Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 106. Giai điệu của sự tha thứ

Chương 106. Giai điệu của sự tha thứ


"Về rồi hả?"

"Ờ, ở lại nói chuyện với lão ta một lúc" Vũ Trường Phong ngồi xuống vị trí cũ của mình với sắc mặt không được tốt lắm: "Con nhóc Hoa Tử Ngọc đó đúng là không đơn giản... Mà không hiểu sao anh muốn đem đầu lão già kia ra đá banh quá"

"... Lại bị chơi xỏ rồi?"

"Không hẳn vậy. Tại lão ta cứ nói được một nửa rồi đột nhiên chuyển chủ đề, khó chịu cực kì. Đó là lí do tại sao từ xưa đến giờ anh không ưa bọn tiên nhân ở Trung Địa" Vũ Trường Phong hậm hực đáp.

Tiểu Na La: "..."

Sau khi pha cho chồng một cốc cà phê, Tiểu Na La lại nói: "Vừa nãy em có làm một phép mô phỏng hiện thực cho Lily xem thử... Và hiện tại em đang cực kì hối hận vì điều đó đây"

"Sao vậy?"

"Anh xem thì biết"

Nói xong, Tiểu Na La vung tay đem toàn bộ đoạn mô phỏng vừa rồi ra cho Vũ Trường Phong xem thử. Mặc dù sắc mặt của hắn ta có biến đổi nhưng nhìn chung cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì: "Nếu là nó thì có khả năng sẽ làm vậy thật"

"Sao anh có thể bình tĩnh được như vậy?"

"Chỉ là giả định thôi... Lỗ hổng lớn nhất trong phép mô phỏng của em đó là không có sự can thiệp của anh và lớp cá biệt" Vũ Trường Phong cười khẽ: "Phép mô phỏng của em cũng giống như đang nhập điều kiện vào máy tính rồi cho khởi chạy vậy... Điều kiện không đủ chi tiết thì kết quả sẽ càng trở nên hỗn loạn thôi, dễ hiểu"

"Thật ra anh cũng có hơi bất ngờ thật... Anh không nghĩ tới con bé ấy vậy mà lại..." Vũ Trường Phong lại thở dài: "Bất quá muốn nó trở nên điên khùng đến như vậy cũng không phải chuyện đơn giản đâu... Em đừng lo lắng quá"

"Em có hơi thắc mắc là tại sao Himiko lại có thể c·h·ế·t đơn giản đến như vậy... Cái c·h·ế·t của em ấy hẳn là yếu tố cốt yếu nhất tác động đến Lily trong viễn cảnh đó"

"Không phải cốt yếu, mà là ngòi nổ. Ít nhất là anh nghĩ vậy" Vũ Trường Phong đáp: "Himiko có nhiều kẻ thù lắm, hẳn là nó đã bị đánh úp khi đang đi đâu đó giải sầu... Có lẽ con nhóc ấy vì quá tuyệt vọng nên đã từ bỏ chống cự chăng? Dù sao thì tính cách của nó khá là bốc đồng và thiếu suy nghĩ"

"Mà thôi, bỏ đi. Chúng ta vẫn nên chú tâm vào hiện thực thì hơn"

Tiểu Na La ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Cũng phải, chỉ hi vọng là do em đã lo nghĩ quá nhiều đi..."

"Mà này, sao anh hiểu rõ bọn nó quá vậy? Hi hi, chẳng phải lúc đầu anh rất ghét công việc này sao?" Tiểu Na La lại đột nhiên tươi cười: "Từ khi nào chồng mình lại trở thành tsun vậy nhỉ? Trông đáng yêu thật đó nha~"

"Im đi..."

"Ủa mà anh, em hỏi này, hồi xưa em trông có giống Lily trong phép mô phỏng không? Em nhớ hồi đó ai gặp em cũng đều miêu tả em giống giống như vậy..."

"Y chang mà, thậm chí là có vài khía cạnh còn đáng sợ hơn" Vũ Trường Phong nghĩ lại mà rùng mình: "Anh còn chẳng biết mình dựa vào cái gì mà chịu nổi em nữa. Thật là khâm phục chính mình đi mà"

"Em chin nhỗi~"

"Lại muốn nữa hả? Về đi, không có hứng"

"À, vẫn còn một chuyện mà em quên nói với anh" Tiểu Na La lại sực nhớ ra một chuyện quan trọng: "Anh vẫn luôn không chắc chắn lí do tại bạn học Hoài Nam lại biết về cái c·h·ế·t của mình đúng không?"

