Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 109. Mưu hèn kế bẩn

Chương 109. Mưu hèn kế bẩn


"Vậy là cậu đã đốt hết một nửa kho lương của chúng rồi?"

Sáng sớm, khi hầu hết các quân sĩ vừa trở về từ đêm hôm qua đã tỉnh dậy tập luyện, Trần Hoài Nam cùng những người bạn đã ngồi lại bàn bạc về thu hoạch mà mọi người đã đạt được sau trận hôm qua.

Dạ Trầm Uyên với khả năng ẩn thân, cộng thêm nỗ lực đánh lạc hướng của các quân sĩ nên đã thành công lẻn vào khu quân nhu của chúng một cách dễ dàng. Kết quả là rất nhiều lương thực, thuốc than, trang bị,... Đều đã bị cậu ta châm lửa đốt sạch không thương tiếc.

"Ờ, không biết sau đó cháy lan được thêm bao nhiêu nữa nhưng chắc chắn là bay màu hơn một nửa kho lương rồi" Dạ Trầm Uyên khẽ gật đầu: "Đồng thời, tôi cũng tiện tay c·ứa c·ổ thêm không ít tên quái phụ trách hậu phương nữa... Kể ra thì điều này có hơi thất đức nhỉ?"

"Tất nhiên rồi, đánh nhau ai lại đi g·iết bác sĩ chứ. Cậu đúng là không giảng võ đức" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Mà thôi, coi là như đòn trả đũa sau những gì chúng đã làm với các y bác sĩ của chúng ta đi"

"Đừng có bảo là các thù nhân đó..."

"Chính xác"

"Trời ạ..." Dạ Trầm Uyên nặng nề thở dài.

Chiến tranh đúng thật là tàn khốc mà. Kể cả y bác sĩ vốn được sinh ra để cứu người cũng phải chịu nỗi đau không khác gì những vị quân nhân xông pha quyết tử trên chiến trường!

"Tôi nói này. Làm gì thì làm, tuyệt đối không được đánh quá lâu với lũ đó... Tên quái trư kia thật sự mạnh không tưởng, chỉ một rìu của hắn thôi cũng đủ để g·iết c·hết rất nhiều người trong tức khắc đó" Edgar trịnh trọng nhắc nhở: "Nói tóm lại, đánh chính diện thì thua là cái chắc"

"Tôi hiểu mà, hồi trước tôi với Himiko có đánh qua một tên tương tự nên cũng không còn lạ gì nữa" Trần Hoài Nam khẽ nhún vai bất đắc dĩ: "Trận đó cũng căng lắm nha, khó khăn lắm mới g·iết được..."

"G·i·ế·t? Các cậu á?"

"Hờ, mấy người không biết bà cô nhỏ nhà tôi hung mãnh cỡ nào đâu"

Edgar, Lục, Dạ Trầm Uyên: "..."

"Khụ khụ, chuyện đó bỏ qua đi. Tôi nghĩ ngoài Himiko ra thì chả có ai đủ sức g·iết được mấy tên to xác đó đâu, nên là các cậu đừng có lo lắng, ngu gì lại đánh chính diện với chúng cơ chứ"

Vừa nói, Trần Hoài Nam khẽ mỉm cười, vẻ mặt xảo quyệt trông giống như đã nghĩ ra được quỷ kế gì đó: "Tôi nghĩ ra một chiến lược... Cơ mà chiến lược này khá là phụ thuộc vào cậu đấy, Dạ Trầm Uyên"

"Lại là tôi hả?" Dạ Trầm Uyên méo mặt.

Trần Hoài Nam khẽ gật đầu, hai tay nắm chặt đôi vai đối phương cùng một ánh mắt trông như thể đặt hết toàn bộ hi vọng lên người cậu ta: "Khả năng ẩn thân của cậu thực sự cực kì hữu ích, tôi không nói giỡn với cậu đâu. Vô cùng, vô cùng hữu ích!"

"Nịnh nọt cái đ*o, muốn sai vặt thì nói m* đi ông thần" Dạ Trầm Uyên vạch mặt.

Edgar: "..."

Coi bộ anh bạn vô hình của chúng ta bị chọc đến chỗ đau rồi.

"Sao nói vậy được, tôi thực sự rất thích năng lực của cậu mà... Nhưng thôi được rồi, đúng là có chuyện tôi muốn nhờ cậu" Trần Hoài Nam nói thẳng: "Giống như những lần trước, cậu hãy trinh sát xung quanh khu doanh trại của chúng và tìm kiếm điểm yếu để chúng ta có thể đột kích và rút lui một cách dễ dàng..."

"Nói thì dễ lắm... Doanh trại của chúng lớn lắm chứ bộ nhỏ đâu..."

