Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 108. Rút lui
Oành~
"Nhân loại hèn hạ! Các ngươi dám đâm lén sau lưng... Ặc~"
Tí tách~
"Không ổn! Kho lương bị cháy rồi, mau, người đâu mau đến đây d·ập l·ửa!"
Xoảng~
"Không xong! Lũ tù binh đều đã được bọn chúng cứu hết rồi!"
"A!"
"..."
Dường như lắng nghe được những âm thanh hỗn loạn đến từ phía sau lưng, gã quái trư khổng lồ trông giống như bị chọc đến phát điên rồi. Hai mắt hắn ta trướng đỏ lên, động tác vung rìu cũng càng lúc càng lực: "Nhân loại khốn kiếp! Ai dạy các ngươi cái trò đâm lén sau lưng này hả!?"
Bằng trí lực của một tên lãnh đạo, có vẻ như hắn đã nhận thức được chuyện gì đang diễn ra rồi.
"Chà, ngươi là người duy nhất không có tư cách nói câu này đấy, đầu heo"
Choang~
Edgar một tay cầm giáo, một tay khác nâng khiên lên chống đỡ chiếc rìu chiến khổng lồ một cách cực kì chật vật. Nhưng kể cả vậy, điệu cười mỉa mai của cậu ta vẫn cứ hiện diện trên gương mặt và không hề có dấu hiệu thu liễm lại.
"Khủng thật, chỉ đỡ một rìu thôi mà đã tê hết cả tay... Giờ mà ăn thêm mấy rìu nữa chắc mình đi luôn quá" Edgar thầm nghĩ: "Không biết lũ kia đã làm xong chuyện chưa nữa... Phía này đang sắp sửa vỡ trận đến nơi rồi"
Sau một lúc đánh nhau, lợi thế bất ngờ của phe nhân loại đã dần biến mất. Lũ quái vật đã trang bị lại v·ũ k·hí và ngồi lên lưng sói tuyết không ngừng khởi xướng tiến công. Dĩ nhiên là với quân số bị áp đảo hoàn toàn, bọn họ đã sắp sửa không trụ nổi rồi.
Cũng may là ngay lúc cậu ta dần cảm thấy đại sự không ổn thì thanh âm của Trần Hoài Nam đã vang lên từ phía bên kia đầu dây của chiếc bộ đàm: "Rút lui, và cũng đừng quên làm tuyết lở để chặn đường bọn chúng. Kỵ binh của chúng cơ động không kém so với chúng ta là bao, tuyệt đối không được lơ là chủ quan!"
"Nội cha nó, chỉ đợi mỗi câu này!" Edgar dùng sức hét lớn: "Toàn quân rút lui!"
Được lệnh của Edgar, đoàn kỵ sĩ Lãnh Phong lập tức thúc ngựa quay đầu bỏ chạy khi đã đạt được mục đích. Tất nhiên là trong cơn điên tiết, tên quái trư đã ra sức thúc quân đuổi theo, thề không c·hết không thôi sau những gì đã xảy ra.
Đợi sau khi đoàn kỵ sĩ đã vượt qua đoạn đường đã được tính toán sẵn, Lục đang đứng giữa sườn núi gần đó mới bật loa lên, dùng hết sức lực để hét thật to: "You f*cking stupid!"
"!?"
Ào~
Bị âm thanh tác động, từng lớp tuyết dày trên sườn núi được tính bằng đơn vị mét không ngừng trượt xuống tựa như dòng lũ khổng lồ đổ xuống đầu lũ quái vật đang mải mê đuổi theo đoàn kỵ sĩ.
Và một khi đã bị t·ấn c·ông một cách bất ngờ như vậy, làm sao bọn chúng có thể quay đầu bỏ chạy kịp thời khi vẫn đang trên đà truy đuổi đây?
Tất nhiên, Lục đã kịp thời sử dụng phép thuật bay để bản thân khỏi bị dòng lũ băng tuyết cuốn phăng đi... Chứ không có phản ứng chậm chạp như cái lũ đã bị tuyết lớn vùi lấp hoàn toàn kia.
"Cắt đuôi được rồi, tiếp tục chạy!"
Biết Lục đã bị phép bay tiêu hao không ít linh lực trong cơ thể, Edgar đã mau chóng chạy tới đón cậu chàng lên lưng ngựa trước khi rơi xuống đất. All safe!
