Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5: Ta Có Cha Mẹ Là Chủ Thần

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Ta Có Cha Mẹ Là Chủ Thần


" Đại tiểu thư, ngươi cũng đừng dày vò kẻ hèn này như thế chứ ? "

Sau đó hắn lấy lại tinh thần nhìn lại vào màn hình gọi điện, trong hình đang chiếu lấy một người phụ nữ mỹ lệ, có sắc đẹp dịu dàng, luôn mang theo vẻ thanh xuân tươi tắn, dường như thời gian chưa bao giờ lưu lại dấu vết trên người nàng.

Reng~ reng~ reng~

Lạc Tuyết Linh chớp chớp đôi mắt đẹp hỏi lại: " Chuyện gì ? "

Hà Nguyệt: " Nhưng mà con trai ngoan bảo bối à, ngươi thật sự không tính học đại học thật sao ? "

Vương Huyền nghe được mẹ mình nói là lão cha đã đi kiếm Chúng Thần Điện tính sổ thì lập tức thoải mái, có cha mẹ làm quan lớn thì cuộc sống nó là dễ chịu như thế.

" Chuyện này xảy ra vào khi nào ? "

Nói xong Lạc Tuyết Linh tinh quái kéo tay Vương Huyền chạy đi, cả hai dần dần biến mất trước mắt đám người Trịnh Càn.

Đối diện Vương Trường Nguyên nghe được Vương Huyền kể lại thì đột nhiên một gương mặt tươi cười lập tức xụ xuống, sát khí toả ra bốn phía, uy nghiêm lẫm lẫm xách lấy một thanh binh khí gào to.

" Nếu như thiếu gia đã ăn rồi thì thôi, ta đây đi làm việc khác vậy. "

" Các ngươi cũng không biết hôm nay các ngươi đụng phải ai đâu. "

Vương Huyền: " Chuyện vừa nãy ngươi nói với ta, tên c·h·ó c·hết này có ý định ra sức cưỡng ép tiếp cận ngươi. "

Vương Huyền: " Bằng vào bối cảnh của ngươi thì xử lý những thể loại ruồi nhặng như thế này phải là hết sức đơn giản mới đúng chứ ? Tại sao lại muốn ta xả hận cho ngươi ? "

Tên đàn em kia ngơ ngác một hồi, sau đó hắn một mặt hoảng sợ lẩm bẩm: " Chiến. . . Chiến. . . Chiến Tranh Chi Thần, Chủ Thần, mẹ của ta ơi, lần này Trịnh thiếu xông ra đại hoạ. "

Sau đó một giọng nữ dịu dàng vang lên: " Đừng gọi nữa, cha ngươi đã xách v·ũ k·hí chạy đi kiếm Chúng Thần Điện tính sổ rồi, đoán chừng là sẽ náo lớn một hồi. "

Vương Huyền khuôn mặt nghiêm túc trả lời: " Dạ vâng. "

" Nếu như chỉ có một chút síu chuyện như vậy mà không giải quyết được, thì cũng hổ thẹn với cái danh Chiến Tranh Chi Thần của hắn và cũng không xứng đáng để làm chồng của ta. "

Sau khi cả hai đến quán bún bò quen thuộc và thưởng thức xong bữa tối mỹ mãn, thì Vương Huyền đánh xe đưa Lạc Tuyết Linh về nhà, sau đó hắn cũng chạy xe về lại khu Thượng Uyển 54.

Vương Huyền: " Vậy thôi thím Trương cứ bận việc đi, ta vào tự vào nhà nghỉ ngơi. "

Vương Huyền đột nhiên tâm linh thông suốt, nhìn nhìn Lạc Tuyết Linh rồi lại nhìn nhìn Trịnh Càn đang nỗ lực hô hấp lấy không khí mới, khoé miệng của hắn hơi hơi giật giật, thầm thay Trịnh Càn lau một vệt mồ hôi lạnh, trong lòng tự nhủ đắc tội với con gái thật là điều không nên.

" Lúc tan học ta và Lạc Tuyết Linh đã đi ăn bún bò rồi, không phải làm phiền đến thím chuẩn bị đồ ăn cho ta nữa. "

Trong màn hình một người thanh niên tuấn tú, uy nghiêm, có khuôn mặt giống Vương Huyền tới tám phần đang mỉm cười nhìn lấy hắn.

Sau đó bọn họ thấy xe của Vương Huyền trở về thì lập tức chạy tới mở cổng, hắn cũng đi tới chào hỏi sơ qua hai người bảo an sau đó đánh xe vào hầm gửi xe của nhà mình.

