Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 98. Family simulator
Nơi xa, nằm cách chiến trường khoảng một cây số.
Trần Hoài Nam đã sớm thoát li khỏi chiến trường để tìm một nơi thật cao và âm thầm quan sát. Thông qua đánh giá sơ bộ, cậu nhận thấy chiêu thức này của Himiko là hết sức mạo hiểm... Tuy không có mãnh liệt như Dạ Đao Thần nhưng nó vẫn có tác động rất lớn đến lí trí của cô ấy.
Thật lòng mà nói, cái điệu cười rùng rợn đó của Himiko đã làm Trần Hoài Nam phải hoài nghi liệu tương lai cô nàng này có lấy được chồng hay không.
Trở lại vấn đề, quân quái vật đột kích vẫn sở hữu quân số vượt xa toàn bộ quân sĩ trong doanh trại còn sống sót, tính cả quân chi viện từ phía chỉ huy cộng lại. Hơn nữa bọn chúng còn có trang bị vũ trang và được huấn luyện... Nói tóm lại là hầu hết lợi thế ban đầu của phe nhân loại đã bị triệt tiêu gần hết rồi.
"Cứ cái đà này thì cho dù có thắng ta cũng phải trả giá rất đắc" Trần Hoài Nam khẽ thở dài một hơi: "Mà thôi vậy, không lo nổi, sức của một người sẽ khó mà xoay chuyển thế cục. Mình vẫn nên tập trung vào vay mượn sức mạnh từ các "ý chí" đi"
...
...
Keng~
Keng~
Tạm bỏ mặc tràng hỗn loạn bên cạnh, cả tay thủ lĩnh Troll lẫn Himiko đã đánh nhau từ đầu đến giờ vẫn bất phân thắng bại. Thậm chí từ một góc độ nào đó mà nói, Himiko hiện đang có một chút lợi thế hơn so với đối phương.
Ẩm Huyết Cuồng Đao là một thanh đao có khả năng hấp thu khí huyết của kẻ địch để bổ sung sức mạnh cho chủ nhân. Tuy nhiên, việc làm này sẽ khiến cho chủ nhân của nó càng lúc càng trở nên khát máu... Và lí trí rõ ràng chính là thứ mà Himiko đã đem ra để đánh đổi trong trận chiến này.
Bù lại, có Tu La Biến trấn thủ, Himiko cũng không đến nỗi phải bước vào trạng thái cuồng loạn. Một phần huyết khí được thanh đao hấp thụ đã được chuyển hoá thành sát khí để duy trì hư ảnh, thế nên cái giá mà Himiko phải trả kì thực cũng không thể nói là quá đắc.
Phong cách chiến đấu kiểu này rõ ràng là càng đánh càng mạnh... Nhưng đồng thời cũng là phong cách chiến đấu của kẻ điên. Bởi lẽ thời gian chiến đấu càng lâu dài, Himiko sẽ càng dễ bị mất kiểm soát!
"Con nhỏ c·hết tiệt này!"
Lại b·ị c·hém thêm một nhát, tay thủ lĩnh troll giận dữ vung chùy bổ xuống làm mặt đất bị chẻ thành một vết nứt lớn, kéo dài đến hàng chục mét. Thêm nữa, dư chấn từ cú vừa rồi đã làm một số quân sĩ b·ị t·hương và cũng bị đội kỵ sĩ quái vật triệt hạ ngay sau đó... Điều đó chứng tỏ man lực khổng hồ của hắn ta thật sự là một thứ gì đó cực kì đáng gờm.
Nếu không có Hư Ảnh Tu La bảo hộ, Himiko chỉ cần dính một nhát là tan xác ngay tại chỗ!