"Cố lên, chỉ còn ít ngày nữa thôi, toàn bộ công lao đều giao hết cho cậu! Nha?" Trần Hoài Nam một mặt tươi cười, tiếp tục nhấn mạnh vai trò của Dạ Trầm Uyên: "Đây là chuyện mà chỉ có cậu mới có thể làm được, không thể nhờ ai khác cả!"

Dạ Trầm Uyên: "..."

Aaaaaa! Thiệt tình!

Tên này biết cách khống chế người khác c·hết đi được!

"Được rồi... Vậy ít nhất cậu cũng phải nói cho tôi là cậu định làm gì chứ..."

"Chúng là kỵ binh cơ động, ưu tiên tốc độ hành quân và đánh trận nên chắc là không mang đủ lương ăn để phục vụ trong thời gian dài đâu... Vì như thế sẽ không phù hợp với vai trò và mục đích của chúng" Trần Hoài Nam nói: "Chúng vốn đã ít lương ăn, quân số đông, nay lại còn bị chúng ta đốt kho lương nữa... Ha ha ha"

Edgar giống như hiểu ý Trần Hoài Nam: "Mà xung quanh đây cũng là đồng không mông quạnh, không có khu dân cư để chúng c·ướp và bổ sung lương thực... Càng không có bất kì tuyến hậu cần nào tiếp ứng cho bọn chúng..."

"Đúng vậy"

Ha ha ha~ ha ha ha ha~

"Mấy người... Lại mưu hèn kế bẩn rồi" Lục lặng nhìn hai con hàng đang nhìn nhau cười xảo quyệt mà thở dài.

"Đâu thể nói thế được, kế sách của người ta hay vậy mà bẩn gì?" Edgar ra sức khoát tay phủ nhận.

"Trầm Uyên, cậu mau đi chuẩn bị đi. Lát nữa tôi sẽ sắp xếp cho quân đi theo sau cậu cùng một tí vật tư... Nhớ tận dụng chúng cho tốt" Trần Hoài Nam lại vỗ vỗ vai Dạ Trầm Uyên với bộ mặt gửi gắm.

Dạ Trầm Uyên: "..."

Vật tư cái ếu gì?

Mấy người tính bày trò gì nữa vậy!?

"Vậy nhé. Sắp tới sẽ phải chạy nhảy nhiều lắm đấy. Dù không hoàn toàn là sẽ đánh trận nhưng vẫn sẽ vô cùng mệt mỏi, nhớ phải chuẩn bị cho tốt, tôi sẽ cử quân luân phiên tiếp ứng"

...

...

"Lại chuẩn b·ị đ·ánh nhau nữa à?"

"Ờ, nghe nói là tụi nhóc lại có kế hoạch mờ ám gì đó... Nhưng thôi kệ đi, chúng ta cứ tin tưởng và làm theo những gì bọn nó nói là được. Mới hôm qua bọn nó đã thể hiện cực kì tốt mà... Chắc là có thể tin tưởng được nhỉ?"

"Hẳn rồi..."

"..."

Trong thời gian tập hợp quân lại, Dạ Trầm Uyên có loáng thoáng nghe được những lời bàn tán của các quân sĩ sau trận chiến nhỏ vừa qua. Có vẻ như bọn họ đều hài lòng với kết quả đạt được, cũng như đã phần nào tin tưởng vào khả năng chỉ huy của "tụi nhóc" này rồi.

Đã thế thì cậu tuyệt đối sẽ không để họ cảm thấy thất vọng!

Theo như kế hoạch đã được định sẵn, lần này Dạ Trầm Uyên sẽ cầm theo hai nghìn quân tương đương với khoảng từ một phần năm đến một phần tư quân số hiện có. Ngoài ra, những gì cậu cần làm cũng rất đơn giản, chỉ cần đợi bọn chúng lơ là cảnh giác rồi bất ngờ phát binh tập kích... Sau đó lại quay đầu bỏ chạy. Cứ như thế mà làm cho đến khi toàn quân không chịu nổi thì trở về.

Nghe thì dễ nhưng làm thì khó, bởi vì họ đều là con người chứ không phải cỗ máy. Cứ tác chiến theo kiểu du kích như vậy cũng rất hao thể lực, bởi vì bất kì lúc nào họ cũng phải ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu để có thể tận dụng mọi cơ hội...

Dạ Trầm Uyên có thể hiểu lí do Trần Hoài Nam muốn làm vậy... Cơ mà nó thật sự hành xác người ta quá, không biết các quân nhân ở đây có cảm thấy bất mãn hay không nữa.

Kì thật, cá nhân cậu cảm thấy chiến thuật này rất giống với một bộ môn trò chơi mạo hiểm rất nổi tiếng ở lục địa phía nam... Đó chính là trò chơi "chọc c·h·ó".

Hẳn là cu cậu đã thật sự có ý nghĩ đó đấy.

