Thần Sư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 99. Rời khỏi tiền tuyến
"Măm"
"Vẫn cần phải báo tin về gấp... Chuyện lần này không thể bất cẩn được" Vị chỉ huy nghiêm túc đáp lại: "Mặc dù tôi đã gửi yêu cầu chi viện rồi nhưng có một số chuyện phải nói trực tiếp thay vì gửi gắm qua những bức thư... Cậu hiểu ý tôi chứ?"
"..." Trần Hoài Nam im lặng một lát rồi khẽ thở dài: "Đừng có làm cái giọng đó, không quen chút nào đâu. Hơn nữa, cậu b·ị t·hương bên tay trái nên tôi đoán là cậu có thể tự ăn được đúng không?"
"..."
"Tôi cũng nghĩ vậy" Trần Hoài Nam cười như đang khóc: "Chỉ mới tung ra mấy sợi dây xích với di chuyển theo gió tuyết thôi mà nó đã đòi hẳn một cái đầu Troll... Sau này muốn sử dụng phép mạnh hơn chắc phải bán luôn cái nhà đi quá"
"Ủa chị?"
Sức mạnh gì mà khắc kim ghê gớm vậy?
Trần Hoài Nam: "..."
"Không vấn đề gì, cậu ta lo được"
"Ờ... Có vẻ như ông chú đó sợ mình lại mang nợ chúng ta mà không trả lại được. Tuy vẻ ngoài có hơi khó gần thật nhưng ông ấy là một người tốt đấy" Trần Hoài Nam cười cười nói.
...
"Là về chuyện của gã Troll mạnh kh·iếp vía kia sao? Tôi có nghe hắn nhắc đến Vương Quốc gì đó thì phải...?"
"Hừm... Hẳn là sự ngẫu nhiên này có đôi chút liên quan đến môi trường rồi nhỉ?"
"Phù... Ngày mai à... Tôi cứ tưởng đợi đến lúc cánh tay này lành rồi mới đi"
"Tùy vào tâm trạng của các ý chí nữa" Trần Hoài Nam giải thích: "Cậu thấy đấy, tôi chỉ mới mượn sức có một tí thôi mà họ đã đòi cúng cả cái đầu của tên Troll kia luôn rồi... Cậu tưởng sức mạnh đó đơn giản dễ sử dụng lắm hả? Không hề, phàm là đồ vay mượn đều phải trả giá hết đấy"
Đúng như những gì đã được định sẵn, Himiko cùng Trần Hoài Nam đã dậy sớm để theo chân mật sứ rời khỏi nơi này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy vậy, Himiko khuyên nhủ: "Đợi đến khi ta được đưa ra khỏi đây... Chúng ta liền tranh thủ đi mua một chiếc điện thoại đi. Bây giờ Lily cũng có điện thoại riêng rồi, nếu muốn biết điều gì thì cứ việc hỏi trực tiếp em ấy là được"
Trần Hoài Nam ngồi cười ha ha, thoạt trông khá là mất tự nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhận ra bầu không khí đang có gì đó không ổn, bản năng sinh tồn đã giúp cho Trần Hoài Nam kịp thời sửa chữa lại sai lầm của mình: "Ý tôi là nếu được thôi... Chứ tôi vốn dĩ đã định..."
"Mà trong ngày mai thì chắc là tôi không bình thường lại được đâu... Thế nên nếu có gì bất trắc thì hãy bảo vệ tôi nhé~" Himiko lại cười tít mắt.
Cứ nghĩ đến cánh tay đang phải bó bột, trong lòng Himiko lại dâng lên một trận bực mình. Ngày hôm đó cô ấy thật sự đã rất chủ quan, hoàn toàn đánh giá thấp mức độ liều lĩnh của gã Troll quái vật kia...
"Phải ha? Sao tôi không nghĩ tới nhỉ?" Trần Hoài Nam trưng ra quả mặt như kiểu đã được giác ngộ: "Mà ngày mai chúng ta đã lên đường rồi đấy cô nương ạ... Cố mà ăn cho xong rồi nghỉ ngơi đi"
Là một người hùng của cả khu doanh trại, Himiko dĩ nhiên đã bị nhóm quân sĩ đang trong cơn cao hứng tung lên trời cao biết bao nhiêu lần... Cơ mà khi đụng phải cái aura sát thần của Himiko, bọn họ đều đã nhanh chóng bỏ chạy để trả lại khoảng không gian yên bình cho chính cô ấy.
Đây có vẻ là vấn đề khiến cho cậu ta băn khoăn lo lắng suốt mấy ngày nay rồi.
"Yên tâm đi, lão cáo già đó sẽ không bỏ rơi Lily đâu, có chuyện này thôi mà cậu cứ lo lắng mãi vậy? Em ấy tuy vô hại nhưng cũng không có vô dụng đâu"
"Chứ còn gì nữa? Mấy đứa cứ tin ở chị!"
Miệng nhâm nhi một ít cháo nóng, Himiko lại khe khẽ mắng mỏ đối phương: "Coi như cậu thông minh" (đọc tại Qidian-VP.com)
Đùa gì vậy, người ta đang dưỡng thương đấy nhé, muốn giỡn cũng phải biết lựa thời điểm chứ mấy tên ngốc này?