"Đó là vì bọn nó đã vô tình đụng phải "cô ta"... Người con gái với bảy chiếc mặt nạ riêng biệt, và cũng là người duy nhất anh không thể g·i·ế·t c·h·ế·t"

Vũ Trường Phong: "Pffff~"

...

...

Trở về với Lãnh Nguyên phía bắc.

Trần Hoài Nam ngồi đọc đoạn tin nhắn xin lỗi mà cô Na vừa mới gửi... Trong lòng liền không khỏi nặng trĩu đi vài phần.

"Sao cô Na lại xin lỗi mình nhỉ? Lí do đâu? Sao cô ấy không nói thêm gì cả?"

Đây mới chính là điểm đáng sợ nhất đấy!

Thấy Trần Hoài Nam mặt mày đen thui trước chiếc điện loại, Himiko liền lên tiếng hỏi thăm bằng một nụ cười "thân thiện": "Sao thế? Đang ngắm Lily hả?"

"Em nào dám chị hai, làm vậy là phạm thượng đó nha! Được rồi, tôi là siscon chứ không phải lolicon đâu, cậu khỏi phải lo chuyện tôi sẽ "hỏ-ni" với Lily" Trần Hoài Nam ra sức phủ nhận: "Mà kể cũng lạ... Sao tự nhiên con bé tấn công tôi ác thế?"

Tôi cũng rất thắc mắc đây, nhưng còn lâu mới biết được.

Himiko thầm nghĩ vậy.

"Tôi nhớ con bé có nhắc tới Lycoris gì đấy... Có khi nào đó chính là tên của một nửa còn lại bên trong em ấy không nhỉ? Nếu xét trên mặt ý nghĩa thì chuyện này rất có khả năng xảy ra... Hừm"

Himiko: "..."

Lại đoán già đoán non rồi...

"Nói gì thì nói... Con bé cũng đã chủ động bắt chuyện với cậu rồi. Tại sao cậu không nhân cơ hội nói chuyện đàng hoàng với em ấy chứ? Vẫn không đủ dũng khí sao?" Himiko cười hỏi.

"Chuyện đó... Chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi" Trần Hoài Nam gãi gãi đầu, vô thức đưa mắt đi chỗ khác: "Giờ mà mở tin nhắn ra thì kiểu gì cũng nhìn thấy em ấy trong bộ Bunny suit... Cảm giác tội lỗi lắm, sao nói chuyện được"

À, là cảm giác tội lỗi ngập đầu ấy hả?

Hẳn rồi, chứng kiến thiên thần của lòng mình mặc bộ đồ khiêu gợi như vậy... Cậu ta không dám nhìn lại cũng phải thôi, không có gì kì lạ.

Thật lòng mà nói, cả Himiko cũng không nghĩ tới con bé ngây thơ ấy lại có thể hành động mạnh bạo đến vậy... Đúng là không thể xem thường em ấy được mà!

"Em ấy thích cậu mà, đây chẳng phải là chuyện vui hay sao?"

"Ếu vui, tôi sẽ bị nghiệp quật c·h·ế·t đấy, không đùa đâu" Trần Hoài Nam ra sức lắc đầu: "Tôi nghe lời cậu là sẽ để ý đến cảm xúc của Lily hơn... Nhưng như thế không có nghĩa là tôi sẽ chấp nhận tình cảm của em ấy. Chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra được, tuyệt đối!"

"Hể..."

"Vẻ mặt gì vậy? Khinh thường?"

"Ha..." Himiko khẽ thở dài: "Cậu có nghĩ là mình đang tôn thờ em ấy quá mức không? Em ấy có thể khác với người thường... Nhưng đồng thời, em ấy vẫn có rất nhiều khía cạnh không khác gì chúng ta"

"Tóm lại là tôi không thể làm thế được, đừng thuyết phục nữa, vô dụng thôi" Trần Hoài Nam vẫn lắc đầu phản đối: "Thú thật thì em ấy càng tấn công... Tôi lại càng thấy lo sợ cho tương lai của mình... Aiz"

"Giả dụ như cậu chiến thắng vận mệnh và có thể tiếp tục sống đi..."

"Hửm?"

"Giả sử như cậu có thể tiếp tục sống... Vậy thì cậu có chấp nhận em ấy hay không?"

Trần Hoài Nam lâm vào trầm mặc.

