số tất cả mọi người đều không hề muốn đặt bản thân mình vào nguy hiểm, nên Chúng Thần Điện vẫn cứ phát triển khoẻ mạnh như bình thường với đường lối tư duy thối nát đó.
Sau khi kịp hồi thần, một tên đầu trọc trong đám lập tức hô lên: " Các huynh đệ lên, đánh phế tên c·h·ó c·hết này, dám cả gan đả thương Trịnh thiếu. "
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.