Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 101. Kẻ ngốc

Chương 101. Kẻ ngốc


Sáng hôm sau.

Lúc đến gõ cửa phòng Trần Hoài Nam hỏi xem hôm nay định làm gì, Himiko đã may mắn được diện kiến một quý ngài gấu trúc với ánh mắt lừ đừ nhướng lên không nổi.

Bắt gặp cảnh tượng hiếm có này, phản ứng đầu tiên của cô ấy là phì cười, sau đó mới tỏ ra lo lắng hỏi: "Làm sao thế? Chuyện gì đã làm cậu trăn trở đến vậy?"

Trần Hoài Nam chỉ thở dài, không đầu không đuôi mà thở dài: "Vào đi, chuyện này phải nói từ từ, chỉ đôi ba câu không thể giải quyết ngay được"

Himiko: "..."

Cuối cùng, cô ấy vẫn là đi vào. Còn Trần Hoài Nam thì vác cái thân mệt mỏi đi pha hai cốc cà phê nóng, phải mất thêm một lúc mới quay trở lại nói chuyện: "Tối hôm qua tôi có liên lạc với Lily..."

"Tôi cũng có, nhưng em ấy vẫn rất bình thường mà nhỉ? Điều gì khiến cậu shock đến như thế?" Himiko đáp lại với vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

Trần Hoài Nam lại thở dài, mở mật khẩu điện thoại rồi ném thẳng về phía Himiko: "Xem tin nhắn đi rồi biết. Có vẻ như em ấy đang đối xử với tôi bằng một thái độ hết sức đặc biệt đấy... Không giống như cậu"

Himiko ngồi đọc chat thử, rồi cũng lướt lướt mỏi tay giống như Trần Hoài Nam ngày hôm qua. Sau một hồi tận mắt chứng kiến những hành động quá đỗi kì lạ của Lily, ngay cả Himiko lúc này cũng bắt đầu cảm thấy rét run: "Thành thật mà nói, hình như tôi đang có chút sợ về nhà rồi"

"..."

"Ha..."

Trần Hoài Nam lại thở dài, tỏ ra vô cùng chán nản: "Bao nhiêu công sức giúp em ấy vực dậy từ cõi c·hết, cuối cùng lại đổ sông đổ bể bởi chính ông ta. Tôi từng hứa sẽ ở bên cạnh em ấy mỗi khi em ấy cần tôi... Và tôi cũng đã thất hứa với em ấy mất rồi..."

"Himiko, cậu nói thử xem tôi nên làm sao để đối mặt với em ấy đây? Tôi rối lắm rồi. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ hậu quả đến từ sai lầm của ai đó... Cũng như sai lầm của chính tôi"

Lắng nghe Trần Hoài Nam bộc bạch, Himiko cũng lâm vào trầm mặc. Được một lúc yên tĩnh ngẫm nghĩ, cô ấy mới nói: "Không còn cách nào khác ngoài đối mặt với em ấy đâu, Nam ạ"

"Tôi biết"

"Mọi chuyện đã thành ra như thế này... Giờ có hối hận hay tự trách cũng muộn rồi. Cậu nên nghĩ thoáng hơn một chút, đừng để bản thân sụp đổ trước cả khi bù đắp lỗi lầm cho em ấy chứ"

"Tôi cũng biết điều đó chứ" Trần Hoài Nam lại thở dài. Chút vị đắng của cà phê trong miệng dường như càng làm cho cậu ta ngậm ngùi hơn: "Nhưng cứ nghĩ tới vẻ mặt của em ấy lúc spam những dòng tin nhắn đó... Tôi lại không cách nào ngủ được Himiko ạ. Tôi không biết nữa, từ khi nào tôi trở nên yếu đuối đến vậy nhỉ?"

Himiko ngước nhìn Trần Hoài Nam, im lặng không nói gì. Cô ấy chỉ ngoắc tay cậu ta với cái mỉm cười đầy dịu dàng, làm cậu ta không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

"Đến đây"

"?"

Bịch~

Bằng sức lực của một tay kiếm lão luyện, Himiko đã cưỡng chế ép đối phương gối đầu lên đùi mình. Đợi sau khi cậu ta đã ngoan ngoãn nằm im, cô ấy mới mở miệng: "Ở đây ngủ một giấc đi, đến khi tỉnh dậy rồi thì cậu sẽ không còn yếu đuối nữa"

"Nghĩ hay thật... Làm gì có chuyện ngon ăn như vậy chứ?"

