Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 105. Mô phỏng hiện thực: What if?
Không lâu sau đó, tại phòng tiếp khách của Tổng Bộ.
"Làm phiền mọi người rồi"
Nữ Tổng Chỉ Huy bước vào, cả người đã được trang bị một bộ giáp nghiêm trang khác hẳn với những lần gặp mặt trước đó. Có lẽ tình hình chiến sự ngoài kia đã rất nguy cấp, đến mức mà chính cô ấy cũng sắp phải ra trận để giữ thành rồi.
Toàn bộ thành viên lớp cá biệt vẫn giữ yên lặng từ đầu chí cuối, chỉ có mỗi Trần Hoài Nam lên tiếng: "Tổng Chỉ Huy, có vẻ như cô đã đánh giá cao chúng tôi rồi. Chúng tôi suy cho cùng cũng chỉ là học sinh, không thể đem so sánh với những quân nhân đã được huấn luyện đầy đủ đâu"
"Các vị không cần khiêm tốn. Thân là người lãnh đạo của những vị chỉ huy khác, tôi đã nghe được không ít về chiến tích lừng lẫy của các vị rồi" Lithia mỉm cười: "Đừng căng thẳng, tất cả những gì chúng tôi yêu cầu chỉ là giữ thành cho đến khi toàn bộ dân thường s·ơ t·án mà thôi"
"Như thế tức là..."
Lithia thu liễm toàn bộ ý cười, thay vào đó là thứ ánh mắt sắc bén của một vị lãnh đạo nơi tiền tuyến: "Không sai... Nhiều khả năng là chúng tôi sẽ phải bỏ thành và tổ chức rút lui chiến lược"
"Bọn chúng mạnh đến thế sao?"
"Đúng vậy, đã mạnh lại còn cực kì đông là đằng khác nữa. Có vẻ như đợt t·ấn c·ông lần này là toàn bộ công sức mà chúng đã tích góp trong suốt hàng chục năm qua, mạnh như vậy cũng không lạ"
Vừa nói, Lithia vừa đặt lên bàn một tấm bản đồ rồi nói tiếp: "Lấy thành Yavka làm trung tâm và nhìn lên phía bắc, ở đó chính là mũi tiến công mà chúng tôi đã phải đối mặt suốt mấy ngày nay"
"Tuy nhiên, theo như lực lượng tình báo vừa báo về thì tại cánh đông nam và tây nam, bằng cách nào đó chúng đã tổ chức được đội hình ngay trong lãnh địa của chúng ta và không ngừng tiến về phía này" Lilthia nói tiếp: "Tóm lại là chúng ta đang bị bao vây, chỉ có thể dồn hết quân số để mở một đường máu và tìm kiếm sự chi viện từ những lực lượng gần đây mà thôi"
"Tổ chức đội hình ngay trong lãnh địa ư? Sao chuyện này có thể xảy ra được?" Ikki nhíu mày.
"Không hẳn, chúng cũng là sinh vật có trí khôn như chúng ta, vì vậy việc chúng thực hiện c·hiến t·ranh một cách có chiến lược và tổ chức cũng không phải chuyện gì quá mức khó hiểu" Trần Hoài Nam nói: "Nhiều khả năng là những đơn vị xấu số nào đó tại phía nam đã bị nghiền nát hoàn toàn dẫn đến tin tức không kịp báo về... Từ đó hình thành thế bao vây đến từ cả ba phía"
"Từ vị trí của vương quốc đó, ta có thể khẳng định hương hướng t·ấn c·ông chủ yếu của chúng là từ hướng bắc đánh xuống... Nghĩa là trước đó chúng đã chia lực lượng ra làm ba cánh, một cánh đánh thẳng vào Yavka để thu hút sự chú ý và hai cánh còn lại đi vòng xuống tận phía nam, sau đó lại từ phía nam đánh lên á? Cảm giác rất khó thực hiện" Edgar thử phân tích rồi lắc đầu.
"Xác thực, làm sao một đội quân với số lượng đông đảo có thể hành quân một cách thần tốc như vậy được?" Trần Hoài Nam cũng cảm thấy khó hiểu.