"Phiền phức thật, tên này trâu c·hết đi được ấy chứ" Himiko đáp lên một mõm tuyết ở gần đó, thầm nghĩ: "Chiếc áo giáp đó cũng chắc thật, quá khó để khai thác điểm yếu của tên này"
Mất khoảng mười phút giao chiến, Himiko đã mấy lần đục thủng bộ giáp để t·ấn c·ông vào điểm yếu của gã Troll. Tuy nhiên, chỉ mấy cái điểm yếu nhỏ ấy là không hề xi nhê đối với hắn ta... Thậm chí huyết hoả thiêu đốt đang dần khiến hắn ta trở nên điên tiết hơn, hung bạo hơn trước đó gấp nhiều lần.
"Tên này cũng có tố chất cuồng chiến sĩ đấy chứ... Bị đánh càng đau thì càng mạnh. A, thật ghét mấy kẻ địch vừa trâu vừa khổ d·â·m thế này quá"
"Sơ hở!"
Gã Troll nhìn thấy Himiko đứng khựng một lúc lâu liền chớp lấy thời cơ ủi thẳng tới đập một rìu. Tuy nhiên cái cơ thể cồng kềnh đó còn lâu mới chém trúng một tay kiếm linh hoạt như Himiko: "Thật đáng tiếc, nhà ngươi lại bị bait rồi"
Xoẹt~
"A!"
Cứ thế này kiểu gì mình cũng sẽ đánh bại được hắn... Nhưng sẽ l·àm c·hết rất nhiều binh lính đây.
Đó là những gì Himiko đã nghĩ trước khi được chứng kiến gã Troll kia cũng là một kẻ điên cuồng đến cỡ nào.
Trước con mắt kinh ngạc của Himiko, gã Troll lạnh lùng chặt đi những thớ thịt trên cơ thể nơi Himiko đã từng chém. Có vẻ hắn đã nhận ra huyết hoả âm ỉ chính là thứ đã ngăn cản khả năng chữa lành tự nhiên của hắn... Vì vậy, hắn đã lựa chọn cắt phăng nó đi để phục hồi lại như ban đầu!
"Này này, như thế là hơi bị g·ian l·ận rồi đó cái tên khổ d·â·m này!" Himiko khẽ nhếch môi với biểu cảm không thể phức tạp hơn.
Có vẻ như tên này phiền phức hơn cô ấy đã tưởng tượng nhiều.
"Thôi vậy, có mất kiểm soát một chút chắc cũng được"
Không giữ sức nữa.
Himiko tiếp tục giải phóng sát khí, khiến cho Hư Ảnh Tu La trở nên mạnh hơn trước đó gấp nhiều lần. Đồng thời, cô ấy cũng bắt đầu sử dụng kiếm chiêu với phong cách cuồng loạn thường thấy: "Vô Thức..."
Minh Nhận Loạn Vũ!
Nhân lúc gã Troll thủ lĩnh còn chưa kịp hồi phục hoàn toàn, Hư Ảnh Tu La dưới sự điều khiển của Himiko bất ngờ tung ra một loạt kiếm quang tựa như vũ bão.
Mỗi đường kiếm màu đỏ thẫm đều chứa đựng thứ huyết khí ngút trời, huyết hoả cháy rực cùng một thứ sát khí quỷ dị tựa như lời nguyền, khiến cho đối thủ dần dần trở nên mất tự chủ. Dù gã Troll đó đã sử dụng chiếc rìu khổng lồ để phòng ngự như một bức tường nhưng coi bộ điều đó vẫn không ăn thua gì so với thế công vũ bão của Himiko.
Biết rằng nếu cứ để im sẽ phải nhận lấy một c·ái c·hết nhục nhã, gã Troll dứt khoát bỏ qua phòng ngự rồi dồn toàn lực lao thẳng về phía những đợt kiếm hòng t·ấn c·ông Himiko một cách bất ngờ.
Mặc dù trong lòng đã sớm dự tính điều này nhưng Himiko vẫn là đánh giá thấp độ liều lĩnh cũng như sức mạnh của gã Troll quái vật ở thời điểm hiện tại. Kết quả là cô ấy đã chẳng kịp tránh né hay phòng ngự một cách tử tế, hoàn toàn ăn trọn một rìu đến từ phía gã Troll.