Đồng thời, Edgar cũng sử dụng bộ đàm liên lạc với nhóm của Trần Hoài Nam: "Sao rồi? Đằng đó rút lui thành không hay không? Đằng này thì ok rồi đấy, không thiệt hại gì quá nhiều"
"Tạm thời vẫn chưa cắt đuôi được, có lẽ sẽ bị đuổi thêm một đoạn nữa mới tìm về được tuyến đường cũ. Tóm lại, nhiều khả năng tôi sẽ về trễ một chút nên đành nhờ cậu chỉnh đốn lại quân ngũ vậy. Chiến dịch đã bước đầu thành công rồi"
Nghe được Trần Hoài Nam thông báo, Lục mới thở phào nhẹ nhõm: "Trời ạ, làm tôi sợ muốn c·hết ấy chứ! Tên quái vật kia mạnh kinh khủng, dù đã ăn đủ thứ nguyền rủa rồi mà vẫn đánh trên cơ cậu luôn đấy Ed"
"Ờ, mạnh thật. Chỉ ăn một rìu thôi mà tôi đã say sẫm mặt mày" Edgar tái mặt: "Lần này tổn thất khoảng hơn một trăm binh sĩ, không hề ít... Nhưng những gì chúng ta thu lại được cũng là vô cùng xứng đáng"
Nói đến đây, Edgar khẽ thở dài: "Dù biết là họ đã sẵn sàng để đối mặt với c·ái c·hết... Aiz, tôi vẫn cảm thấy thật tệ. Chỉ mong họ sẽ được an nghỉ thôi. Nếu có thể thì tôi muốn mang thi hài của họ trở về..."
"Việc ấy cậu nên nhờ quân từ nội địa làm thay sau khi bọn chúng rời đi thì hơn"
"Aiz..."
...
...
Hai canh giờ sau, tại điểm tập kết.
Đoàn kỵ sĩ còn lại do Trần Hoài Nam dẫn đầu rốt cục cũng trở về bình an... Mặc dù có hơi mệt mỏi và đuối sức nhưng miễn sao họ đều an toàn là đủ rồi.
"Ha... Chúng thù dai thật, đuổi theo tận mấy chục dặm mới chịu thôi"
Trần Hoài Nam nhảy xuống khỏi lưng ngựa với đôi chân mềm nhũn không thể đứng vững, vẻ mặt cảm thán vô cục: "Bên tôi tổn thất khoảng bảy mươi binh sĩ, nhưng rốt cục chỉ mang được một nửa trong số họ trở về thôi... Thật đáng tiếc"
"Edgar, cậu mau làm lễ an táng cho những n·gười đ·ã k·huất đi. Sau đó chúng ta mới bắt đầu bàn tới vấn đề lợi hại sau trận chiến vừa rồi"
"À, còn cả các tù nhân nữa..."
"Được, nghỉ ngơi tí đi, tôi sẽ lo liệu mọi chuyện còn lại" Edgar khẽ gật đầu.
...
...
Một đoạn thời gian sau, quá trình an táng và chôn cất đã hoàn thành.
Edgar cùng một nhóm quân nhân khác ngồi lại bên bếp lửa luân phiên sưởi ấm và canh gác, trong khi những người khác đều đã dựng lều nghỉ ngơi. Thi thoảng, họ có thể nghe thấy tiếng khóc của ai đó khi đã mất đi những người đồng đội thân cận... Cũng như tiếng khóc than ai oán của các tù nhân c·hiến t·ranh đã bị làm hại.
Đa số các tù nhân đó đều là nữ giới, là bác sĩ hoặc y tá khi còn phục vụ cho q·uân đ·ội. Hẳn là khi các phòng tuyến bị t·ấn c·ông, bọn quái vật đó đã không g·iết họ mà lựa chọn giam giữ họ lại để làm nô lệ, cũng đồng thời là món đồ chơi cho chúng giải toả căng thẳng...
Sau những chuyện tồi tệ đã xảy ra với họ, họ không phát điên đã là may mắn rồi.
"Giờ cũng không có ai nữa, chúng ta có thể tạm thời xuống xuống lễ nghi rồi" Edgar khẽ thở dài: "Tôi hỏi thật này, các vị thật sự muốn nghe theo mệnh lệnh của mấy thằng nhóc choai choai chưa ngoài hai mươi tuổi như bọn tôi sao?"
Vài người quân nhân trầm mặc, không trả lời câu hỏi của Edgar. Tuy nhiên, rốt cục cũng có một người trong số họ lên tiếng: "Dĩ nhiên là không rồi. Bất cứ ai trong số chúng tôi cũng đều lớn tuổi hơn các cậu cả, mà chúng tôi cũng có lòng tự trọng, làm sao có thể cam tâm tình nguyện nghe theo lời của một thằng nhóc cơ chứ? Nhất là khi cô cậu đều là người ngoài"
"Phải ha..."
"Tuy nhiên, cậu đừng quên một điều rằng chúng tôi là quân nhân, mà đã là quân nhân thì phải tuân theo mệnh lệnh, miễn là điều đó có ích cho những người dân mà chúng tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ" Vị quân nhân trung niên nói tiếp: "Cậu hiểu lí do vì sao Tổng Chỉ Huy dù vẫn còn trẻ nhưng lại vô cùng được tin tưởng hay không?"
