Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 113. Thất Diện
"..."
"Thật sự không thể cứu nổi cậu ấy sao!?"
Edgar...? Và... Ai vậy?
"Xin lỗi... Thương thế của chỉ huy quá nặng, hoàn toàn nằm ngoài khả năng chữa trị của chúng tôi rồi"
"Vậy còn các bệnh viện thì sao? Bây giờ đưa cậu ấy đi còn kịp hay không?"
"Hầu hết các thành trì xung quanh đây đều đang bị t·ấn c·ông nên rất khó để có thể yêu cầu sự giúp đỡ từ họ. Có chăng... Chúng ta chỉ có thể trông chờ vào nghị lực của chính chỉ huy thôi"
"..."
"Xin lỗi, Himiko... Là tôi đã không lường trước được chuyện này, tôi đã sẵn sàng đón nhận lửa giận của cậu"
"Và cũng xin lỗi cậu, Nam... Xin lỗi vì đã không đến kịp"
"..."
Có đến kịp cũng chẳng làm gì được đâu...
...
...
Chẳng biết bao lâu sau đó.
Trên chuyến xe ngựa ồn ào, đôi mắt của Trần Hoài Nam chậm rãi hé mở.
"Mình chưa c·hết? Bằng cách nào vậy?"
Trong đầu nghi hoặc tự hỏi, cậu cố gắng lục lại toàn bộ kí ức của ngày hôm đó nhưng đến cuối cùng cũng chẳng thu hoạch được gì. Bên cạnh đó, cậu cũng thử cố gắng ngồi dậy xem sao... Và quả nhiên là cậu đã không làm được chuyện đó.
"Mình yếu tới mức ngay cả các ngón tay cũng không cử động nổi sao?"
"Mọi người đâu hết rồi? Không biết là chiến dịch đã hoàn thành hay chưa?"
"Khụ! Mợ, lạnh kh·iếp"
Cơn ho bất chợt kéo đến làm Trần Hoài Nam phải tiêu hao gần như toàn bộ năng lượng mà bản thân vừa mới sạc lại được. Lần đầu tiên trong đời cậu có cảm giác mình yếu ớt đến vậy... Chỉ một cơn ho vớ vẩn thôi cũng suýt chút nữa lấy mạng cậu.
"Tiếng ho?"
Dường như nghe thấy tiếng ho đầy khổ sở của Trần Hoài Nam, một bóng hình quen thuộc đã ngay lập tức xuất hiện, tay nắm lấy thành xe ngựa rồi uyển chuyển nhảy thẳng vào bên trong với vẻ mặt mừng rỡ: "Quả nhiên là cậu vẫn chưa c·hết!"
"Ờ... Bằng cách nào đó... Khục~"
Cô gái ấy không ai khác chính là Himiko.
"Lạnh lắm hả? Lấy áo khoác của tôi đi này"
Không thèm để tâm đến phản ứng của Trần Hoài Nam, Himiko liền đem chiếc áo khoác lông thú của mình trùm lên bên trên chiếc chăn đang bao bọc cậu ta. Đồng thời, cô ấy cũng nói: "Hà cớ gì hôm đó cậu hành động liều lĩnh đến vậy? Có nhất thiết phải một mình chặn hậu như vậy không?"
"Khục..."
"À... Hôm đó hả... Tôi cứ đinh ninh là mình sẽ thoát thân được... Nhưng gã đầu heo đó mạnh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều" Trần Hoài Nam cười khô khan: "Cỡ khoảng năm sáu tên Troll cộng lại đấy..."
"Tôi đấm cậu được không?" Himiko mài răng: "Cậu bảo tôi nóng nảy, sợ tôi sẽ làm gì đó liều lĩnh như còn cậu thì sao? Bản thân cậu còn liều hơn cả tôi nữa đấy!"
"Ha ha... Xin lỗi... Nhưng tôi mà ăn thêm đấm nữa là nghẻo thật đấy"
"Nghe Edgar kể lại thì hôm đó trên chiến trường đã xuất hiện vô số khối băng nhọn, và chúng đã g·iết c·hết không ít quái vật đang trên đường truy đuổi... Chuyện đó đều là do cậu làm đúng không?"
"Ừ..."
"Vậy thì xác của chúng đâu? Những gì còn lại ở chỗ đó chỉ còn mỗi trang bị và v·ết m·áu của chúng mà thôi, không còn thêm gì khác cả... Tại sao lại như vậy?"
"Hả? Tôi làm sao biết được?" Trần Hoài Nam cũng tỏ ra ngạc nhiên: "Hôm đó khi trao đổi với ý chí băng giá... Tôi đã dùng vật đổi là tuổi thọ của chính mình mà, liên quan gì đến xác thịt của sinh linh đâu?"
