Thần Sư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 95. Thú triều ập tới
Nghe vậy, vị tổng chỉ khẽ hơi nhếch miệng lên trông như đang cười.
"Vậy chiều theo ý cậu, hai người hãy thử trải nghiệm cuộc sống của quân nhân đi"
Trở về đội ngũ, cả hai nhìn thấy những binh sĩ khác đã đứng dàn trận sẵn trước mặt vị chỉ huy trung niên. Sau khi nhờ đội trinh sát chạy đi đánh giá tình hình, bọn họ đến giờ vẫn đứng im bất động, duy chỉ có hàng hậu phương là đang tất tả chuẩn bị công tác hỗ trợ mà thôi.
... (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nam này, sao cậu với ông đấy nói chuyện hợp cạ đến vậy chứ? Tôi ngồi nghe mà nhiều khi còn không hiểu nổi... Bộ hai người giao tiếp bằng tâm linh hả?"
Vị chỉ huy cùng các quan tham mưu trừng to mắt: "Quý cô này có đang nói đùa không đấy!? Đây không phải thời điểm để đùa giỡn đâu!"
Cự thú chủ động phá tuyết để mở thêm một tuyến đường khác?
"À khoan... Mấy kẻ đến từ cái trường đó hình như đều là..."
"Còn khoảng bao lâu nữa chúng mới tới?"
"Thưa chỉ huy, chỉ mười lăm phút thôi"
Giá mà mấy tên cấp dưới cũng được như thằng nhóc này... (đọc tại Qidian-VP.com)
Để đáp lại, Himiko chỉ nhếch môi một cách vô cùng tự tin: "Cậu nghĩ tôi là ai chứ? Ngay từ khi mười sáu tuổi tôi đã từng g·iết một con tương tự rồi. Chúng chỉ được cái to xác thôi chứ không có não đâu"
Họ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chúng kể cả khi chúng đang cách chỗ này mười mấy cây số!
"Cứ hiểu đại khái như vậy là được... Sau này nếu rảnh thì chơi game với tôi" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Xong, mau đi tập hợp hàng ngũ thôi"
"Himiko, cậu đối phó được không?" Trần Hoài Nam lại quay sang hỏi Himiko.
Bước vào bên trong lều chỉ huy, những vị tham mưu khác đều đã có mặt sẵn từ trước cả khi vị chỉ huy kia ra lệnh rồi. Có vẻ như họ đã quá quen đối phó với các "làn sóng" thành ra họ đã hình thành phản xạ tự nhiên luôn mất rồi.
Mất một khoảng thời gian áp giải, cuối cùng thì họ cũng được diện kiến vị chỉ huy uy phong lẫy lừng kia. Đó là một người đàn ông trung niên mắt sắc mày kiếm, khí chất trầm tĩnh và nội liễm tựa như một thanh bảo kiếm được cất giấu trong vỏ, bên má trái còn có cả một vết sẹo dài, thoạt trông không hề dễ nói chuyện chút nào.
"Bổ trợ sát thương?" Himiko nghiêng đầu.
Hai người đó cứ nói chuyện với nhau như kiểu đã quá hiểu đối phương đang nghĩ gì... Thú thật, cô ấy cảm thấy có hơi ghen tị.
Người chỉ huy ra hiệu mời hai người ngồi xuống rồi tiếp tục nói: "Tình cảnh của hai người tôi đã đại khái hiểu rồi. Tiếp theo đây mời hai người công khai danh tính cụ thể để chúng tôi ghi chép lại, sau đó báo cáo về trường để trực tiếp xác minh"
Là một người con trai, cậu không thể yếu đuối như vậy được!
"Được, vẫn còn thời gian, mau cho quân sĩ chuẩn bị bẫy rập như những lần trước đi" Vị chỉ huy ra lệnh thật nhanh: "Còn bộ tham mưu thì mau chóng vào lều chỉ huy. À, hai cô cậu kia cũng đi theo đi, tôi có cảm giác hai người sẽ có ích đấy"
"Kiểu vậy, tôi vừa có thể buff đồng minh hoặc gây debuff cho kẻ địch, cũng vừa có thể gây sát thương ở mức hạn chế"
Vị chỉ huy hơi ngây ra một lát rồi cũng lên tiếng đáp trả: "Tầm cấp ba hoặc cấp bốn, ngang ngửa với ma pháp sư hoặc kiếm sĩ cấp cao của nhân loại"
"Nói sao nhỉ? Kẻ mạnh thì dùng thực lực, còn kẻ yếu thì đành phải chơi mánh khoé thôi" Trần Hoài Nam cười ha ha rồi khoát tay đi trước.