*Không chỉ là vấn đề tài năng, bản thân cô ấy cũng sở hữu những phẩm chất mà một vị lãnh đạo cần phải có. Mọi hành động của cô ấy đều xuất phát từ mong muốn bảo vệ và giúp đỡ mọi người... Chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đã đủ để thuyết phục chúng tôi trung thành với cô ấy rồi"
"Đơn giản là vì... Quân nhân cũng đã từng là những người dân bình thường mà"
"Tôi hiểu rồi..." Edgar khẽ gật đầu.
Vị quân nhân trung niên lại mỉm cười: "Thật ra thì chúng tôi cũng phần nào bị cô cậu thuyết phục rồi... Phần nào đó"
Nghe vậy, một vài người đang có mặt ở đây cũng gật đầu đồng tình.
"Hả?"
"Cái cậu trai đó... Tên là Nam nhỉ? Cậu ta thật sự là một chiến lược gia tài giỏi đấy. Cậu ta rất biết cách tận dụng điểm yếu của kẻ địch từ đó hạn chế tối đa rủi ro và thiệt hại... Có thể nói, cậu ta đã đọc tên quái trư kia như đọc sách"
Vừa nói, vị quân nhân lại cười cười: "Cả cậu nữa... Bản thân cậu cũng rất có khí chất lãnh đạo. Nhờ có cậu mà chúng tôi mới tổn thất ít đồng đội như vậy kể cả khi phải đánh chính diện... Cảm ơn cậu"
"À... Do lợi thế bất ngờ thôi chứ thật ra tôi cũng không tài giỏi đến thế đâu..."
"Đừng khiêm tốn. Mắt nhìn người của mấy kẻ có tuổi như tôi thường sẽ không sai đâu. Tôi có thể hiểu lí do vì sao Tổng Chỉ Huy lại an tâm giao chúng tôi cho các cậu"
"A ha ha..."
Edgar cười nhạt vài tiếng rồi đổi chủ đề: "Sau khi c·hiến t·ranh kết thúc, mọi người đều sẽ đến đây để đưa thi hài đồng đội trở về quê hương đúng không?"
"Dĩ nhiên rồi"
"Thật hi vọng chúng tôi có thể ở lại đây đến lúc đó..." Edgar khẽ thở dài: "Dù gì thì sự hi sinh của họ cũng có liên hệ nhất định với chúng tôi. Nếu như có thể chịu trách nhiệm thì tôi sẽ cố gắng..."
"Ha ha... Hi vọng là tôi vẫn còn sống cho đến lúc được cùng cô cậu mang mấy người họ trở về"
...
...
"Vừa nãy Edgar có báo lại..."
"Chuyện gì?"
"Hình như đằng đó thắng lớn rồi"
Nghe Ikki báo cáo, Himiko chỉ nhẹ nhàng gật đầu coi như đã hiểu: "Với đầu óc của cậu ta thì thắng nhanh như vậy cũng không lạ gì, chả bù với tôi..."
"Thôi nào, bản thân chúng ta cũng đã làm rất tốt rồi mà. Tuy không phải là thắng lớn nhưng vẫn tính là thắng, đừng tự ti quá" Lưu Hiên nhiệt tình cười nói: "Mà lớp trưởng này, sao cậu mạnh dữ vậy?"
Thật đấy, làm gì có ai đủ sức solo với cái thứ to lớn khủng hoảng kia đâu? Chỉ cần một đòn duy nhất thôi cũng đã đủ để tan xương nát thịt rồi đấy!
"Vì vài lí do... Tôi bắt buộc phải mạnh lên" Himiko nhìn lại đống v·ết t·hương trên người mình mà thở dài: "Không có tôi phụ trách t·ấn c·ông, thật chẳng biết là cậu ta có kham nổi mấy tên thống lĩnh to xác đó hay không nữa..."
"Phải ha... Edgar tuy không yếu, nhưng chắc cũng chẳng đủ sức để đánh tay đôi với chúng được như cậu" Ikki cười khổ: "Mà lớp trưởng này, cậu có hiểu lầm gì với mục đích của chiến dịch này không vậy?"
Cầm chân! Là cầm chân chứ không phải toàn diệt đâu má trẻ ạ!
"Đầu óc tôi không đủ thông minh để nghĩ ra những chiến thuật tinh vi đâu... Cơ mà tôi hiểu ý cậu, và tôi cũng biết mình nên làm gì để hoàn thành nhiệm vụ"
"Cậu hiểu được thì tốt"
"À, đừng để cậu ấy biết được tôi đang b·ị t·hương nhé, mất mặt lắm" Himiko lại nói với vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Ba người còn lại: "..."
Này này, đó mới là chuyện cậu thật sự quan tâm luôn đó hả?
...
A...
Hình như họ hiểu được gì đó rồi.