Trong căn phòng được dựng bằng băng tuyết của chỉ huy, Trần Hoài Nam từ lúc nào đã ngồi đợi sẵn theo mệnh lệnh. Nhìn thấy hắn ta trở về, cậu ta mỉm cười nói: "Ngài không định chơi bời với họ một lát rồi hãy về sao? Trông ngài có vẻ mệt mỏi lắm rồi đó"
Dưới mệnh lệnh của vị chỉ huy, ngày hôm nay chính là ngày cả khu doanh trại mở tiệc khao quân sau trận chiến hết sức khó khăn vừa rồi. Bọn họ đã mất cả ngày để thu hồi di thể của đồng đội rồi, và bây giờ họ thật sự cần thời gian để nghỉ ngơi và giải toả căng thẳng.
"Hể... Một đứa trẻ mạnh mẽ như em mà cũng biết dựa dẫm nhỉ?" Chị mật sứ cười như đang trêu ghẹo Himiko: "Vậy thì chị không khuyên em nữa. Nhớ kĩ khi nào Xích Tủy hao hết thì mấy đứa nhớ nói với chị một tiếng, ngoài đó lạnh lắm đấy"
"Đúng, và sự ngẫu nhiên này đồng thời cũng là một loại hạn chế cực kì lớn, vô cùng đòi hỏi sự linh hoạt ở người sử dụng" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Giống như ngày hôm qua vậy. Tôi đã lập đàn thử giao tiếp với các "ý chí" để tìm kiếm sự trợ giúp, và sau cùng thì chỉ có ý chí của "Băng" chịu giúp đỡ tôi thôi..."
Sau đó, trong lúc bón cho Himiko ăn, Trần Hoài Nam lại nghĩ đến Lily đang phải ở nhà một mình: "Chẳng biết là em ấy ở nhà thế nào rồi... Mặc dù tôi tin là em ấy tự xoay sở được nhưng tôi vẫn thấy lo quá"
"Đúng vậy. Sau nhiều năm bị dồn sâu về phía cao nguyên, có vẻ như chúng đã không chịu được muốn phản công để giành lại đất đai rồi..."
"Nghe có vẻ uy tín phết..."
Bên ngoài.
Himiko: "..."
Quên mất, người này là Himiko, một thiên tài... Và cũng là một quái vật. Vì vậy, cậu không nên dùng thước đo của nhân loại bình thường để đặt lên người của cô ấy.
Nhìn thấy đám binh sĩ ăn ngủ ngổn ngang như bầy khỉ, Trần Hoài Nam thật không biết phải nói gì nữa. Himiko thì có vẻ không bận tâm lắm, nhiều khả năng là bây giờ cô ấy chỉ muốn rời khỏi cái nơi lạnh lẽo này càng sớm càng tốt mà thôi.
"Mượn sức mạnh thì tôi hiểu... Nhưng mà "ý chí" mà cậu nói cụ thể là cái gì vậy?" Himiko tiếp tục thắc mắc.
"Kỳ thực, chúng làm vậy cũng không sai, bởi vì mọi sinh vật ở lục địa này đều tồn tại theo quy luật của tự nhiên, ai mạnh hơn thì người đó chiếm được nguồn sống thuận lợi hơn mà thôi" Vị chỉ huy khẽ thở dài: "Thôi vậy, tạm không nói đến chuyện này nữa, quân sĩ tử thương nhiều như vậy... Cả ta cũng thấy đau lòng"
"Ha ha. Tôi mới là người mang nợ cậu đấy, cậu trai trẻ. Nếu không có cô cậu hỗ trợ, có lẽ khu doanh trại này đã bị tên quái vật đó hủy diệt hoàn toàn rồi. Đừng nhắc đến ân nghĩa nữa"
...
"Ờ... Cậu biết Tinh Linh chứ? Nhớ cái lần cô hiệu trưởng dạy thay đã giảng cho chúng ta về Tinh Linh hay không? Chính là nó luôn đấy... Nhưng lại tuân theo cách gọi của thầy Phong" Trần Hoài Nam nói: "Thầy ấy nói mọi sự vật có khái niệm đều sẽ tồn tại một ý chí đại diện cho riêng nó... Và tôi có thể giao tiếp, vay mượn sức mạnh của chúng ở một giới hạn nhất định và cũng hết sức ngẫu nhiên"
Sáng hôm sau.
"À, lúc đến đó cậu nhớ phải đòi tiền thưởng cho thật quyết liệt nhé, cứ dùng danh hiệu là học viên đến từ Học Viện Tân Sinh là họ sẽ nể mặt ngay thôi. Nó sẽ giúp cậu kiếm chác nhiều hơn chút đỉnh so với bình thường đấy"
...
"Sao lại ngồi tách biệt với đám đông thế? Hướng nội giống tôi hả?" Trần Hoài Nam cười khẩy: "Thôi vậy, vì cậu đã làm rất tốt nên tôi sẽ cố gắng chiều chuộng cậu bằng tất cả khả năng của mình..."
