Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 100. Cái ngày thiên thần hắc hoá
Nhiều ngày sau.
Sau bao ngày ròng rã vượt qua những cơn gió tuyết giá lạnh, cuối cùng thì toà thành mà họ đã luôn tìm kiếm đã dần hiện ra ngay trước mắt: Thành Yavka.
Theo như những gì chị mật sứ kể lại trên đường đi thì thành Yavka là một thị trấn trực thuộc đế quốc Distonia - một trong Lục Đại Đế Quốc cai trị cả vùng Lãnh Nguyên rộng lớn nằm tại cực bắc của thế giới, một quốc gia với nhân khẩu khoảng một đến hai tỉ người!
Hai tỉ người có lẽ đã chiếm khoảng mười phần trăm dân số toàn thế giới ở thời điểm hiện tại rồi, thế nên có thể nói Đế Quốc Distonia là một Đế Quốc cực kì lớn mạnh kể cả có tính toán trên quy mô toàn thế giới!
Sau khi vào thành, cả hai người Trần Hoài Nam cùng Himiko tìm đến Tổng Bộ phụ trách canh giữ biên ải. Quá trình này thật ra chỉ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ do những việc tối quan trọng như thế này thường được ưu tiên thực hiện một cách thần tốc để kịp thời ứng phó trước mọi trường hợp có thể xảy ra.
Vào đến Tổng Bộ, chị mật sứ hướng dẫn cả hai đi đến bộ phận khác nhận thưởng, còn bản thân thì vào thẳng phòng của Tổng Chỉ Huy để tiến hành báo cáo.
Nhìn thấy cả hai người tiến đến chỗ mình, một cán bộ phục vụ trong Tổng Bộ lên tiếng hỏi thăm: "Cô cậu là ai vậy? Nơi đây không phải nơi để con nít đến chơi đâu"
"Chúng tôi là học viên đến từ học viện Tân Sinh nằm tại lục địa phía nam, được giáo viên sắp xếp một buổi huấn luyện tại vùng đất này" Trần Hoài Nam trực tiếp giảng giải với anh cán bộ: "Mới mấy ngày trước chúng tôi đã giúp một khu doanh trại chống lại thú triều xâm lược... Và chúng tôi đã được vị chỉ huy ở đó gợi ý đến đây để nhận thưởng. Tất cả chỉ có vậy ạ"
"Học Viện Tân Sinh?" Vị cán bộ nhíu mày: "Vậy bằng chứng đâu? Phiền cô cậu mang thẻ học sinh ra cho tôi xem thử"
"Chúng tôi bị giáo viên tóm đi trong lúc còn đang ngủ, kết quả là cái gì cũng không kịp mang theo"
Vị cán bộ không nói gì, nhưng rõ ràng là trong lòng đã phát sinh hoài nghi.
Dĩ nhiên, Trần Hoài Nam ý thức được chuyện đó nên đã nhanh chóng lên tiếng thanh minh: "Chúng tôi có thể cung cấp một số thông tin để các anh liên hệ với trường trực tiếp xác minh. Chúng tôi thật sự không phải gián điệp đâu"
"... Vậy cũng được, tôi sẽ tiến hành kiểm tra ngay lập tức. Trong khoảng thời gian này, cô cậu không được phép rời khỏi đây bằng bất kì lí do gì" Anh cán bộ nói rồi bắt đầu liên hệ về trường.
Mười lăm phút sau.
Sau khi được cả hai cung cấp một số thông tin cũng như được liên hệ trực tiếp với nhà trường để xác minh, anh cán bộ lần này rốt cục đã chịu tin tưởng hai người. Cơ mà về phần thưởng thì... Vẫn chưa.
"Chúng tôi vẫn chưa xác minh được hai người đã giúp đỡ bộ phận nào, vì vậy trước khi được ai đó lên tiếng xác nhận, chúng tôi sẽ tạm hoãn việc trao thưởng"
Trần Hoài Nam nghe vậy liền thở dài nhìn Himiko: "Đành ngồi đợi chị ấy một lát vậy"
Dù gì thì hai người cũng phải đợi chị ấy cả thôi, một công đôi việc, không tính là lãng phí thời gian.
...
...