Lithia gõ gõ mặt bàn với vẻ mặt lo âu: "Nhiều khả năng hai cánh đánh lẻ đó chủ yếu là đơn vị kỵ binh mới có thể hành quân nhanh được như vậy. Tuy nhiên chúng có vẻ như không muốn đánh sâu vào nội địa, chỉ muốn chiếm lấy thành Yavka làm chỗ đồn trú tạm thời"
"Nói như vậy... Việc cô bỏ thành..."
"Không còn cách nào khác, tôi đã cùng bộ tham mưu phân tích rất nhiều lần rồi" Lithia nghiêm túc nói: "Có thể đánh thọc sâu vào lãnh địa Distonia mà không gây ra một chút động tĩnh, đồng thời còn nghiền nát toàn bộ chốt chặn mà tôi đã bố trí sẵn... Điều đó chứng tỏ tất cả các cánh quân của chúng đều rất mạnh. Và một khi chúng tập hợp lại để tổng tiến công... Chúng ta sẽ không cách nào giữ thành được, ngược lại còn hi sinh vô ích"
"Hiểu rồi" Trần Hoài Nam khẽ gật đầu: "Thay vì tử thủ, ta vẫn nên tạm tránh đi mũi nhọn của chúng thì hơn. Sau khi đánh thọc sâu một cách thuận lợi như vậy, sĩ khí của chúng chắc chắn đang rất hăng"
"Chính xác, sĩ khí của địch đang mạnh, mà sĩ khí của ta thì lại kém, chỉ cần dùng đầu gối để nghĩ cũng biết ai thắng ai thua" Lithia khẳng định.
Những người khác ngồi nghe phân tích, đầu óc xoay mòng mòng.
"Trong thời gian chúng chỉnh đốn đội ngũ để chuẩn bị đột kích, chắc chắn là chúng sẽ bị lực lượng từ trong nội địa phát hiện và tiến hành phá rối... Vì vậy, từ giờ đến lúc khai chiến vẫn còn một chút thời gian"
Lithia nói tiếp: "Chúng tôi sẽ tiến hành s·ơ t·án người dân trong bí mật, nương theo con đường trống phía tây để đến thành Cyev tị nạn. Việc chúng ta cần làm là cầm cự cho đến khi quá trình s·ơ t·án hoàn thành, sau đó lập tức bỏ thành rút lui"
"Bị phá rối từ phía sau à... Như vậy việc di tản sẽ diễn ra khá là an toàn do chúng không còn quá nhiều khoảng trống để tiến hành trinh sát những khu vực khác... Kế hoạch này nghe có vẻ rất khả thi" Trần Hoài Nam khẽ gật đầu: "Tuy vậy, tôi vẫn có cảm giác Yavka không phải toà thành duy nhất chúng ta phải buông bỏ đâu"
"Phải..."
Lithia thở dài, lên tiếng thừa nhận: "Những nơi khác cũng đang bị t·ấn c·ông, tình hình không khả quan hơn chúng ta được bao nhiêu. Từ giờ cho đến khi Chính phủ tập hợp toàn bộ lực lượng để tiến hành phản công vẫn còn cần rất nhiều thời gian... Đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ phải hi sinh thêm rất nhiều nữa mới có thể đẩy lùi được chúng"
"Ha... Chiến tranh... Thật phiền phức" Trần Hoài Nam thở dài: "Nói trước luôn là chúng tôi chỉ giúp thêm đúng lần này thôi. Mấy chuyện như c·hiến t·ranh kiểu này hoàn toàn nằm ngoài tầm với của những học sinh như chúng tôi rồi"
"Cảm ơn, đây sẽ là lần cuối cùng tôi nhờ vả mọi người" Lithia cúi đầu cảm tạ.
...
...
Đào Hoa Lĩnh.
Sau khi các đệ tử đều đã rời đi, cả ngọn núi đẹp đẽ bây giờ chỉ còn mỗi lão nhân ngồi đánh cờ trong sự cô đơn và hiu quạnh. Tuy vậy, một sự xuất hiện bất ngờ đã lập tức phá vỡ khung cảnh yên bình ấy, đồng thời cũng làm lão nhân phải sợ hết hồn.