Đợi sau khi q·uân đ·ội của mình đã tập hợp đầy đủ, Dạ Trầm Uyên giảng sơ qua những gì họ cần làm sắp tới cho tất cả mọi người nghe rồi mới lên tiếng hỏi lại: "Sẽ rất cực nhọc đấy, mọi người thật sự cảm thấy ổn với chuyện này hay không?"

"Zời, bình thường"

Nhóm quân nhân ồn ào hết cả lên, kẻ thì bĩu môi, kẻ thì vỗ ngực: "Mấy đứa quá xem thường những chiến binh đến từ Lãnh Nguyên như chúng tôi rồi! Luận về độ chịu chơi thì chả có q·uân đ·ội nào bằng chúng tôi được đâu! Thật đó!"

"Cùng lắm thì nhờ anh bạn chỉ huy kia cử quân đến thay ca thôi, sao phải xoắn nhỉ?"

"À... Ừm, mọi người thấy ổn là được" Dạ Trầm Uyên khoé miệng co giật: "Mục đích của chúng ta chỉ đơn giản là kéo quân đến phá bĩnh thôi nên mọi người đừng làm gì quá sức đấy nhé... Ít nhất là vào thời điểm này, sự hi sinh là không cần thiết"

"Chúng tôi hiểu rồi"

...

...

Hai tiếng sau, tại khu doanh trại của lũ quái vật.

Sau một hồi lặng lẽ quan sát, Dạ Trầm Uyên có thể nhận thấy khí thế của chúng nay đã giảm xuống đáng kể. Bầu không khí bao trùm cả khu doanh trại của chúng hiện giờ là trầm mặc, thù hận và phẫn nộ chứ không có sôi nổi hăng hái như lúc đầu. Nhiều khả năng là chúng đã rất cay cú sau trận đánh úp hôm qua rồi đi.

"Mà tên quái trư đâu nhỉ?"

Quan sát một hồi vẫn không thấy bóng dáng tên quái trư đâu, Dạ Trầm Uyên tạm suy đoán là hắn ta đã quay về tuyến sau để có thể kịp thời phòng thủ kho lương nếu có biến cố nào đó xảy ra.

Dù sao thì bọn chúng đã mất rất nhiều lương thực sau ngày hôm qua rồi, nếu còn để mất thêm nữa thì cả đám sẽ c·hết đói... Vì lẽ đó, việc canh giữ kho lương chắc chắn sẽ là ưu tiên hàng đầu của chúng.

"Đã vậy thì không nên đánh vào hậu phương nữa. Tên quái trư kia rất mạnh, cho dù mình có chạy được cũng sẽ phải chịu rất nhiều thiệt hại..."

"Hmm..."

"Thôi, trước mắt cứ set up cái đã. Mình sẽ canh thời điểm thật hoàn hảo"

Nghĩ ngợi xong xuôi, Dạ Trầm Uyên quay trở về nói với mọi người: "Lát nữa tôi sẽ lẻn vào doanh trại của chúng đặt vài quả bộc phá. Đợi sau khi chúng được kích nổ, mọi người hãy ngay lập tức xông vào"

"Từ chính diện?"

"Đúng, từ chính diện" Dạ Trầm Uyên khẽ gật đầu xác nhân: "Theo như quan sát của tôi thì tên quái trư mạnh nhất đã lui về tuyến sau phòng thủ kho lương rồi, tôi tin là mọi người có thể rút lui an toàn... Miễn là đừng ở lại quá lâu"

"Cậu một mình lẻn vào tận đó luôn hả? Chuyện đó có ổn không vậy? Bọn chúng hẳn đã biết rút kinh nghiệm, canh giữ nghiêm ngặt hơn rất nhiều rồi đó" Một quân nhân có kinh nghiệm hỏi thăm.

"Yên tâm đi, tôi rất tự tin vào khả năng tàng hình của mình" Dạ Trầm Uyên giơ ngón tay cái: "Nhớ kĩ, mọi người chỉ cần đánh trong lúc chúng đang hỗn loạn, chưa kịp ổn định trận hình thôi. Cứ cảm thấy có biến là bỏ chạy ngay lập tức!"

"Hiểu rồi, dễ ợt" Nhóm quân nhân hào hứng đáp lại.

Ha ha ha...

Coi bộ mấy người này bắt đầu tiếp thu văn hoá chọc c·h·ó rồi... Hẳn là chỉ sau vài lần làm thử, họ sẽ phát nghiện lên thôi...

Chậc, viễn cảnh đó đáng sợ quá.

Mà thôi kệ, chẳng sao cả.

E hèm...

"Mọi người nhớ giữ liên lạc qua bộ đàm, điểm tập kết vẫn ở chỗ cũ, nếu có thay đổi gì thì hãy báo lại ngay" Dạ Trầm Uyên ho nhẹ rồi nói: "Bắt đầu hành động!"

"Rõ!"

Chương 109. Mưu hèn kế bẩn