"Nghe tôi, đừng cố đắm chìm vào điểm mù của bản thân nữa. Những gì cậu cần làm bây giờ chỉ đơn giản là ngủ sao cho đủ giấc, còn về Lily... Cậu nên đặt lòng tin nhiều hơn ở em ấy đi" Himiko thì thào.

"Nhưng em ấy đã nói..."

"Em ấy chỉ sợ cảm giác cô độc mà thôi" Himiko tiếp tục nói, tựa như đang thôi miên đối phương: "Nào, hãy ngủ đi. Đợi đến khi tỉnh dậy, mọi chuyện liền sẽ êm xuôi như trước thôi. Đừng quá bi quan làm gì nữa... Tôi tin là Lily sẽ mở rộng vòng tay tha thứ cho cậu thôi"

"..."

Sau đó cậu ta ngủ thật, mặc cho đã có chút cafein trong người.

"Lily..."

Dường như chỉ đợi mỗi thời khắc này, biểu cảm Himiko nhanh chóng phát sinh sự thay đổi gần như trái ngược. Cô ấy lập tức mới điện thoại lên, tìm kiếm tài khoản của Lily như thể muốn trút hết sự tức giận của mình từ nãy đến giờ: "Lily! Mau ra đây!"

Một lúc sau.

[Lily]: "Quả nhiên là anh ấy đã cho chị biết. Mà thôi không sao, sớm muộn gì cả nhà cũng sẽ biết đến sự tồn tại của em mà thôi~ Hì, chị đang giận em hả?"

[Đao]: "Em cố tình khủng bố tâm lí của cậu ta có đúng không?"

[Lily]: "Không. Hình như chị hiểu lầm rồi"

[Lily]: "Lúc ấy Lily đã thật sự hoảng loạn đến mức suýt chút phát điên đấy. Cũng may là em tỉnh dậy kịp thời để thế chỗ con bé ngốc ấy, bằng không thì hậu quả còn kinh khủng hơn hiện giờ nhiều đó~ Nên là hãy biết ơn em đi~"

[Đao]: "Dóc tổ, con bé Lily trong trí nhớ của chị không có yếu đuối như vậy!"

[Lily]: "..."

[Lily]: [Sticker thở dài]

[Lily]: "Cả chị cũng vậy, cả anh ấy cũng vậy... Chẳng ai thực sự hiểu được tâm tư của Lily, cũng chẳng ai biết được em ấy thực sự mong muốn điều gì..."

[Lily]: "A, thật đáng thương thay cho một tôi khác ạ... Một tôi khác mỏng manh và yếu đuối hơn, thuần khiết và lương thiện hơn. Đến cả những người cô ấy tin tưởng nhất cũng không thể thấu hiểu cô ấy... Vậy thì trên đời này còn ai mang đến cho cô ấy hạnh phúc thật sự đây?"

[Lily] đã offline.

Himiko: "..."

Cũng chỉ vài giây sau đó, tài khoản của Lily lại sáng lên.

[Lily]: "Cơ mà chị nói đúng rồi, Lily rất sợ cảm giác cô đơn. Nó đồng thời cũng chính là một trong những chất xúc tác tạo thành em đấy, chắc chắn với chị"

Sau đoạn tin nhắn cuối cùng này, em ấy đã chính thức offline.

Mà sao con bé đó biết cô ấy đã nói gì hay thế?

"Điều mà em ấy thực sự mong muốn sao?" Himiko khẽ thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ: "Có lẽ mình hiểu... Nhưng còn cậu ta thì chưa chắc. Về phương diện nắm bắt tâm tư của con gái, cậu ta luôn là một kẻ vô cùng tệ hại mà"

Nghĩ đến đây, Himiko không nhịn nổi nhéo má Trần Hoài Nam một cái.

"Xem ra sau khi tỉnh dậy, mình sẽ có rất nhiều cái để dạy dỗ cậu ta đây" Himiko khẽ mỉm cười, trên mặt thoáng lướt qua một tia ôn nhu rồi dần dần chuyển sang giận dữ: "Phải dạy cho cậu ta hiểu thêm về tâm lí của phái nữ mới được!"

...

...

Cả đêm trằn trọc không ngủ đã khiến cho cơ thể Trần Hoài Nam tận dụng toàn bộ số thời gian mà nó có thể dùng để nghỉ ngơi. Kết quả là từ sáng sớm đến tận chiều tối, cậu ta vẫn cứ lăn ra đó ngủ không biết trời đất là gì... Mãi cho đến khi cái bụng của Himiko réo lên vì đói, cậu ta mới chậm chạp mở mắt ra nhìn cô ấy.