Lại thêm cả tiếng đồng hồ chờ đợi mòn mỏi, khi ánh nắng đã chiếu xuống những viên gạch làm cho bông tuyết tan chảy, rốt cục thì chị mật sứ cũng quay trở lại cùng một cô gái nào đó trông khá là trẻ tuổi, người mặc quân phục và sở hữu một mái tóc bạch kim vô cùng hút mắt.
Từ thái độ cung kính của chị mật sứ đối với người này, Trần Hoài Nam có thể dễ dàng đoán ra ngược người con gái này sở hữu địa vị rất cao.
"Hân hạnh được gặp cậu, bạn học Trần Hoài Nam và bạn học Himiko, chào mừng đến với thành phố Yavka của Distonia" Cô gái trẻ tuổi mỉm cười: "Xin phép được giới thiệu, tôi là Lithia Wens. Mọi người thường gọi tôi là Lith"
Vừa nói, Lith vừa chìa tay ra với mong muốn hữu nghị hiện rõ trên mặt. Trần Hoài Nam cũng khách khí bắt tay với đối phương trong khi bản thân cũng đang khá là cảnh giác vì sợ thất lễ: "Hân hạnh được gặp mặt ngài, Lith"
"Gọi thẳng tên tôi luôn? Có gan đấy" Cô gái cười tít mắt.
"?"
Chị mật sứ nhìn Trần Hoài Nam rồi không nhịn được khẽ lên tiếng: "Để chị giới thiệu cho em... Ngài Wens chính là Tổng Chỉ Huy quân sự đương nhiệm của quận Yavka đấy. Tuy có tên húy là Lith nhưng bình thường chẳng mấy ai dám gọi đâu"
Trần Hoài Nam: "..."
Thôi xong, ăn bait rồi!
Sao lại có Tổng Chỉ Huy trẻ đến mức này cơ chứ! Lừa lọc! Ngay cả vị chỉ huy cấp dưới mà cậu gặp cũng ngoài ba mươi rồi đấy nhé! Làm sao cậu có thể nghĩ tới cấp trên của ông ta lại là một cô gái trẻ đến thế này được!?
"Không sao đâu, cậu ta cũng không chênh lệch tuổi tác so với tôi là bao, lại còn đến từ Học Viện Tân Sinh nữa chứ... Vai vế cũng coi như ngang hàng" Vị Tổng Chỉ Huy trẻ cười nhạt rồi cho qua: "Về chiến công của hai vị tôi đã nghe báo cáo lại rồi. Tôi sẽ đích thân sắp xếp một buổi lễ trao thưởng cho hai vị tại quảng trường thành phố"
"Không không không, làm vậy thì rùm beng quá thưa ngài. Chúng ta có thể làm sao cho yên lặng một chút được không?"
"Không. Những gì mà hai người đã làm để giúp đỡ chúng tôi là quá lớn. Nếu chỉ trao thưởng trong lặng lẽ thì không đúng với những gì mà chúng tôi đã tin tưởng và tuân theo. Cậu hiểu ý tôi chứ?"
Trần Hoài Nam khẽ lắc đầu: "Mọi người cũng đã cứu mạng tôi mà, chúng ta chỉ đơn giản là có qua có lại thôi. Đâu cần thiết phải làm ồn ào lên như thế chứ..."
"Cậu không hiểu. Nếu chỉ tính trên phương diện sinh mạng thì hành động của hai người đã cứu sống cả trăm mạng người ở khu doanh trại đó đấy. Tính đi tính lại, chúng tôi vẫn là người chịu ơn mà thôi" Vị Tổng Chỉ Huy mỉm cười: "Nhưng nếu cậu đã không muốn ra mắt công chúng thì thôi, tôi cũng không ép nữa..."
Trần Hoài Nam nhẹ nhõm thở phào.
Là một người hướng nội, cậu không muốn cuộc sống yên tĩnh của mình bị phá hỏng bởi bọn săn tin tức đâu. Đến lúc ấy sẽ có nhiều hậu quả khó lường xảy ra lắm nha!