Người đàn ông ấy nghiêm nghị nhìn Trần Hoài Nam một lát rồi mỉm cười: "Mà cậu cứ yên tâm đi. Mặc dù tình hình chính trị đang khá là rối ren nhưng ít nhất là ở thời điểm hiện tại, kẻ địch chính của chúng tôi vẫn là quái vật"
"Thôi được rồi, để tôi tiết lộ vai trò của mình ngay tại đây luôn đi" Trần Hoài Nam ngoắc tay, ra hiệu cho Himiko đến chỗ mình rồi tiếp tục nói: "Thực tế thì cậu có thể xem tôi như một Sup-dps"
"Ra là vậy"
Không lâu sau đó, đội sinh sát quay trở lại với vẻ mặt nghiêm túc. Họ nhanh chóng tiến đến chỗ vị chỉ huy tiến hành báo cáo: "Thưa chỉ huy, làn sóng lần này là làn sóng cấp trung, số lượng khoảng một vạn con và được dẫn đầu bởi hai con cự thú"
"Cái đó phải tùy cơ ứng biến, không còn cách nào khác nữa. Chúng ta làm sao biết được chúng sẽ đưa ra lựa chọn gì chứ?"
"Tôi hiểu rồi" Trần Hoài Nam cau mày, thử nói ra suy đoán của mình: "Chẳng lẽ kẻ địch của các ngài ở nơi này không chỉ là lũ quái vật đến từ cao nguyên sao?"
Lúc này, Trần Hoài Nam mới lên tiếng: "Chỉ huy, xin hỏi sức mạnh của mấy con cự thú đó nằm ở mức độ nào trên thang đo quái vật hiện hành?"
...
Vừa nói, Trần Hoài Nam vừa đặt tay lên mi tâm của Himiko trông như đang vẽ vời cái gì đó vậy: "Tôi sẽ cho cậu một buff. Đợi lát nữa đánh nhau cậu sẽ hiểu nó là gì thôi... Buff này đặc biệt hữu dụng khi đánh solo với mấy loại quái vật tinh anh đấy"
Trong lúc mặc thử áo giáp mà vị chỉ huy kia ra lệnh chuẩn bị, Himiko đã không nhịn được mà hỏi một câu như vậy.
Mấy ngày sau.
"Chỉ huy, trong trường hợp cả hai con cự thú đều đi trên một tuyến đường thì sao?" Vị quan tham mưu khác hỏi.
"Chúng tôi sẽ hết sức phối hợp thưa ngài"
Không, đó thực ra không phải bão tuyết. Đó chính là cuộc hành quân của không biết bao nhiêu con quái vật đang tiến thẳng về phía này... Một số lượng khủng kh·iếp làm người ta phải kinh hãi.
Người chỉ huy khẽ gật đầu hài lòng: "Cảm ơn vì cậu đã thấu hiểu cho chúng tôi. Ngoài ra, cũng vì chúng ta đang ở núi tuyết nên quá trình truyền tin sẽ phải mất rất nhiều thời gian đấy. Chính vì vậy, mong là cậu sẽ không thấy bất tiện khi chúng tôi phải tiếp tục giá·m s·át" (đọc tại Qidian-VP.com)
"... Kiểu vậy chăng? Tôi nãy giờ vẫn chưa nói gì đâu đấy" Vị chỉ tuy tỏ ra không muốn thừa nhận nhưng lại đang ngầm thừa nhận điều đó.
Bên ngoài.
Chương 95. Thú triều ập tới
Himiko bên cạnh thấy vậy cũng khom lưng chào hỏi theo.
"Hai con cơ à? Phiền rồi đây..." Vị chỉ huy khẽ thở dài: "Ta chỉ đủ sức để g·iết một con cự thú thôi, coi bộ lần này phải gánh chịu thêm không ít t·hương v·ong rồi"
"Vâng, chính xác là như vậy ạ" Trần Hoài Nam dở khóc dở cười: "Cô ấy, Himiko chính là điển hình cho danh xưng quái vật đó thưa các vị. Vì vậy, mong các vị hãy yên tâm giao cửa còn lại cho chúng tôi"
...
Nhưng đột nhiên, tiếng chuông báo động bất chợt vang lên làm cả hai giật mình, trong vô thức nhìn về phương xa nơi một cơn bão tuyết khổng lồ đang kéo đến.
"Đừng sử dụng thuật ngữ trong game nữa, làm ơn đấy. Tôi tệ khoản này lắm"
"Mời ngồi"
Dần dần, vị chỉ huy lâm vào trầm mặc.