Himiko: "..."

Trần Hoài Nam: "..."

"Cậu thật sự để tôi ngủ ở đây luôn đấy à?"

"Tại sao lại không cơ chứ?" Himiko hỏi ngược lại.

"..."

Không nói hai lời, Trần Hoài Nam chậm rãi ngồi dậy rồi vác mặt đi nấu cơm.

Himiko: "..."

Sao im lặng dữ vậy? Tự nhiên cha nội này trở nên kiệm lời thế?

Ngại chăng?

Thì đúng vậy, Trần Hoài Nam cậu ta đang ngại c·hết đi được ấy chứ!

Vạch hết điểm yếu cho người ta xem rồi lại dựa dẫm vào người ta như vậy... Là một thằng con trai luôn tự lập tự cường, cậu ta dĩ nhiên sẽ cảm thấy cực kì xấu hổ. Và như một lẽ tất yếu, cậu ta sẵn sàng lựa chọn dồn hết tâm trí vào sở thích để tạm quên đi cái thực tại c·h·ó mực này.

"Nam, đợi sau khi nấu xong, tôi có vài chuyện muốn nói với cậu... Liên quan đến Lily" Himiko nói: "Yên tâm đi, tôi đã nói chuyện với con bé rồi. Mọi chuyện không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu... Miễn là cậu giác ngộ được vài điều"

Giác ngộ?

Mới nghe thôi đã thấy nghiêm trọng rồi đó má trẻ ạ!

Thế là Trần Hoài Nam chưa kịp thư giãn xong đã lại lần nữa căng thẳng.

Khoảng một tiếng sau, cơm nước đều đã được chuẩn bị xong xuôi. Ngay khi vừa đặt mông ngồi xuống ghế, Himiko đã lập tức tung đòn phủ đầu: "Biết gì không? Cậu lại mắc sai lầm tương tự với tôi lần đó đấy, nhưng lần này là với Lily"

Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại đủ để làm Trần Hoài Nam sáng mắt ra.

"Tôi... Đã khắc phục được với cậu chưa?"

"Phần nào đó thôi, thi thoảng tôi cứ có cảm giác như kiểu cậu đang cố ý trốn tránh tôi vậy. Nhưng mà đây không phải lúc để nói chuyện của tôi" Himiko nói thẳng: "Là Lily đấy. Tự hỏi bản thân xem cậu đã bao giờ nghĩ tới con bé ấy thật sự mong muốn điều gì hay chưa?"

"..."

"Câu trả lời tự nhiên là chưa" Himiko khẽ thở dài: "Căn bệnh chung của các bậc cha mẹ, thậm chí là anh chị đó chính là luôn làm theo ý mình. Cậu đã đối xử rất tốt với Lily, tôi công nhận điều đó... Nhưng cậu chỉ làm vậy theo cách của cậu, với quan điểm của riêng cậu mà thôi"

"Cậu làm mọi thứ cho em ấy với suy nghĩ rằng đó là điều tốt nhất cho em ấy theo góc nhìn của riêng cậu, trong khi cậu lại chưa từng tự hỏi liệu đó có phải những gì Lily thực sự mong muốn ở cậu hay không" Himiko nói tiếp: "Và còn nữa... Như tôi đã nói trước đó rồi đấy, cậu không có ý định tìm hiểu thêm về con người của Lily, giống như với tôi hồi trước"

Nói đến đây, thái độ của Himiko càng trở nên gay gắt hơn: "Đã quyết định sống chung dưới một mái nhà trong gần như suốt quãng đời còn lại rồi... Hà cớ gì cậu lại cố ý muốn giữ khoảng cách như vậy?"

"Tôi..."

"Cậu nghĩ rằng cậu có thể tìm hiểu về em ấy một cách chậm rãi... Bằng những ngày sinh hoạt như bình thường?"

"..."

"Ha... Quả nhiên là vậy" Himiko thở dài: "Nghe này, nếu có thời gian rảnh thì hãy tâm sự nhiều hơn với em ấy đi. Đừng để vẻ hồn nhiên mà em ấy thường ngày hay thể hiện ra đánh lừa nữa, em ấy thật ra đang mang nhiều tâm tư hơn cậu nghĩ đấy"

"..."