"Cậu vừa bảo gì? Cậu lấy cái gì ra đổi cơ?"
"... Xin lỗi"
Himiko nắm chặt tay lại, trông như rất giận dữ nhưng cuối cùng vẫn là buông xuống không nói gì thêm nữa. Nguyên do kì thực cũng đơn giản thôi, cậu ta mà ăn thêm cú nữa là c·hết thật đấy.
"Chuyện này đợi khi cậu khoẻ lại rồi tôi sẽ từ từ tính sổ với cậu sau" Himiko nghiến răng: "Tuyệt đối không có lần sau nữa, nghe rõ chưa?"
"Rõ, thưa đại tỷ"
"Vậy thì trở lại vấn đề, lí do gì đã khiến cho toàn bộ t·hi t·hể của chúng biến mất?"
"Còn một vấn đề nữa... Đòn phản công đó của tôi thật ra cũng không đủ sức để quét sạch tất cả bọn chúng, và tên đầu heo vẫn còn sống cho đến khi vung rìu lên g·iết tôi" Trần Hoài Nam nói: "Tôi chắc chắn là mình sẽ c·hết rồi đấy... Nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn còn sống, tức là..."
"Đã có một nhân tố thứ ba xuất hiện?" Himiko kết luận.
"Có thể là thầy Phong, thầy ấy vẫn luôn quan sát chúng ta mà... Dễ gì có chuyện thầy ấy để tôi c·hết cơ chứ" Trần Hoài Nam cười nhạt: "Cơ mà vì tính chất của buổi huấn luyện nên thầy ấy đã không chữa trị mà chỉ giữ mạng cho tôi thôi... Đó hẳn là giới hạn cuối cùng của thầy ấy rồi"
Himiko: "..."
Quá hợp lí, không thể phản bác được.
Có lẽ chỉ có ông ta mới đủ sức quét sạch toàn bộ tàn dư còn lại của đội quân đó, hoàn toàn không để lại một mảnh xương.
"Vậy thì chuyện đó liền sáng tỏ rồi ha..." Himiko khẽ mỉm cười: "Nhân tiện đây tôi muốn cho cậu xem thứ này hay lắm... Chắc là đủ hay để dán vào album đấy"
"...?"
Không hiểu sao nhưng cậu cảm thấy có gì đó chẳng lành.
Chỉ thấy Himiko móc điện thoại ra, lướt lướt trên màn hình rồi mở tệp ảnh cho Trần Hoài Nam xem thử: "Nhìn kĩ xem đây là ai nhỉ?"
"...Edgar? Là cậu làm đấy hả?"
Đây cụ thể là tấm ảnh lưu lại cảnh tượng Himiko tẩn Edgar một trận tơi bời vì đã để Trần Hoài Nam rơi vào tình thế nguy hiểm đến tính mạng. Tuy không đến nỗi nằm liệt giường nhưng khá chắc là cậu ta cũng phải gãy mất vài khúc xương đấy...
Tàn... Tàn bạo thật.
"Còn đây nữa"
Ngoài Edgar ra, cả Dạ Trầm Uyên và Lục đều không thoát khỏi số phận đã được ấn định sẵn. Cả hai người họ cũng bị tẩn một trận nên thân, nhìn chung có đỡ hơn Edgar nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.
Bảo sao nãy giờ không thấy đâu... Chắc là họ hiện đang nằm ở đâu đó dưỡng thương rồi chăng? Có khả năng lắm...
"Tấm này hay nhất này"
"Hở...?"
Lần này là tấm hình chụp Trần Hoài Nam khi đang trong giai đoạn hôn mê... Cơ mà vì lí do gì đó, xung quanh cơ thể cậu ta lại mọc toàn hoa là hoa, đáng sợ hơn là tất cả chúng đều là hoa trắng cả... Trông cứ như kiểu chúng đều đang đưa tiễn cậu vậy.
Trần Hoài Nam: "..."
"Lúc đó tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa... Nhưng trực giác lại nói cho tôi rằng những đoá hoa trắng này đều không gây hại cho cậu... Và quả nhiên là đúng vậy thật, bọn chúng đều đang chữa trị cho cậu đó" Himiko cười tít mắt: "Tôi thấy đẹp quá nên chụp lại một tấm, hì hì"
"..."
"Vậy, cậu có cảm nghĩ gì về những đoá hoa này nhỉ? Trông có quen không?"
"Là Lily... Em ấy không nói chơi, em ấy đã thật sự ban phước cho tôi" Trần Hoài Nam cố gắng nhấc tay phải lên, nơi một hình xăm mơ hồ đang hiện hữu trên mu bàn tay cậu ta: "Lần trước em ấy có nói rồi... Tôi còn không tin ấy chứ... Ha ha, coi như không uổng công tôi thương em ấy"
Himiko: "Ghen tị thật đó"
"Ừm, phải cảm ơn em ấy tử tế mới được" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Miễn là em ấy không làm chuyện gì đó khó đỡ trong lúc tôi không để ý"
Himiko: "..."