Một lúc lâu sau, cậu ta trả lời: "Tôi không biết nữa... Tôi cũng muốn làm em ấy hạnh phúc lắm chứ. Thế nhưng thước đo tuổi tác của hai bên quá khác biệt, tôi không chắc lựa chọn nào sẽ khiến em ấy hạnh phúc hơn nữa... Đành chịu vậy"

"Hể..."

"Lại là cái vẻ mặt đó..."

"Hừm, vậy để tôi đổi câu hỏi nhé" Himiko mỉm cười rạng rỡ: "Giả sử như cậu có thể tiếp tục sống... Vậy thì cậu có muốn lấy tôi làm vợ hay không?"

"..."

Trần Hoài Nam: "Hả?"

Himiko vẫn mỉm cười, trong khi đầu óc đã sớm hỗn loạn tựa như những món ăn mà cô ấy thường nấu ra rồi. Thời khắc này cô ấy thật sự hạnh phúc vì mình đã học được kĩ năng kiểm soát cảm xúc, bằng không thì cô ấy sẽ vỡ tim mà c·h·ế·t mất!

"Mình vừa nói cái quái gì vậy!?" Cô ấy không ngừng tự hỏi.

"À thì... Tôi cần năm phút yên tĩnh, cảm ơn"

Trần Hoài Nam đưa ra tín hiệu trì hoãn rồi quay đi chỗ khác suy nghĩ.

Không chỉ Himiko, ngay cả bản thân Trần Hoài Nam cũng không khỏi hoảng loạn trước câu hỏi đầy bất ngờ đến từ cô ấy.

Cậu làm sao ngờ được Himiko sẽ hỏi một câu trực diện như vậy cơ chứ!?

Cô ấy là đang nghiêm túc hay đang đùa vậy!? Thật đấy!

Trần Hoài Nam hoảng loạn, nhưng cũng thật nghiêm túc cân nhắc một lần.

Himiko à... Có lẽ cô ấy chỉ tệ mỗi khoản nữ công gia chánh mà thôi. À, ngoài chuyện đó ra thì cô ấy còn khá là hung dữ vào một vài thời điểm... Cũng như có hơi d·â·m đãng trong một số trường hợp hiếm hoi.

Tất cả khuyết điểm có lẽ chỉ có vậy...

Còn về ưu điểm... Nó không hề ít.

Himiko là một tay kiếm cực kì trác tuyệt, dung mạo cũng đẹp không sao tả xiết, khó có ai không động lòng được. Lúc chiến đấu cô ấy trông cũng rất ngầu và đáng tin cậy... Đúng, riêng mảng chiến đấu, cô ấy chính là người đồng đội mà cậu tin tưởng nhất!

Ngoài ra, cô ấy cũng cực kì chăm chỉ luyện kiếm, sáng bữa nào cũng điều đặn luyện tập mấy tiếng đồng hồ mới chịu thôi. Không những thế còn rảnh tay dạy cho Lily kiếm thuật tự vệ nữa... Đúng là giỏi giang và đáng tin không ai bằng!

Luận về tính cách, ngoại trừ việc có hơi bốc đồng và cục s·ú·c ra thì mọi thứ đều ok. Mạnh mẽ, cá tính, quật cường... Lại có đôi lúc sẽ trở nên dịu dàng giống như một người chị cả... Điều đó làm cho những khoảnh khắc hiếm hoi ấy trở nên cực kì sắc bén, dễ dàng đốn tim của bất kì thằng con trai nào... Kể cả cậu.

Cậu không phủ nhận là có vài thời điểm mình đã bị Himiko thu hút, nhưng cuối cùng cũng không có đến mức phải lòng con gái nhà người ta. Ấy là sự thật.

Nói tóm lại thì Himiko là một cô gái tốt, đáng để bất kì ai cưới làm vợ... Miễn là đủ thông minh để hiểu được tâm tư của cô ấy. Nếu như có thể thì cậu cũng muốn, cơ mà cậu lại không hiểu Himiko đến vậy! Và quan trọng nhất là cậu không có ý định lấy bất cứ ai làm vợ cả!

Nghĩ vậy, cậu ta chậm rãi xoay đầu lại...

Himiko vẫn cười tít mắt: "Nghĩ xong chưa? Tôi đang đợi câu trả lời đây"

"..."

Biểu cảm dửng dưng này... Khá chắc là đang nói đùa rồi.

Thôi được, nếu cô ấy đã muốn đùa thì mình cũng chiều theo vậy.