"Thật ra tôi vẫn còn vài người bạn thất lạc trong núi tuyết, có lẽ họ cũng đang tá túc ở những khu doanh trại nào đó rồi. Tạm không nói đến trao thưởng gì đó... Tôi càng muốn được gặp họ hơn. Đó chính là tất cả những gì tôi yêu cầu"
"Được" Lithia khẽ gật đầu một cách cực kì sảng khoái: "Tôi sẽ cử người đi hỏi thăm ngay lập tức, còn hai người tạm thời cứ ở thị trấn này chơi đi, toàn bộ chi phí đều sẽ được tính vào ngân sách của Tổng Bộ. Như vậy có khiến hai người cảm thấy hài lòng hay không?"
"Vô cùng hài lòng" Trần Hoài Nam dùng sức gật đầu.
Himiko thì không nói gì, chỉ nhìn Trần Hoài Nam một lát rồi thở dài.
Cái người này cư nhiên vẫn chẳng có tham vọng gì cả, bó tay thật. Cậu ta hành xử như vậy ngược lại là đang làm khó đối phương đấy... Muốn trả ơn một cách thoả đáng còn không được mà.
Himiko không khỏi giao tiếp như Trần Hoài Nam, cơ mà bàn về độ sắc sảo khi nhìn nhận một sự việc nào đó thì cô ấy lại chẳng hề thua kém cậu ta đâu, thậm chí là nhỉnh hơn rất nhiều.
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, nàng Tổng Chỉ Huy tóc bạch kim lại nói: "Vẫn không thể được, chỉ báo ơn người ta một cách sơ sài như vậy thôi thì mất mặt quá. Thân là người đại diện cho chính quyền, tôi buộc phải làm sao cho những quân sĩ được hai người cứu mạng kia cảm thấy hài lòng"
Trần Hoài Nam: "..."
Thôi nào, đâu nhất thiết phải báo ơn đâu? Cứ coi như chúng tôi đang giúp người làm niềm vui đi...
À, không biết Himiko có đang suy nghĩ đơn giản như cậu không nhỉ? Hình như nãy giờ cậu đang tự tung tự tác nhiều quá rồi thì phải?
Lẽ ra cậu nên tham khảo ý kiến của cô ấy nhiều hơn...
Vừa thấy Trần Hoài Nam xoay mặt lại, Himiko đã mỉm cười: "Cứ làm những gì cậu muốn đi, tôi thường không để tâm đến mấy chuyện kiểu này"
Himiko vẫn như mọi khi, ngầu c·hết đi được!
Cô gái tóc bạch kim lại lâm vào trầm tư, nhưng cũng không lâu sau đó thì quyết định bỏ buộc.
Cô ấy chủ động tiến đến gần Trần Hoài Nam, tự tay trao cho đối phương một tấm danh th·iếp siêu siêu đẹp: "Trên đây có số liên lạc của tôi, khi nào cần giúp đỡ gì thì cứ việc gọi, không cần ngại. Tôi sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của cậu miễn là nó nằm trong khả năng của tôi"
Trần Hoài Nam nhận lấy với vẻ suýt xoa: "... Cảm ơn"
"Vậy đi, tôi còn công chuyện cần phải giải quyết nữa, lần sau gặp lại nhé. Chúc hai người có quãng thời gian vui vẻ" Cô gái tóc bạch kim vẫy tay tạm biệt rồi quay trở về phòng làm việc.
Chị mật sứ lúc này mới lên tiếng: "Chị cũng phải đi giải quyết công việc rồi, hai đứa cứ việc đi chơi thoả thích đi. Nếu không biết gì thì cứ hỏi người ta, dân ở đây hiếu khách lắm, đừng ngại ngùng gì cả"
"'Cảm ơn chị, đừng cố sức quá"
"Cảm ơn em"
Cứ như thế, cả nhóm tạm thời giải tán.
...
...
Một hồi sau.
Nhờ được người ta chỉ đường, cuối cùng thì cả hai cũng đã tìm được một nhà nghỉ để tạm dừng chân. Ngày hôm nay đối với họ là quá mệt mỏi để có thể ăn chơi thoả thích rồi, cái duy nhất họ muốn bây giờ chỉ đơn giản là nghỉ ngơi mà thôi!
Ai bảo chỗ này lạnh quá làm chi? Lại phải lặn lội trời tuyết mấy ngày liền, họ không mệt nhũn thây ra mới lạ đấy!