Cha mẹ của hắn thì đều là Chủ Thần nên đều rất là bận rộn, bọn họ hầu hết thời gian phải toạ trấn ở chiến trường tuyến đầu, bởi vì bọn họ đều là những trụ cột chiến lược nhất của Vũ Trụ bên này, nên thời gian rảnh rỗi của bọn họ không nhiều.

Sau đó hắn lấy lại tinh thần cầm điện thoại lên bắt đầu gọi xe cứu thương, sau đó lại gọi thêm một cú điện thoại đến gia chủ nhà họ Trịnh, trình báo hết tất cả mọi việc diễn ra ngày hôm nay.

Lạc Tuyết Linh thì không trả lời tiếp mà chớp chớp đôi mắt to đầy vẻ hồn nhiên nhìn hắn.

Vương Trường Nguyên nghe Vương Huyền nói như vậy thì một mặt tự hào: " Thật không hổ là con trai của ta, quá tài giỏi. "

【 Cầu đánh giá, cầu đề cử ủng hộ, cầu tương tác biểu cảm, nếu có thể tặng quà ném gạch để tạo động lực cho tác càng tốt, xin cảm ơn! 】 (đọc tại Qidian-VP.com)

" Ngươi không biết hôm nay mình đã đắc tội là nhân vật lớn đến mức như thế nào đâu. "

Vương Huyền thấy các bạn học như vậy thì cũng lập tức cạn mẹ lời, không thèm để ý tiếp bọn hắn mà quay sang nhìn Lạc Tuyết Linh nói.

" Con mẹ nó Chúng Thần Điện, các ngươi được lắm, ngay cả con trai của lão tử mà cũng dám đánh chủ ý, thật sự là chán sống. "

" Cha à, ngài gọi cho ta có việc gì không ? "

Vương Huyền nhìn thoáng Lạc Tuyết Linh, rồi dắt tay nàng ấy cùng nhau đi đến bãi đổ xe của trường.

" Con trai ngoan, đi học về rồi sao ? "

Vương Huyền bất lực đậu đen rau muống với Lạc Tuyết Linh, ngay sau đó hắn lập tức dẹp hết tất cả mọi chuyện qua một bên, một mặt chẳng hề để ý bắt đầu bình tĩnh tập trung lái xe.

Vương Huyền lập tức chạy vào nhà bắt đầu sửa soạn tắm rửa, hắn xắp xếp đồ đạc cá nhân gọn gàng rồi về phòng ngủ của mình.

Vương Huyền vừa đi đến cổng chính thì lập tức có một người phụ nữ trung niên với gương mặt hiền hậu, mỉm cười chạy ra đón hắn.

Hà Nguyệt hời hợt nói: " Yên tâm đi, ngươi cũng đừng khinh thường lão cha của ngươi. "

Lạc Tuyết Linh: " A, chuyện này sao, ừm. . . là khoảng vào một tháng trước, tên này dẫn theo đám chân c·h·ó của hắn cố ý chặn đường đi của ta, sau đó ra sức tán tỉnh. "

Vương Huyền cũng ngay lập tức mỉm cười đáp lời: " Thím Trương à, không cần phải chuẩn bị đồ ăn cho ta đâu. " (đọc tại Qidian-VP.com)

Một người đàn em của Trịnh Càn thấy ác ma Vương Huyền đã quay lưng, đang chuẩn bị rời đi thì bất chợt lấy lại dũng khí đứng lên hô.

Giọng nữ dịu dàng này là mẹ của hắn, nàng tên gọi là Hà Nguyệt, cũng giống cha hắn đều có tu vi cảnh giới là Chủ Thần.

Vương Huyền nghe vậy vẫn chưa kịp load hỏi: " Ý gì ? "

Ngôi biệt thự này hiện tại chỉ có Vương Huyền và thím Trương cùng với một vài người giúp việc khác sinh sống, thoạt nhìn cũng rất là yên tĩnh và trống trải.

" Chuyện ngày hôm nay còn chưa xong đâu. "

Sau khi mẹ của Vương Huyền nói xong câu đó thì cũng ngắt luôn kết nối điện thoại, muốn để cho hắn đi nghỉ ngơi thật sớm để có một sức khoẻ thật tốt, sáng sớm ngày mai còn có việc giác tỉnh trọng đại.

Thím Trương: " Được rồi thiếu gia. "

" Mẹ à, lão cha sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ? " Mặc dù cảm thấy thoải mái khi được cha mẹ quan tâm, nhưng Vương Huyền vẫn phải lo lắng hỏi, hắn không muốn bởi vì vài ba chuyện nhỏ nhặt mà gây ra ảnh hưởng xấu đến gia đình của mình.