"Ngay ngày mai luôn á?"
Hôm sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ba ngày nếu đi cả ngày lẫn đêm. Còn nếu ngày đi đêm nghỉ thì sẽ lâu hơn một chút" Chị mật sứ mỉm cười: "Đừng lo, chỉ huy cho nhiều thức ăn lắm, chúng ta sẽ không c·hết đói được đâu. Cùng lắm thì khoét băng câu cá thôi, sợ gì chứ?"
"A..."
Thật không ngờ là ngoài cô ấy ra, trên đời này vẫn còn có kẻ bán máu tăng dmg đến điên rồ như tên đó.
"Ngẫu nhiên?"
"Nói gì vậy? Tôi thấy phép trói của cậu hôm qua bá đạo ra phết mà?"
"Không phải, tôi không sợ con bé bị bỏ đói, chỉ là... Phần linh hồn còn lại của con bé... Tôi không biết nó đã thức tỉnh chưa nữa... Mà nếu có thì tôi cũng chẳng biết là nó có nguy hiểm hay không..."
Cô ấy bắt đầu cảm thấy hoài nghi liệu tiềm lực kinh tế của mình có kham nổi khả năng phá của của cậu ta hay không.
"... Chỉ huy, ngài xấu tính thật. Cảm ơn"
Himiko: "..."
Trong trận chiến hôm qua, hơn một nửa số quân sĩ có mặt đã t·ử t·rận hoặc b·ị t·hương. Tuy rằng con số t·hương v·ong này không hề nhỏ nhưng bọn họ vẫn có cơ sở để buông lỏng một chút cảnh giác, bởi vì sau khi mất một tướng lĩnh quan trọng như gã Troll kia... Có lẽ trong thời gian ngắn thú triều sẽ không xâm lược nữa.
Trần Hoài Nam khẽ gật đầu.
"..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Đó là sai lầm, hết sức sai lầm.
"Tôi đói rồi, làm ơn mau giúp tôi với" Himiko cố tỏ ra nũng nịu.
Tiến ra đến cổng khu doanh trại, hai người nhìn thấy vị mật sứ nọ đã đứng đợi sẵn từ lúc nào. Thật bất ngờ khi vị mật sứ này lại là người quen của họ, bởi vì người trước mặt này chính là vị quân y đã chăm sóc cho họ rất nhiều ngày qua.
"Gãy xương đấy, đợi đến lúc cậu lành lặn thì chúng ta đã phải đón thêm mấy đợt thú triều nữa rồi. Đến lúc ấy mạng còn khó giữ nổi chứ đừng nói gì đến rời đi"
...
Để miêu tả đơn giản thì nụ cười này của Himiko thực sự đẹp đến kinh tâm động phách, làm Trần Hoài Nam phải ngây ra khoảng chừng một giây rưỡi: "Ờ... Hi vọng là tôi sẽ làm được"
Trần Hoài Nam cười khẽ, chủ động hành lễ rồi nhẹ nhàng rời đi.
Vốn dĩ bực mình là vậy, thế nhưng khi nhìn thấy Trần Hoài Nam quay trở lại với một bát cháo ngũ cốc trong tay, những cảm xúc tiêu cực đó đã nhanh chóng biến mất hoàn toàn, thậm chí là... Cô ấy còn cảm thấy cứ b·ị t·hương thế này còn tốt hơn nhiều.
Chương 99. Rời khỏi tiền tuyến
"Thôi, ăn nhanh đi còn đi ngủ. Sáng mai chúng ta đã phải lên đường rồi, vẫn nên ngủ sớm một chút thì hơn"
"Ủa mà... Hình như ngày thường cũng có khác bây giờ là mấy đâu nhỉ?" Trần Hoài Nam lại tự hỏi.
Lần này, Himiko đã lộ ra một điệu cười hết sức tự đắc: "Tôi là tôi chứ không phải cậu, dăm ba cái gãy xương này trước kia tôi bị như cơm bữa ấy mà. Nhiều nhất khoảng vài ba ngày là tôi đã trở lại như thường rồi, cậu dám tin không?"
"Ngay hôm sau tôi sẽ cử mật sứ quay trở về báo tin cho Tổng Bộ. Lúc đó hai cô cậu hãy đi theo mật sứ trở về thành đi, nơi đó an toàn hơn ở đây nhiều. Hai cô cậu không có nghĩa vụ phải ở lại tiền tuyến liều mạng chiến đấu như đám quân nhân chúng tôi" Vị chỉ huy nói tiếp.
"Sao? Bất ngờ lắm phải không?" Chị gái mật sứ cười đắc ý... Mặc dù chiếc khẩu trang đã che đi hơn nửa gương mặt của cô ấy mất rồi: "Cánh tay của em vẫn chưa khoẻ nhỉ? Lát nữa đường sẽ khó đi lắm đấy, em có chắc là mình đi được không?"
"Chị này, mình mất khoảng bao lâu để đến nơi vậy chị?" Trần Hoài Nam hỏi.
"Ừm..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.