"Hên xui, để coi tâm trạng lúc ấy có tốt hay không"

Himiko: "..."

"CÓ hay KHÔNG!?"

"!!?" Trần Hoài Nam trợn tròn mắt: "Cậu nghiêm túc đấy à!?"

"..."

"... E hèm, Tôi xin từ bỏ quyền trả lời" Trần Hoài Nam giơ tay xin hàng.

Himiko: "Đừng để tôi nhắc lại lần hai"

"..." Trần Hoài Nam sợ bị đánh, cuối cùng vẫn phải bán đứng linh hồn để chiều theo ý của cô nàng: "...Có ạ"

"Ngoan lắm, chịu trả lời đúng trọng tâm rồi đấy"

Ngoài mặt ra vẻ ngầu vậy thôi chứ thật ra cô ấy đang vui đến c·h·ế·t đi được. Cả người cô ấy run lên bần bật, gần như chỉ muốn đập phá lăn lộn cho thoả cái niềm hạnh phúc giản đơn này!

Heeheehee~

"Vậy được chưa? Tha cho tôi được rồi chứ? Thật tình, tôi khổ quá đi mà" Trần Hoài Nam nặng nề thở dài một hơi.

Sau đó, cậu ta lại móc điện thoại ra. Có vẻ như ai đó lại vừa nhắn tin cho cậu... Và cũng thật bất ngờ khi người đó lại là Lily.

"Đường link?"

Không nghĩ gì nhiều, Trần Hoài Nam liền bấm vào đường link xem thử em ấy muốn cho cậu xem cái gì. Và thật bất ngờ là đường liên kết ấy đã dẫn đến kênh Youtube cá nhân của cậu, nơi cậu đã đăng video cover của Lily mới không lâu trước.

"Ồ? Em ấy tự mình đăng video mới hả?" Trần Hoài Nam xoa cằm: "Mà em ấy hack điện thoại mình kiểu gì hay thế? Mình nhớ là mình có cài password mà ta?"

Thôi kệ đi, trong điện thoại của cậu hình như cũng chả có gì để giấu cả.

Trong đoạn video mới, Lily tự tay nhấc một chiếc ghế đến chỗ chiếc dương cầm rồi ngồi ở đó đánh đàn. Đây rõ ràng là một video nghiệp dư không hề có bất kì sự chỉnh sửa hay biên tập nào... Tuy nhiên, chính cái sự tự nhiên này lại làm cho người xem cảm thấy vô cùng thích thú bởi những hành động đáng yêu của em ấy.

"Mới đăng có vài giờ thôi mà đã triệu view rồi... Haiz, thiên thần của tôi quả nhiên là đỉnh nhất" Trần Hoài Nam khẽ thở dài.

Trong lúc cậu không để ý thì những ngón tay xinh xắn của Lily đã bắt đầu nhảy múa trên những phím đàn. Một giai điệu nhẹ nhàng da diết cứ thế mà vang lên, không có lời nhạc, dường như chỉ là một khoảnh khắc ngẫu hứng của một vị nhạc sĩ...

Giai điệu êm đềm này có thể miêu tả tựa như những đợt sóng biển rì rào dưới ánh nắng chiều, tựa như cơn gió đang lướt qua những tán cây, lại như tiếng hát ru dịu dàng của một người mẹ... Nhẹ nhàng mà tha thiết, chậm rãi mà đánh thẳng vào trái tim, làm cho Trần Hoài Nam vô thức rơi lệ.

Himiko đứng bên cạnh lặng im không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười.

Cô ấy không giỏi mảng âm nhạc, thế nhưng cô ấy lại biết ý đồ của Lily đằng sau những giai điệu ấy... Và cô ấy tin là Trần Hoài Nam đã hiểu được nó nên mới rơi lệ.

"Lily... Em đã tha thứ cho anh rồi sao?"

Trần Hoài Nam chậm rãi lau nước mắt, trên mặt cũng không giấu nổi nụ cười: "Anh không nghĩ tới em sẽ đánh một khúc chỉ dành cho riêng anh đâu... Cơ mà nói thật nhé, thay vì Bunny suit, thứ này dường như còn hiệu quả hơn nhiều..."

"Cảm ơn nhé, Lily"

Đúng vậy.

Khung nhạc mà Lily vừa dành tặng cho Trần Hoài Nam chính là sự tha thứ.

Một giai điệu giản đơn và chân thành, đủ sức để đánh gục cậu ta hàng vạn lần!

Chương 106. Giai điệu của sự tha thứ