Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 96. Mối nguy ngoài dự kiến

Chương 96. Mối nguy ngoài dự kiến


Rầm~

Gào~

Chỉ mất khoảng năm phút chỉnh đốn lại đội ngũ, hầu hết các quân sĩ đều đã bước vào vị trí sẵn sàng. Từ phía đằng xa, hai hình bóng khổng lồ đang dần dần hiển hiện lên trong gió tuyết, kéo theo đó là một lũ quái con đông như kiến cỏ, bao gồm đủ các chủng loại lâu la.

Mặc dù chúng chỉ là lũ lâu la, chỉ một quân sĩ thôi cũng đủ sức để g·iết mấy chục con... Thế nhưng với cái số lượng kinh khủng đó, nếu như không sử dụng chiến thuật hợp lí thì khu doanh trại này sẽ phải trả một cái giá vô cùng đắt.

Dưới tiếng bước chân rầm rập của quân đoàn quái vật, những trận tuyết lở cũng diễn ra liên miên, tiêu hao đi không ít số lượng lâu la của chúng. Cơ mà đến khi những con cự thú dẫn đầu ra tay, những trận tuyết lở đó liền bị cuốn phăng đi ngay lập tức, đủ để hiểu chúng là loại đối thủ đáng gờm đến mức nào.

"Năm mười sáu tuổi cậu thật sự đã đối đầu với thứ này đó hả!?" Trần Hoài Nam có hơi run run trước Himiko.

Himiko hít sâu một hơi, tỏ ra thật bình tĩnh đáp lại: "May mắn thôi, khi đó tôi cũng liên hợp với một vài người khác nữa... Cơ mà đến khi tôi hoàn thành công việc thì họ đã sớm t·ử t·rận hết rồi, bản thân tôi cũng suýt c·hết một phen... Thậm chí phải sử dụng "thứ đó" mới sống sót được đấy"

"Thứ đó" ở đây hẳn là Dạ Đao Thần rồi.

"Vậy lần này cậu định sử dụng nó không?"

"Không, dĩ nhiên là không rồi" Himiko cười nhạt: "Hai năm là khoảng thời gian quá dài để tôi khắc phục được toàn bộ điểm yếu trong trận khổ chiến đó. Vả lại tôi cũng đã học được rất nhiều thứ nữa... Thế nên tôi tin là mình sẽ đánh bại được nó mà không cần dựa dẫm vào ngoại vật"

Buff của tôi cũng được tính là ngoại lực đấy cô nương ạ.

Mà thôi, chuyện ấy khỏi cần nói làm gì kẻo chọc thủng bộ mặt tự tin của cô ấy.

Gào~

"Chúng tới rồi! Quả nhiên chúng đã phân chia theo hai con đường, kế hoạch ban đầu diễn ra rất thuận lợi" Phó chỉ huy tỏ ra khá mừng rỡ: "Tiểu cô nương, tiếp theo đành nhờ cô vậy, chúng tôi sẽ cố gắng dọn quái và yểm trợ hoả lực từ xa"

"Không cần yểm trợ, các vị cứ tập trung vào công việc của mình là được. Còn về thứ to lớn đó, cứ yên cho tôi solo với nó đi, đừng có tự tiện xen vào!"

Phó chỉ huy: "..."

Nói sao nhỉ? Cô bé này trông giống như một tên thợ săn đang tranh giành con mồi của mình với những kẻ săn khác vậy... Hoàn toàn không khoan nhượng chút nào.

"Vậy được, chiều theo ý cô. Tuy nhiên khi tình hình trở nên mất kiểm soát, chúng tôi buộc phải xen vào để hạn chế tối đa t·hương v·ong không đáng có"

"Chậc, tùy anh"

Trần Hoài Nam: "..."

Vị phó chỉ huy cũng không so đo làm gì. Đợi khi bọn quái đã đặt chân vào trận địa, gần như đồng thời, thanh âm của cả hai vị chỉ huy lẫn phó chỉ huy lập tức vang lên: "Triển khai kết giới!"

Dưới màn ánh sáng nhàn nhạt, hai toà kết giới khổng lồ dần dần hiện lên. Điều kì diệu là kết giới này dường như chỉ có tác dụng cầm chân bọn quái nhỏ yếu, trong khi lại hoàn toàn vô dụng với những con quái mạnh mẽ như cự thú.

Nghe có vẻ nhàm chán và vô nghĩa nhưng trên thực tế việc cầm chân được chúng đã tạo ra rất nhiều lợi thế cho quân sĩ. Bọn họ có đủ khoảng trống để yên tâm xả hết hoả lực vào giữa bầy quái, từ đó dễ dàng triệt hạ đi rất nhiều sinh lực của bọn chúng.