"Còn trẻ mà đã khủng kh·iếp đến thế rồi..." Vị chỉ huy cười ha ha: "Được, vậy cô cậu theo chân phó chỉ huy giữ cửa còn lại đi. Bây giờ chúng ta lại bàn đến kế sách đối phó với lũ lâu la... Tuy chúng đều rất yếu nhưng lại đông đến không tưởng, không hề dễ đối phó chút nào đâu!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nói vậy chưa hẳn là đúng, nhưng nó cũng chẳng phải sai" Người chỉ huy đáp: "Lãnh Nguyên này rộng lớn, vì vậy nên nó sẽ có khá nhiều quốc gia. Ý tôi là việc gián điệp từ các quốc gia khác âm thầm thâm nhập vào các khu doanh trại cũng không phải chuyện gì quá hiếm gặp"
Nghe không liên quan gì lắm nhưng mà được thôi. Tiếp cận sở thích của đối phương cũng là một trong các chiến lược mà cô ấy đã vạch ra mà.
Trần Hoài Nam cùng Himiko cũng lặng lẽ gia nhập đội ngũ, chờ đợi mệnh lệnh từ vị chỉ huy như bao binh sĩ khác.
"Quân lính ở đây đều là người có kinh nghiệm hết rồi, cậu đừng có bi quan đến thế chứ!" Himiko bình tĩnh khuyên nhủ.
"Lần đầu gặp ngài, thưa chỉ huy" Trần Hoài Nam chủ động cúi đầu chào hỏi.
"Chẳng biết nữa, đầu óc tự nhiên nhảy số, đoán được điều gì thì nói cái nấy thôi"
"Ha..." Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Nếu ngài có yêu cầu gì khác thì cứ việc ra lệnh. Đằng nào thì chúng tôi cũng nợ các ngài một mạng mà, ân tình này nhất định phải trả trước khi chúng tôi được thả đi"
Trần Hoài Nam nhìn lại người chỉ huy, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phải chăng ngài đang định nói rằng chúng tôi không thể cứ ngồi không ăn bám như vậy được, và lương thực dành cho quân lính là có hạn?"
...
"Mình chắc cũng điên rồi mới đi ghen với một tên đàn ông trung niên hầm hố" Himiko lại nghĩ.
"Này này... Thế này thì hơi quá rồi đấy" Trần Hoài Nam có hơi đen mặt.
Chúng quân sĩ nhao nhao nhìn về phía hai người mới đến, làm cho họ cảm thấy khá là lúng túng. Bất quá bây giờ lại không phải thời điểm để nói mấy chuyện này, cái cần bàn ngay bây giờ đó là chiến thuật!
Trần Hoài Nam mặc đại một bộ áo vải thuộc về nhóm phụ trách hậu phương rồi cười một tiếng: "Nói trở lại, cậu sẽ lo phần tiền tuyến nhé. Tôi đoán trong khoá huấn luyện lần này chúng ta sẽ phải đánh nhau không ngừng nghỉ... Vì vậy, tôi nghĩ mình nên cho cậu biết một vài khả năng của bản thân để chúng ta còn tiện bề phối hợp"
Phải rồi, cô ấy là người đã tự mình đứng lên từ bao lần thống khổ và tuyệt vọng mà. Làm sao cô ấy có thể hoảng loạn trước mấy chuyện kiểu này được chứ...
"Ồ? Tôi tò mò đấy... Một kẻ vốn không có khả năng chiến đấu như cậu sẽ làm được gì cho tôi"
Người chỉ huy có thể nhận ra cậu trai này tuy còn trẻ tuổi nhưng cũng là người rất nhanh nhạy. Cậu ta có thể suy luận được một số vấn đề quan trọng chỉ bằng những chi tiết nhỏ nhặt... Đây thật sự là một thói quen đáng để khen ngợi.
"... Được rồi"
Trên tấm bản đồ, bọn họ vạch ra sẵn ba còn đường chính để lũ quái từ trên cao nguyên tiến xuống và hai con đường khác để chúng t·ấn c·ông doanh trại. Xung quanh các tuyến đường đều là băng tuyết chất chồng lên rất cao nên cả chúng và ta đều không có nhiều sự lựa chọn, trừ phi...
"Vẫn theo kế hoạch cũ, ta trấn thủ ở tuyến đường số một để đón đánh cự thú. Còn tuyến đường số hai sẽ tập trung thêm nhiều quân sĩ một chút, cốt là để họ có thể chống chọi với con cự thú khác cho đến khi ta đến chi viện" Vị chỉ huy nói.
Sau khi cả Trần Hoài Nam và Himiko đã bình phục ít nhiều, họ đã được vị chỉ huy bí ẩn tại khu doanh trại này triệu tập đến gặp mặt để có thể xác minh thân phận.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.