"Lão hủ già rồi, không chịu nổi một sự tồn tại mạnh mẽ như Thần Hủy Diệt đâu... Kính xin lần sau ngài hãy xuất hiện nhẹ nhàng một chút, lão hủ đau tim"
Từ trong hư không, Vũ Trường Phong xuất hiện ngồi đối diện phía bên kia bàn cờ. Hắn không bận tâm đến những gì lão nhân vừa nói, chỉ xoáy thẳng vào vấn đề chính: "Hoa Tử Ngọc đâu, giao con bé ra đây"
"Hả? Chẳng phải chính ngài đã đến đây tóm con bé đi hay sao? Tại sao bây giờ ngài lại hỏi lão hủ?" Lão nhân một mặt nghi ngờ hỏi ngược lại.
"Nó biến mất rồi, giữa tiết học của tôi"
"..."
"Một người bình thường sẽ không thể nào che giấu bản thân trước giác quan của Thần Linh được, kể cả ông" Vũ Trường Phong nói tiếp: "Vì vậy, con bé Hoa Tử Ngọc đó rốt cục là ai?"
"..."
"Ha..." Lão nhân khẽ thở dài: "Con bé đột nhiên biến mất như vậy... Hẳn là về sau lão hủ sẽ không thể nhìn thấy nó nữa rồi"
"Đúng như những gì ngài đã nghĩ, Tà Thần. Hoa Tử Ngọc, đại đệ tử của tôi hoàn toàn không phải người bình thường... Thậm chí là nó còn có khá nhiều nhân quả với ngài trong quá khứ đấy... Ngài tin không?"
Vũ Trường Phong: "...?"
...
...
Ở nhà Trần Hoài Nam.
Lúc này, Tiểu Na La đang đứng trước mặt Lily trong khi cô bé vẫn đang cúi quỳ cùng với bộ Bunny Girl Suit được xếp gọn gàng ngay bên cạnh cô bé. Đôi bên đều đã trầm mặc hết nửa ngày trời rồi mà vẫn chưa ai chịu mở miệng.
Mãi một lúc sau, Tiểu Na La mới nói: "Cô cho con về nhà không phải là để làm cái chuyện hư hỏng này, Lily. Con vẫn còn quá nhỏ để mặc thứ này lên người!"
"Con đã mấy trăm tuổi rồi chứ bộ..." Lily bĩu môi: "Vả lại vẻ quyến rũ của con gái chẳng phải là để cho chồng nhìn hay sao? Con vẫn nghĩ là mình không làm gì sai cả..."
"Lily, con bị Lycoris làm hư rồi" Tiểu Na La nặng nề thở dài: "Lycoris có bản chất là mặt tối của con, đừng có nghe nó xúi giục làm tầm bậy tầm bạ nữa. Con nên nhớ rằng thằng Nam nó là kiểu người rất nghiêm chỉnh... Cho nên, rất có thể những gì con làm vừa rồi sẽ phản tác đụng đấy"
"Hmph..."
Lily phồng má, thấp giọng nói nhỏ: "Cứ tỏ ra ngây thơ trong sáng hoài thì làm sao cách nhìn nhận của anh ấy về con phát sinh thay đổi được? Con không muốn bị anh ấy xem như em gái đâu, như vậy thì mọi thứ sẽ khó mà tiến triển tiếp được"
Tiểu Na La: "..."
Hình như cũng có lí?
"Vậy con với Himiko sẽ tranh sủng à?"
"Con thì không muốn tranh, quan niệm về tình yêu của con rất thoáng, anh ấy muốn lấy ai hay bao nhiêu người cũng được" Lily đáp lại với vẻ mặt ngây thơ: "Cơ mà chị Himiko thì không như con..."
"Lily, con vẫn chưa hiểu được hậu quả đáng sợ của cánh mày râu thì có được một hậu cung. Những kẻ đa tình sẽ không biết xem trọng tìm yêu của con đâu, Lily ạ" Tiểu Na La cốc đầu Lily một cái: "Mà thôi, đợi sau này Nam nó lỡ thích ai đó rồi thì con sẽ hiểu cảm giác ấy ngay thôi"
"...?"