Tuy nhiên, một kết giới khổng lồ như vậy sẽ không thể duy trì quá lâu được. Dù sao thì nguồn lực của doanh trại cũng có hạn, họ còn phải tính toán đến những lần xâm lăng sắp tới trong trường hợp không có sự chi viện nữa.

Lúc này thì Himiko cũng đã tham chiến. Bằng sự thần kì của Hư Không Bộ Pháp, cô ấy dễ dàng vượt qua toàn bộ lũ quái con để tìm đến vị trí cự thú dẫn đầu, chính là một con trâu tuyết lông trắng vô cùng cường tráng và cứng cáp.

"He, coi bộ tối nay có món thịt trâu ăn rồi"

Himiko khẽ liếm môi, ánh mắt khi nhìn kẻ địch trông hoàn toàn giống như đang nhìn đống đồ ăn ngon lành vậy.

Cũng cùng lúc đó, vị trí mi tâm của Himiko dần dần xuất hiện một văn tự màu vàng chẳng biết thuộc về loại ngôn ngữ nào. Tuy nhiên nó đã bắt đầu tác động đến thị giác của cô ấy, giúp cô ấy nhìn thấy những dòng khí lưu vận chuyển bên trong cơ thể của con cự thú.

"?"

Ban đầu Himiko còn hơi bất ngờ, không biết cái này mà gọi là "buff" cái quái gì... Bất quá đến khi nhìn thấy hai vòng xoáy lớn là trung tâ·m h·ội tụ của các dòng khí lưu khác nằm tại giữa đầu và ngực trái con cự thú, cô ấy đã bắt đầu nhận ra công dụng thực sự của loại buff này.

"Phát hiện điểm yếu sao?"

Hai vòng khí xoáy lớn dĩ nhiên chính là điểm yếu chí tử của mọi sinh vật, khỏi cần phải buff cũng biết được. Cơ mà cái thực sự làm nên sự hữu dụng của buff này nằm ở những vùng khí xoáy nhỏ rải rác khắp nơi trên cơ thể con cự thú, điều mà không phải sinh vật nào cũng giống nhau.

"Hiểu rồi... Chỉ cần tận dụng những điểm yếu nhỏ từng chút một, mình sẽ có được chiến thắng một cách dễ dàng"

"Đã vậy thì tốc chiến tốc thắng thôi. Mình cũng thấy lo về dự đoán của cậu ấy nữa"

Linh Thức Quỷ Đạo - Sát Sinh Biến!

Kích hoạt một phần sát khí được tích tụ trong cơ thể, Himiko tạm bán đi một phần lí trí để đổi lấy sức mạnh rồi lao thẳng vào solo tay đôi với con cự thú khổng lồ!

...

...

Tận mắt nhìn thấy Himiko đơn độc đánh tay đôi với con quái thú khổng lồ, vị phó chỉ huy kia cũng không khỏi hít một hơi thật sâu, trong lòng ngã mũ thán phục. Bởi vì trong kí ức của hắn, cả cái doanh trại này chắc chắn chỉ có mỗi mình chỉ huy của hắn mới làm được chuyện này mà thôi.

Lúc trước hắn còn không tin, nhưng bây giờ thì hắn thực sự tin rồi!

Đáng sợ! Lũ học sinh đến từ cái trường đó đều không phải người!

"Phó chỉ huy"

Nhìn thấy Trần Hoài Nam tiến tới, vị phó chỉ huy nọ liền cất lời cảm thán: "Trời ạ, bạn học của cậu quái vật thật đấy! Ngay cả tôi còn không dám tự tin là mình sẽ trụ được dưới tay thứ đó trên năm phút, thế mà cô bạn của cậu lại có thể solo tay đôi... Thật sự là không công bằng mà!"

Không hẳn là vậy đâu thưa ngài...

Ngài mạnh lên bằng những lần huấn luyện khắc nghiệt, còn cô ấy thì mạnh lên bằng những những ngày liều mạng để có thể tiếp tục tồn tại. Hai chuyện này dĩ nhiên phải cho ra kết quả khác nhau chứ...

À không, đây không phải lúc để nói đến chuyện này.

"Phó chỉ huy, nếu tôi nói lỡ như còn có một con cự thú thứ ba thì sao?" Trần Hoài Nam đi thẳng vào vấn đề với một cái chỉ tay về phía bức tường bằng tuyết tự nhiên nằm ngay cạnh sườn trận tuyến: "Nơi đó tuy rất cao và hiểm trở... Thế nhưng nó lại không phải là vấn đề đối với cự thú. Trong chiến đấu, chuyện khó tin gì cũng có thể xảy ra... Ý tôi là mọi người không có chiến lược gì cho viễn cảnh này sao?"