Trần Hoài Nam một phòng, Himiko một phòng, giải tán!
Về đến phòng mình, Trần Hoài Nam ngay lập tức ngã lên giường mở chiếc điện thoại mới mua lên. Cậu muốn xem thử dạo này mạng xã hội có gì hot không... Nhưng quan trọng nhất vẫn là Lily.
Sau một hồi tải app và đăng nhập, cuối cùng thì Trần Hoài Nam cũng vào lại tài khoản mạng xã hội của mình. Cơ mà vừa mới online lên, cậu ta đã ngay lập tức bị ai đó khủng bố tâm lí.
Lily...
Hoặc không phải em ấy.
Tài khoản của Lily có avatar là một đoá hoa huệ tây màu trắng ứng với cái tên mà em ấy đã được đặt. Tuy nhiên, chính cái đoá hoa màu trắng ấy đang làm Trần Hoài Nam cảm thấy vô cùng bất an.
Đó là tin nhắn của nhiều ngày trước...
[Lily]: "Anh ơi? Anh đâu rồi?"
[Lily]: "Anh? Anh bỏ em lại một mình sao?"
[Lily]: "Nếu đây chỉ là một trò đùa thì hãy mau dừng lại đi..."
[Lily]: "Em sợ quá"
[Lily]: "Em sợ quá... Anh ơi, mau về đi"
[Lily]: "Anh ơi... Làm ơn... Xin đừng bỏ em lại một mình"
[Lily]: "Anh ơi..."
[Lily]: "Anh ơi..."
[Lily]: "Anh ơi..."
"..."
Tiếp sau đó là một chuỗi "Anh ơi..." được Lily spam vô hạn lần, làm Trần Hoài Nam phải lướt mỏi cả tay mới có thể lướt đến phần cuối cùng.
Cậu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hoảng loạn của Lily vào cái thời điểm em ấy phát hiện ra hai người mình yêu thương nhất đột nhiên biến mất... Cơ mà cậu lại không tưởng tượng được em ấy trông như thế nào khi thực hiện hành động spam hàng tỉ tin nhắn liên tục như thế này.
"Cái ông thầy c·hết giẫm đó! Ổng không biết Lily đang yếu ớt như thế nào sao!?"
Đúng thế, ông ta không biết. Thế nên mới bị Tiểu Na La dạy cho một trận nên thân.
[Nam]: "Lily? Là anh đây. Em ở nhà thế nào rồi? Mau trả lời anh đi, đừng làm anh sợ chứ em?"
Như cảm nhận được sự hiện diện của Trần Hoài Nam trên mạng xã hội, avatar của Lily bắt đầu sáng lên.
[Lily]: "Hi~"
Một chữ duy nhất, nhưng lại đủ để làm Trần Hoài Nam rợn cả tóc gáy.
[Nam]: "Lily? Em ổn chứ?"
[Lily]: "Siêu ổn luôn. Nhưng mà đợi khi nào anh về nhà... Anh nhất định phải chịu trách nhiệm với em đó~ Nhất định"
[Lily]: "Nhất định phải chịu trách nhiệm"
Trần Hoài Nam: "..."
Thật sự có cái gì đó không ổn rồi! Mà thật ra thì cậu cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra với Lily trong khoảng thời gian cậu không ở bên cạnh em ấy.
Kế hoạch thất bại rồi... Ngay tại phút chót, bởi chính người đã đề xướng ra nó!
Má nó, nghĩ mà tức muốn nổ phổi!
[Nam]: "Vậy em... À không, Lily mà anh từng biết có còn tồn tại hay không?"
[Lily]: [Tin nhắn thoại]
"..."
Trần Hoài Nam do dự một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn dùng những ngón tay đang run rẩy của mình để mở thoại âm lên.
"Điều đó còn phụ thuộc vào câu trả lời của anh đó~ Tùy thuộc vào việc anh có làm em hài lòng hay không, Lily của anh cũng sẽ tiếp tục tồn tại hoặc biến mất. Tất cả sự tình đều do anh mà ra cả. Thế nên là..."
"Hãy chịu trách nhiệm với em đi, hi hi~"
"..."
Thế là hôm đó Trần Hoài Nam đã mất ngủ cả đêm.