"À phải, cần gì đợi? Mình có thể thực hiện mô phỏng hiện thực mà?" Tiểu Na La đột nhiên mỉm cười: "Lily, hôm nay ta lại học thêm một bài học mới nhé?"
"Không hiểu sao con có dự cảm không lành về chuyện này"
Tiểu Na La cười ha ha khua tay một cái, lập tức một màn hình 3D siêu cấp khoa huyễn liền hiện ra ngay trước mắt Lily. Tiếp đó, hình ảnh của Trần Hoài Nam hiện ra, kèm theo lời giải thích của Tiểu Na La: "Phép này của cô được gọi là mô phỏng hiện thực. Nguyên lí hoạt động như thế nào thì chỉ cần làm một lần con sẽ hiểu ngay thôi"
"Ví dụ nhé... Hmm, cho thằng Nam thích một đứa nào đó ngẫu nhiên đi. Sau đó mọi thứ sẽ tiếp tục diễn ra dựa trên dữ liệu có sẵn ngoài hiện thực"
"Ồ... Con hiểu rồi"
Sau đó, bên cạnh Trần Hoài Nam xuất hiện hình bóng của một người con gái lạ mặt mà không phải Lily hay Himiko.
Dưới sự chứng kiến tận mắt của cô bé, Trần Hoài Nam chậm rãi đi từ tiếng sét ái tình, dốc sức theo đuổi cho đến lúc chính thức trở thành một cặp với cô gái bí ẩn đó. Tất nhiên là trong suốt quá trình này, cả Lily lẫn Himiko bên trong phép mô phỏng chỉ có thể quan sát từ xa mà thôi.
Chỉ là...
Sắc mặt của họ trông không đúng lắm.
Lại tiếp đó nữa, giống như những câu chuyện tình lãng mạn trong những bộ tiểu thuyết ngôn tình mà Lily thường đọc, Trần Hoài Nam và cô gái kia đã dẫn nhau đi ăn, đi mua sắm, đi tắm biển, trải nghiệm đủ loại thú vui trên đời cùng nhau. Từ đó tình cảm không ngừng trở nên khăng khít hơn, rất rõ ràng là một chuyện tình đẹp.
Rồi đến khoảnh khắc cả hai hôn nhau kiểu Pháp dưới ánh hoàng hôn trên biển, Lily đã lập tức đứng dậy vung tay đấm thẳng về phía màn hình mô phỏng... Cơ mà vì nó chỉ là hư ảo nên cô bé đã đấm xuyên qua, suýt chút làm vỡ cả bức tường phía sau.
Tiểu Na La: "..."
"Cô ơi..." Lily lệ nóng doanh tròng, nức nở: "Đây là hình thức mới của h·ình p·hạt t·ra t·ấn tâm lí hay sao?"
"..."
Câu chuyện mô phỏng vẫn tiếp diễn bằng một pha flip long trời lở đất. Bởi vì ngay buổi sáng hôm sau, bằng một cách thần kì nào đó... Cô gái ấy đ·ã c·hết, thậm chí còn c·hết một cách vô cùng dã man!
Cô gái xấu số c·hết trên giường của mình một cách vô cùng đau đớn và man rợ: Đồng tử trợn ngược, tay chân đứt lìa, máu thịt thì trở thành chất dinh dưỡng cho những đoá hoa bỉ ngạn kỳ dị đang nở rộ trên chính t·hi t·hể của cô ấy.
Điều quan trọng nhất là kẻ s·át n·hân kia đã không hề rời đi.
Khoảnh khắc Trần Hoài Nam bước chân vào phòng và tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng, t·ên s·át n·hân đã đứng dậy, ung du·ng t·hư thái tiến về phía cậu ta... Như thể "hắn" đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
"Em đã đau lắm đấy, anh Nam..."
"L... Lily?"
"Vâng, là Lily của anh đây"
"Tên s·át n·hân" mỉm cười thật tươi trong bộ váy vốn trắng muốt nay đã bị nhuộm mất một nửa bởi màu máu.
Cô gái nhỏ cầm con dao sắc nhọn vẫn còn dính máu trong tay, ôn nhu áp lên má phải của mình với một biểu cảm thoả mãn: "Có những lúc em tưởng là anh đã quên cả tên gọi của em... Nó đau lắm đó. Thế nên... Em muốn cô ấy cũng phải hứng chịu nỗi đau này cùng em... Như thế mới công bằng"
"Công... Bằng?"