Vị phó chỉ huy tỏ ra ngây ngốc trước thắc mắc khá là "vô tri" của Trần Hoài Nam, bất quá hắn vẫn là kiên nhẫn trả lời: "Chuyện ấy chỉ có thể xảy ra trên lí thuyết thôi. Hầu hết cự thú lẫn lâu la đều là lũ không có não, chỉ biết đi theo tuyến đường có sẵn, tuyệt nhiên sẽ không đi theo con đường có xuất hiện chướng ngại vật... Thế nên làm gì có chuyện nó sẽ âm thầm phá núi để đánh thọc sườn chúng ta cơ chứ? Cậu bạn à, cậu lo xa quá rồi!"

"Giả sử như chúng thật sự có trí khôn thì sao?" Trần Hoài Nam nhớ lại cái lần mình suýt c·hết trên hoang đảo, sắc mặt càng lúc càng nghiêm túc lên: "Tuy chỉ là số ít... Nhưng cũng không phải không có cự thú sở hữu linh trí"

"Kể cả thế chi chăng nữa, tỉ lệ xảy ra vẫn là rất thấp, ta hoàn toàn có thể bỏ qua" Vị phó chỉ huy dần mất kiên nhẫn: "Tóm lại là cậu đừng để tâm đến cái chuyện viễn vông ấy nữa. Tôi đã chiến đấu ở đây mấy năm rồi, và chuyện mà cậu nói cũng chưa từng xảy ra bao giờ, lo xa quá làm gì"

Nói xong, vị phó chỉ huy lựa chọn thúc ngựa xâm nhập vào tiền tuyến, trông thì giống như tham chiến những thực tế lại là đang cố ý tránh mặt cậu ta.

Trần Hoài Nam tự nhiên hiểu rõ điều đó, chỉ thầm thở dài với một chút bất lực.

Một thợ săn huyền thoại đã từng nói: "Trí tưởng tượng chính là v·ũ k·hí, ai không có nó sẽ là kẻ c·hết trước"

Và cũng có một nhà thông thái nào đó đã từng nói rằng: "Những con số nhỏ nhặt thường là những thứ mà chúng ta sẽ dễ dàng bỏ qua. Tuy nhiên, có những lúc những con số nhỏ nhặt ấy lại trở thành nguồn cơn của mọi thảm hoạ"

"Có lẽ mình nên nhờ các ý chí thám thính hộ một chút..."

Trần Hoài Nam không làm gì khác, chỉ đứng yên tại đó nhắm mắt lại.

Mất khoảng chừng năm phút đứng đón gió tuyết, cậu ta lại chậm rãi mở mắt ra với sắc mặt tối sầm: "Lần này mình đoán đúng rồi. Kẻ chuẩn b·ị đ·ánh thọc sườn mới là chỉ huy thực sự của đợt xâm lược này"

"Cái khó ở đây là mình đang không thể thuyết phục họ được... Đợi đến khi chúng đánh phá mớ tuyết đó thì mọi chuyện đã quá muộn rồi. Phải làm sao bây giờ đây?"

Nhớ lại tên cự thú mặc trọng giáp cùng quân đoàn kỵ binh dưới chân hắn, Trần Hoài Nam không khỏi sởn hết cả gai ốc. Cậu không rõ thực lực của mấy con cự thú mồi nhử kia mạnh đến đâu... Nhưng cậu có thể chắc chắn rằng chúng sẽ chả là gì nếu đem so với tên đó!

Thử cách này xem.

...

...

Đằng xa, đúng lúc Himiko đang bận chiến đấu thì tự nhiên một thanh âm quen thuộc vọng lên trong đầu cô ấy. Lúc đầu cô ấy còn nghĩ rằng do mình yêu người ta quá nên mới bị như vậy... Cơ mà cũng chỉ ngay sau đó, cậu ta kêu gào lên ghê quá thành ra cô ấy cũng bắt đầu đánh giá kĩ lại thanh âm kì lạ trong đầu mình.

"Nghe thấy không? Đừng có bơ tôi nữa! Cấp bách lắm rồi đấy!"

Himiko: "..."

À... Hình như mình không có bị ảo tưởng thật.

Lẽ nào mình với cậu ấy có thần giao cách cảm ư?

He he...

"Im lặng như vậy chắc là không biết cách trả lời lại rồi... Cơ mà nghe này, tôi sẽ giải thích thật nhanh nhé. Đây là chuyện liên quan đến mạng sống của tất cả chúng ta đấy, trăm sự đều nhờ cả vào cậu"

"..."

Chương 96. Mối nguy ngoài dự kiến