"Mà, hậu quả lần này cũng không phải do cậu mà ra. Tâm lí của em ấy vốn thiếu ổn định từ rất lâu rồi, lại thêm Thần Tính ngày đêm quấy phá... Cuối cùng, em ấy cũng chỉ có cậu làm chỗ dựa duy nhất. Thế nên ngay sau khi cậu biến mất, em ấy trở nên sụp đổ cũng là chuyện dễ hiểu"

Himiko vỗ bàn một cái, tựa như đang đấm vào mặt Trần Hoài Nam: "Tôi biết cớ sự lần này đều do ông thầy đã lớn cái đầu mà vẫn hành xử bốc đồng đó, nhưng mà cũng nhân cơ hội này... Cậu hãy tự ý thức tầm quan trọng của bản thân đối với Lily đi"

"Em ấy đã dành rất nhiều tình cảm cho cậu, luôn muốn được biết thêm về cậu. Thế thì để đáp lại, cậu nghĩ mình nên làm gì cho phải đạo đây?"

"Tôi... Chỉ sợ phần tình cảm đó đi quá xa" Trần Hoài Nam cắn răng: "Tôi có lẽ sẽ không còn sống được bao lâu nữa... Thế nên tôi rất sợ em ấy sẽ dành những tình cảm đặc biệt cho tôi... Trong quá khứ em ấy đã rất đau khổ rồi, tôi không muốn để em ấy đau khổ hơn nữa... Chỉ vì tôi"

"..."

Mặc dù ngoài mặt thì vẫn tỏ ra bình thường, tuy nhiên thâm tâm của Himiko thì lại đang vô cùng hoảng loạn.

Cậu ta vừa nói cái gì cơ?

Mình có nghe nhầm không vậy?

"Không còn sống được bao lâu...?"

"Ờ, có vẻ như tôi sẽ c·hết sau một khoảng thời gian nữa... Vì một lí do gì đấy" Trần Hoài Nam nói: "Tôi vẫn chưa biết nó có đúng hay không nhưng phòng hờ là điều cần thiết đúng không?"

"CẬU BỊ NGU HẢ!?"

Trần Hoài Nam giật nảy mình bởi tông giọng đột nhiên cất cao của Himiko: "Cái thằng ngu này! Cậu cố gắng kéo giãn mối quan hệ chỉ vì một luồng thông tin chưa thể xác thực ư! Trời ạ! Cậu có tin tôi đ·ánh c·hết cậu ngay bây giờ hay không!?"

"..."

"Mà kể cả khi nó đúng thật đi chăng nữa... Tại sao cậu không lựa chọn chiến đấu với nó thay vì bỏ cuộc dễ dàng như vậy?!"

"Tôi sẽ lựa chọn chiến đấu... Nhưng mà"

"Chưa đánh mà đã vậy rồi... Thiếu chiến ý như thế thì làm sao mà mạnh lên được?" Himiko như muốn nổi khùng lên: "Tóm lại tức là cậu tính bỏ lại tôi, Lily, cha mẹ cậu và tất cả mọi người hay sao?"

"..."

"Sống với nhau lâu vậy rồi mà cậu vẫn không hiểu... Lily ấy nhé, con bé chỉ kiên cường khi có ai đó làm chỗ dựa tinh thần mà thôi. Và người đó đã luôn là cậu, chỉ một mình cậu chứ không ai khác!"

Lại ngồi xuống ghế, Himiko nói tiếp: "Nếu như cậu thật sự yêu thương em ấy thì hãy dừng ngay cái kế sách ngu ngốc hết thuốc chữa của cậu đi. Em ấy tuy nói lớn cũng không quá lớn, nói nhỏ cũng không còn tính là nhỏ... Mọi sự tác động của cậu đều sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự trưởng thành của em ấy đấy, thế nên là đừng có bị khuất phục bởi những nỗi sợ ngớ ngẩn đó nữa!"

"Hừ, tự ăn đi, tôi về đây"

Hừ lại một tiếng, Himiko đứng dậy rồi quay gót trở về phòng mình, đến cả đôi đũa cũng chẳng thèm động đến. Xem ra cô ấy thật sự đang rất tức giận.

Còn Trần Hoài Nam thì vẫn ngồi yên ở đó, cúi đầu thấp xuống giống như những đứa trẻ dại dột vừa bị trưởng bối lên mặt dạy dỗ một trận nên thân.

"Mình thật sự sai rồi sao?"

Chương 101. Kẻ ngốc