Lạc Tuyết Linh cười hì hì nhìn hắn: " Không phải là ta thấy ngươi rảnh rỗi quá hay sao, kiếm chút chuyện để cho ngươi giải trí một chút síu ấy mà, ngươi cũng đừng trách ta. "

Vương Huyền: " Không đùa giỡn nữa, đi ăn thôi, trễ nãi mất biết bao nhiêu là thời gian rồi. "

Ngoài cổng đứng lấy hai người bảo an khuôn mặt nghiêm túc tuần tra xung quanh, đề phòng người xa lạ đột nhập trái phép.

Trong nhà xe, Vương Huyền một mặt bất đắc dĩ nhìn lấy Lạc Tuyết Linh đang ngôi ở vị trí phụ lái, hắn nói.

Lạc Tuyết Linh chu chu môi nhỏ của mình lên nói: " Không phải nguyên do là bởi vì ngươi hay sao ? "

" Có cần ta phải chuẩn bị đồ ăn tối cho cậu hay không ? "

" Nhà họ Trịnh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người, chờ mà nhận lấy trả thù đi. " (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi hạ sinh xong Vương Huyền thì bọn họ cấp tốc quay trở lại chiến trường, nhưng cũng để lại hai cỗ phân thân làm bạn hắn mười tám năm trong quá trình Vương Huyền lớn lên, cho nên hắn rất yêu quý cha mẹ của mình, gia đình của bọn họ cũng chung sống rất là hạnh phúc, không bởi vì xa cách mà gây nên rạn nứt tình cảm.

Vương Huyền nhìn kỹ vào màn hình thì phát hiện là cha của hắn Vương Trường Nguyên gọi tới, Vương Huyền thầm nhủ trong lòng vừa nhắc tào tháo thì tào tháo ngay lập tức tới, thật không hổ danh là Chủ Thần, linh nghiệm còn hơn thầy bói.

Sau đó Vương Huyền một mặt hung ác, đưa bàn tay sói của mình hướng cặp má bánh bao phúng phính của Lạc Tuyết Linh dùng sức nhéo nhéo vò vò, khiến cho nàng ấy phải liên tục hô to đại hiệp tha mạng.

Nàng chỉ chỉ Vương Huyền sau đó hoạt bát nói tiếp: " Hắn đấy, tên gọi là Vương Huyền, nhà ở khu biệt thự Thượng Uyển 54, con trai độc nhất của Chiến Tranh Chi Thần, có việc cứ thoải mái đến tìm hắn. "

Vương Huyền nghe vậy cũng chẳng thèm quan tâm, một nhà có Trung Vị Thần mà thôi, đối với hắn thì chỉ có thể được xem như một món ăn tráng miệng.

Thím Trương vội vàng đáp: " Nào có phiền hà gì đâu, những thứ này vốn đều là bổn phận của ta mà. " (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương Huyền : " Yên tâm đi lão cha, ta đây có đầy đủ tự tin để nói chính mình có thể thành công giác tỉnh thế giới. "

Nói xong câu đó, Vương Trường Không lập tức biến mất trước khung hình điện thoại, chỉ còn lại bố cảnh cây cối phía sau.

Vương Huyền thở phào: " Vậy thì ta yên tâm rồi. "

" Ngày mai là ngày chính thức giác tỉnh thế giới rồi, ngươi có nắm chắc được hay không ? "

Hà Nguyệt: " Vậy được rồi, ngươi tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi, nhớ giữ gìn sức khoẻ để ngày mai còn tham gia giác tỉnh thế giới. "

Lạc Tuyết Linh : " Đã. " (đọc tại Qidian-VP.com)

" Thiếu gia à, cậu đã về rồi sao ? "

Vương Huyền đang mải mê suy nghĩ thì bỗng nhiên một tiếng chuông điện thoại thông báo có cuộc gọi tới vang lên, hắn cấp tốc phất tay một cái, một cái màn hình màu xanh dương hết sức khoa huyễn lập tức hiện lên, thời đại này khoa học kỹ thuật của Trái Đất cũng hết sức phát triển.

Vương Huyền: . . .

. . . . .

Hắn nói: " Ngày hôm nay có người của Chúng Thần Điện tới mời chào ta, người đến khí thế hung hăng, bị ta cự tuyệt thì có ý đồ h·ành h·ung ta, may mắn bị ta có chuẩn bị trước, đánh phế đi hắn. "

Chương 5: Ta Có Cha Mẹ Là Chủ Thần

Vương Huyền lập tức gọi lại: " Lão cha, lão cha, ngươi đi đâu rồi. "

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Ta Có Cha Mẹ Là Chủ Thần