Cô gái nhỏ chậm rãi mở mắt, một bên là màu tím tràn đầy sự cuồng loạn, bên còn lại là màu xanh ảm đạm vô hồn, tượng trưng cho phần nhân tính đ·ã c·hết bên trong cô bé.
"Tại sao anh không nhận ra?"
Lily tiếp tục tiến tới gần Trần Hoài Nam cùng một loạt câu hỏi: "Tại sao anh lại phớt lờ tình cảm của em? Tại sao anh lại yêu cô gái khác? Tại sao đó không phải là em hay chị Himiko? Em không hiểu được... Tại sao? Tại sao? TẠI SAO!?"
"Chị Himiko đã bỏ em mà đi rồi... Chỉ vì anh đã không còn để tâm đến hai người bọn em nữa. Chị ấy nhận thức được mình đã không còn cơ hội nên mới lựa chọn từ bỏ tất cả và rời đi... Em đã ngây thơ nghĩ rằng chị ấy chỉ đang cần quãng thời gian yên tĩnh để bình tĩnh lại..."
"Nhưng không..."
"Chị ấy đã không còn nữa, mà anh thì vẫn đắm chìm trong ảo mộng thực tại... Chẳng hề hay biết gì cả, không hề"
"Ha ha~ ha ha~ ha ha ha~"
Lily phá lên cười, như thể muốn dùng tiếng cười để lấn át toàn bộ đau khổ của mình. Đó không còn là tiếng cười êm ái dễ nghe ngày nào nữa mà đã trở thành tiếng cười của một kẻ loạn trí.
"Kể cả vậy đi chăng nữa, em vẫn sẽ tha thứ cho anh... Tất nhiên, lũ kia thì không"
"Em đã g·iết sạch tất cả chúng rồi... Những kẻ nhẫn tâm chia cắt chúng ta đã nhận phải kết cục mà chúng đáng phải lĩnh nhận" Lily cười hì hì: "Bây giờ chị Himiko đã mãi mãi ở bên cạnh em rồi, chỉ thiếu mỗi anh nữa thôi"
"Vì vậy..."
"Hãy ở bên cạnh em nhé anh... Mãi mãi, mãi mãi không tách rời bởi bất kì ai nữa..."
Lily lại nở một nụ cười rạng rỡ rồi cầm con dao lên lao thẳng về phía Trần Hoài Nam...
Pụp~
Biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nên Tiểu Na La đã dập tắt tiến trình mô phỏng trước khi Lily phiên bản đời thật tận mắt chứng kiến cảnh tượng bản thân s·át h·ại người mình đã luôn yêu thương nhất.
"Uao..."
Lily há to miệng, trông có vẻ như rất bất ngờ trước sự thay đổi của chính mình.
Tiểu Na La nhìn Lily, thật nghiêm túc nói: "Lại đây, để cô xoá đi toàn bộ kí ức về chuyện vừa rồi"
"Tại sao ạ?" Lily ra sức giữ khoảng cách: "Con thấy nó thú vị mà? Giờ thì con đã biết mình có thể trở nên nguy hiểm đến thế nào rồi, hì hì~ Tất cả chuyện này đều chỉ là mô phỏng cả thôi nên sẽ không sao đâu cô, con tuyệt đối không để mình trở thành cái bộ dạng ấy đâu~"
"Cũng phải cảm ơn cô nữa. Nhờ có màn mô phỏng vừa rồi mà con cũng đã hiểu thêm được vài điều quan trọng... Quả nhiên là còn vẫn còn quá ngây thơ"
Tiểu Na La: "..."
Vẫn... Vẫn còn cười được!?
Nó vẫn cười được thiệt hả!?
Tiểu Na La thầm cảm thấy rùng mình.
Bộ hồi xưa mình cũng trông giống như thế này thật sao? Trời ạ... Chồng ơi, tự nhiên em thấy mình có lỗi với anh quá...
Nam ơi, cô cũng có lỗi với em nữa...
Và...
Thành thần ơi, con bé này đáng sợ quá!