Đúng thật, con bé đó dường như đang càng lúc càng khó kiểm soát... Bây giờ cô ấy gần như không thể biết được trong đầu Lily đang nghĩ cái gì nữa.
"Thôi vậy, mission completed là được rồi, mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát" Trần Hoài Nam cười nói: "Trong thời gian tôi hôm mê, chắc là bên cậu cũng làm tốt nhiệm vụ của mình đúng không? Mọi người di tản an toàn hết rồi chứ?"
"Rồi, yên tâm" Himiko ra sức lườm Trần Hoài Nam thêm một cái.
Sợ vãi!
Đối diện với ánh mắt vấn tội của Himiko, Trần Hoài Nam chỉ có thể khô khan cười trừ cho qua chuyện chứ chẳng biết phải ăn nói như thế nào nữa.
"Ha... Cậu ấy nhé, chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới cậu... Thế mà cậu lại suýt chút nữa m·ất m·ạng vì nó... Chẳng biết nên nói cậu quá tốt bụng hay là quá ngốc nghếch đây..." Himiko nói khẽ: "Tốt nhất là lần sau cậu đừng làm vậy nữa, tôi lo lắm"
"Hả?"
"Không có gì..."
"..."
Quái? Hình như cô ấy vừa nói gì đó khiến mình hơi nóng mặt thì phải?
Chắc ý của cô ấy không phải vậy đâu ha...
Chỉ đơn thuần là bạn bè lo lắng cho nhau thôi nhỉ? Đúng vậy, chắc chắn là vậy! Mình mà c·hết rồi thì còn ai nấu cơm cho cô ấy ăn nữa đâu? Cô ấy lo cũng phải thôi!
Nghĩ vậy, Trần Hoài Nam đột nhiên cảm thấy thật an lòng.
"Phải rồi, cậu đã đói hay chưa? Tôi sẽ nhờ người chuẩn bị cho cậu một chút thức ăn" Himiko lại nói: "Thật ra thì tôi rất muốn tự tay nấu... Nhưng trong tình cảnh hiện tại thì có lẽ tôi không nên làm vậy"
Trần Hoài Nam khẽ gật đầu: "Dĩ nhiên rồi, may mà cậu đã giác ngộ được điểm nguy hiểm nhất ở chính mình... Bằng không thì hôm nay tôi thăng là cái chắc"
Himiko: "..."
"Người ta biết mình nấu dở rồi, đừng có nặng lời vậy chứ! Người ta cũng biết giận đấy nhé!"
"Xin lỗi đằng đó... Nhưng đằng này cũng biết trân quý mạng sống của mình lắm rồi. Không dễ gì mới thoát khỏi bàn tay của thần c·hết, dễ gì đằng này chịu mạo hiểm thêm lần nữa? PTSD đấy!"
"Hứ!"
Chu choa, tự nhiên dễ thương ghê.
Trần Hoài Nam đã nghĩ vậy trước khi bị đ·ánh b·ất t·ỉnh.
"Đây là đòn đáp trả, không c·hết được đâu"
...
...
Tối ngày hôm đó, cái ngày định mệnh tưởng chừng như là ngày sinh mạng nhỏ bé của Trần Hoài Nam sẽ kết thúc.
Giữa lúc thần trí đang nằm giữa sự tỉnh táo và mê man, Trần Hoài Nam như mơ hồ nhìn thấy một bóng người nào đó đột nhiên xuất hiện che chắn trước mặt mình.
Đó là thân hình nhỏ nhắn uyển chuyển của một cô gái trẻ có mái tóc màu đen tím, trên mặt có đeo một chiếc mặt nạ hình mặt cười, khí chất u ám tựa như hố đen, thoạt trông vừa xa lạ lại vừa có phần quen thuộc.
"Nghe ta nói, ngươi đã bị hàng chục khối băng nhũ găm c·hết"
Cô gái ung dung cất lời, và tên quái trư hung hãn điên cuồng cũng lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Bằng cách nào đó, gã quái trư đã xuất hiện bên cạnh lũ binh lính dưới trướng mình với tư thế bị hàng chục khối băng sắc nhọn xuyên thủng cơ thể, toàn bộ máu và thịt đều bị đóng băng ngay tức thời... Đó rõ ràng là một c·ái c·hết dường như không thể đau đớn và giày vò hơn được nữa.