Ầm~ một tiếng, thân thể của Himiko b·ị đ·ánh văng xa hàng chục mét, cuối cùng là hoàn toàn vùi mình trong đống tuyết với một vệt máu thật dài, doạ cho cả hai vị chỉ huy đều sợ hết hồn.
Bọn họ đã rất cố gắng để tìm cách hỗ trợ Himiko, cơ mà lũ kỵ binh này lại liều c·hết ngăn cản bọn họ. Bọn này đúng là quân lính đã được huấn luyện kĩ càng, thật sự không dễ đánh bại một chút nào.
"Khụ, non nớt, lựa chọn sai lầm... Thật đáng thất vọng"
Himiko vùng dậy từ đống tuyết rồi thổ ra một ngụm máu tươi. Tư thế của cô ấy loạng choạng, đa phần n·ộ·i· ·t·ạ·n·g đều đã b·ị t·hương nặng, và cánh tay trái của cô ấy có vẻ đã bị gãy, từ đó mất đi rất rất nhiều sức chiến đấu...
Mà thật ra thì chỉ bấy nhiêu đó thôi vẫn còn may đấy. Đổi lại là người khác, người đó có lẽ đã bị bổ làm đôi rồi cũng nên.
"Khụ!"
"Đau c·hết đi được đấy, đã lâu lắm rồi không b·ị t·hương nặng như thế này... Bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy có chút hoài niệm cái cảm giác đối mặt với c·ái c·hết"
Gã troll rống lên một tiếng rồi từng bước một tiến lại gần đến chỗ Himiko: "Không thể không thừa nhận ngươi chính là nhân loại mạnh nhất ta từng gặp. Cả một đời cầm quân hơn hai mươi năm, ta chưa bao giờ bị ai đó h·ành h·ạ thê thảm đến thế này"
"Nếu còn để ngươi phát triển... Vương quốc của ta chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Vì thế, hãy đi c·hết đi... Tính thêm cả cái tên vô dụng chỉ biết dựng tường băng rồi cong đít bỏ chạy kia nữa!"
Ngắm nhìn lưỡi rìu đang được Troll thủ lĩnh nâng cao lên, Himiko chỉ thật nhẹ nhàng nở một nụ cười.
"Biết gì không? Sai lầm lớn nhất của ngươi trong trận chiến này đó là nghĩ rằng cậu ta là một kẻ vô dụng đấy"
Xoạt~
Tựa như lăng không mà xuất hiện, những sợi xích băng giá chẳng biết từ chỗ nào đột nhiên chui ra nhanh chóng quấn chặt lấy gã Troll và khoá đi hầu như toàn bộ cử động của hắn ta.
Lẽ ra với thứ man lực khủng kh·iếp đó, mấy sợ dây xích bằng băng trông có vẻ giòn tan này sẽ dễ dàng bị hắn ta giật đứt... Nhưng không, điều đó đã không thể xảy ra bởi vì loại băng này hoàn toàn không phải loại băng thông thường...
"Các ý chí nói muốn ta đem t·hi t·hể của ngươi để cúng cho họ... Đành chịu vậy, coi như chuyến này công cốc đi"
Một thanh âm vang lên, và một bóng người cao gầy cũng dần dần hiện hữu từ trong cơn gió tuyết: "Ngươi nói đúng, ta chỉ là kẻ vô dụng mà thôi... Cơ mà đồng đội của ta thì hoàn toàn không nha. Ta không mạnh nhưng ta lại biết dùng chiến thuật family simulator đó"
"Con mẹ nhà ngươi! Mấy tên oắt con không biết giảng võ đức! Rõ ràng đang chơi tay bo mà tự nhiên lại gọi đồng đội đến hội đồng, nhân loại các ngươi quả nhiên đều hèn hạ!"