"Hửm... Lấy tuổi thọ ra để trả giá hả? Thôi thì viết lại luôn một thể vậy" Cô ấy quay lại nhìn Trần Hoài Nam với một tiếng cười lẩn khuất đằng sau chiếc mặt nạ: "Nghe ta nói, cái giá Trần Hoài Nam phải trả không phải tuổi thọ hay bất kì thứ gì thuộc về hắn, mà là thuộc về kẻ thù của hắn"
Cô gái vừa dứt lời thì t·hi t·hể của hàng nghìn tên quái vật đ·ã c·hết liền chậm rãi tan biến thành bụi phấn, rồi sau đó cũng hoàn toàn biến mất trong những cơn gió tuyết lạnh lẽo và ảm đạm.
"Vẫn còn không ít quái nhỏ nhỉ? Anh này, anh có muốn em giải quyết luôn không? Em đây mạnh lắm luôn đó~"
"Cô là..." Trần Hoài Nam đáp lại với chất giọng hết sức yếu ớt: "Không... Có gì đó khang khác... Mặt nạ..."
"Ồ, cô ấy đeo băng bịt mặt nhỉ? Trông không thời trang gì cả, hì hì" Cô gái cất tiếng cười dí dỏm: "Mà này, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đâu đó~"
"Mặc váy thì... Đừng ngồi xổm... Lộ... Quần lót màu đen kìa..."
Cô gái: "..."
Vội vàng đưa tay che lại chỗ kín, cô gái có vẻ ngượng ngùng nói nhỏ: "Biến thái..."
"..."
"A... Bất tỉnh luôn rồi"
Thấy Trần Hoài Nam b·ất t·ỉnh, cô gái loay hoay bấm đốt ngón tay rồi khẽ gật đầu như đã tính toán được điều gì đó: "Hôm nay không phải ngày đó nhỉ? Yên tâm rồi, giờ thì em tịch thu lá Guardian nha~"
"Muốn lấy lại á... Có mà đi gặp bản thể!"
"Fufu~ đã lỡ đóng vai người tốt rồi thì làm cho trót luôn nhể?" Cô gái đứng dậy rồi duỗi song chưởng về phía đám quái vật đang không ngừng rút chạy: "Trở thành thức ăn của tôi nhé"
"Hổng chạy thoát được đâu~"
"..."
"Và quý ngài Tà Thần... Ngài xem phim có vẻ vui lắm nhỉ?"
...
...
"Kết quả này có hơi bất ngờ với anh nhỉ?"
Vẫn ở chỗ cũ với cảnh vật như cũ, Tiểu Na La ngồi xuống bên cạnh Vũ Trường Phong với một tách trà nóng: "Hì, anh bắt đầu cảm nhận được vòng quan hệ xung quanh bạn học Hoài Nam có điểm gì đó hơi khác thường rồi phải không?"
"Hậu duệ cuối cùng của hai nhà Kurogane và Shirogane, Lily - một Á Thần, Thất Diện, Huyết Diệt Tà Thần cũng chính là anh... Và còn cả em nữa"
"...Ờ, hình như nó dính líu tới hơi nhiều sự tồn tại siêu nhiên thì phải? Ít nhất là từ góc nhìn của nhân loại" Vũ Trường Phong nhấp một ngụm cà phê: "Lúc đó anh cũng không nghĩ tới cô ta sẽ xuất hiện đấy"
Vũ Trường Phong chính là đang nói cái lúc Trần Hoài Nam sắp b·ị c·hém c·hết.
Khi đó nếu cô ta không kịp xuất hiện, có thể chắc chắn một trăm phần trăm là cậu ta sẽ toi mang. Thế nhưng đúng úc Vũ Trường Phong định can thiệp thì "cô ta" đã bất ngờ xuất hiện đảo lộn tất cả...
Thất Diện.
"Tội nghiệp, cô ấy đã nghĩ mọi cách để hạn chế tác động của lời nguyền đó nhỉ?"
"..."
"Chậc, đó không chỉ là chuyện duy nhất làm anh cảm thấy ngạc nhiên" Vũ Trường Phong cau mày: "Anh không ngờ cô ấy lại trao cho thằng ngốc đó một lá bài... Hình như là Guardian thì phải..."
"Bảo sao anh đợi mãi mà nó vẫn không chịu c·hết, hoá ra là do thứ đó đứng sau âm thầm bảo hộ... Hừ, thôi vậy, dù gì thì việc đối diện với c·ái c·hết cũng làm nó phát huy toàn bộ tiềm lực rồi, cứ ép nó c·hết luôn thì có hơi tàn nhẫn thật..."
"Đừng tưởng có thể can thiệp một chút vào khái niệm sinh tử rồi là muốn làm gì thì làm nha chồng yêu... Chỉ c·ần s·ai sót một tí thôi là cậu bé ấy sẽ c·hết thật đó"
"Không sai sót được, tin anh đi"