"Đã là c·hiến t·ranh c·hết sống thì không cần để ý đến võ đức đâu thưa ngài thủ lĩnh" Trần Hoài Nam nhún vai: "Thôi được rồi... Himiko, cậu có thể kết liễu hắn không? Nếu được thì giữ lại phần đầu, tôi còn phải lập đàn trả nợ nữa"
Himiko trầm mặc "..."
"Cảm thấy chiến thắng như vậy là không vẻ vang chứ gì?" Gã Troll thủ lĩnh gầm rú, ra sức khiêu khích Himiko: "Nếu vẫn còn danh dự của một kiếm sĩ thì hãy mau cầm kiếm lên tự mình đánh bại ta đi! Hỡi giống cái nhân loại hèn hạ!"
"..."
"Ha..." Himiko khẽ thở dài: "Xem ra ngươi lại vừa có hiểu lầm to về ta rồi"
Vừa nói, Himiko vừa nâng kiếm lên với toàn bộ sát khí và lực lượng còn sót lại của bản thân đều đang được dồn vào trong một đòn duy nhất: "Đạo mà ta đang theo đuổi không phải là Đạo của kiếm sĩ..."
"Đạo của ta chính là Đạo của kẻ săn"
Càn Khôn Nhất Thái Đao!
Xoạch~
...
...
"..."
"Cà phê hôm nay hơi ngọt thì phải?"
Giữa một cánh đồng cỏ rộng lớn mà chẳng ai biết thuộc về nơi nào trên thế giới này, Vũ Trường Phong dọn ra một bộ bàn ghế rồi ngồi ở đó nhàn nhã uống cà phê, một bên khác lại âm thầm theo dõi hành động của từng học sinh lớp mình bằng những chiếc màn hình 3D cũng chẳng biết được tạo ra bằng phương thức nào.
"Mấy đứa khác hơi phế, chưa làm được gì ra trò cả, chỉ có thằng Nam với Himiko là coi như không tệ" Vũ Trường Phong tự nói: "Mà lại, có lẽ mình bổ nhiệm chức vị lớp trưởng cho sai người rồi nhỉ?"
Giữa lúc đó, một cánh cổng không gian bất ngờ xuất hiện bên cạnh Vũ Trường Phong và Tiểu Na La bước ra từ bên trong.
"Nhìn" qua một loạt màn hình 3D lơ lửng trên bầu trời, cô ấy khẽ mỉm cười: "Ra dáng giáo viên rồi đấy"
"Lily sao rồi? Con bé với nhóc La vẫn hoà thuận chứ?"
"Lily tính tình khá là hướng nội, cảm thấy không chịu nổi con gái nhà chúng ta liền đẩy con bé Lycoris ra chịu trận thay mình. Trông đáng yêu lương thiện vậy thôi chứ nhiều lúc con bé ấy xấu tính lắm" Tiểu Na La cười khẽ: "Còn anh nè, mãi mà vẫn không chịu về nhà... Anh sợ mình lại vô ý doạ Lily sợ phát khóc sao?"
Vũ Trường Phong trầm mặc.
Thì đấy, em biết rồi còn gì.
"Em đã hiểu được bao nhiêu về con bé Lycoris kia rồi? Có nguy hiểm không?"
"..."
Tiểu Na La im lặng một lúc rồi đột nhiên cười lên ha ha: "Nên miêu tả như thế nào đây nhỉ? Con bé ấy cơ bản chính là bản sao của em hồi còn trẻ đấy... Nói như vậy chắc anh đã tưởng tượng ra được rồi ha?"
Vũ Trường Phong: "..."
"Thế thì thằng Nam c·hết chắc rồi"
Vũ Trường Phong khẽ gật đầu, tỏ ra đã hiểu rõ tình hình: "Và từ giờ cho đến lúc nó quay trở về, còn lâu mới có chuyện anh về nhà ở với em nhé"
"Thì em có bảo anh về đâu... Mình hành sự ngay chỗ này cũng được"
"Méo, về đi"
Không để chuyện đó xảy ra, Vũ Trường Phong cưỡng chế đem vợ mình ném thẳng về nhà bằng đường không gian.