Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thần Sư

Unknown

Chương 112. Hương vị của cái c·h·ế·t

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 112. Hương vị của cái c·h·ế·t


Tưởng tạm thời thoát khỏi tay gã quái trư là ngon rồi... Nhưng kết quả vẫn là không ngon ăn như vậy. Giống như trước đó, hắn ta đã phát điên rồi, liên tục thề thốt rằng phải đuổi theo bọn họ đến c·hết thì thôi, và quả thật là hắn ta đã làm vậy.

Tuy Trần Hoài Nam đã câu được kha khá thời gian cho đoàn kỵ binh rút lui nhưng với cái đà truy đuổi quyết liệt kiểu này... Sớm muộn gì bọn họ cũng b·ị b·ắt kịp và bị buộc phải chiến đấu đến c·hết!

Biết rằng chiến lực của chúng đã suy giảm vô cùng nghiêm trọng rồi... Cơ mà quân số của chúng vẫn là đông đến áp đảo!

Trần Hoài Nam không cho rằng họ có thể chiến thắng được chúng kể cả khi có ưu thế về mặt thể lực... Dù sao thì bọn chúng ngược lại cũng có lợi thế về số lượng mà. Chiến thuật biển người tuy không não nhưng vẫn không thể xem thường được!

"Phải làm gì đây? Giờ đến thời gian xoá dấu vết cho họ còn không có nữa... Lỡ mà dẫn chúng đến điểm tập kết là cả đám coi như toi đời luôn..."

"NHÂN LOẠI!"

Lắng nghe tiếng gầm rú quen thuộc vang vọng từ phía sau lưng, Trần Hoài Nam liền biết là gã quái trư kia đã không bị những lá bùa vừa rồi thiêu c·hết.

Cũng phải thôi, đến cái lạnh cắt da cắt thịt trên cao nguyên mà hắn ta còn chịu được thì chút lửa đó có thể đáng là gì? Nhiều nhất cũng chỉ làm cho đống thịt dày đó bỏng lên đôi chút mà thôi... Chứ để g·iết c·hết hay đánh gục thì vẫn còn chưa đủ!

Rầm rập~

Không chỉ là tiếng gầm rú, âm thanh truy đuổi của lũ quái vật thuộc hạ cũng càng lúc càng đến gần Trần Hoài Nam. Có vẻ như những con sói mà chúng cưỡi đã bị cơn đói giày vò đến giới hạn, đến mức mà chúng có thể liều mạng đuổi theo con mồi bằng toàn bộ sức lực còn lại của mình!

Rất nhanh!

"Cố lên nào ngựa nhỏ, tính mạng của mày cũng đang bị đe doạ đấy, đừng có để bị lũ háu đói đó bắt kịp!" Trần Hoài Nam ra sức thúc giục vật cưỡi của mình.

Mà thật ra thì khỏi cần Trần Hoài Nam phải nhắc nhở, bản thân chú ngựa đã sớm bị bản năng sinh tồn ép phải bứt phá đến giới hạn của bản thân để có thể sống sót trước tình cảnh này rồi.

"Đừng hòng chạy!"

Trong lúc Trần Hoài Nam còn đang bận suy nghĩ xem mình phải làm gì để thoát thân thì một chiếc rìu khổng lồ đã từ phía sau bay tới chém thẳng vào cặp chân sau của chú ngựa đáng thương.

Hí~

Kết quả là ngay sau đó, chú ngựa chỉ có thể rít lên một tiếng thảm thiết rồi mất đà ngã xuống, và bản thân Trần Hoài Nam cũng bị hất văng trên nền tuyết lạnh lẽo, gãy mất vài khúc xương.

"Mẹ nó, cũng may là xung quanh đây tuyết đóng rất dày... Bằng không thì mình chắc cũng nguy kịch luôn rồi" Trần Hoài Nam nhịn không được chửi vài câu rồi cố sức đứng dậy trong bị cơ thể đang bị nỗi đau làm cho tê tái.

Bất quá cảm giác đau đớn cùng cực đó cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì lượng Adrenaline không ngừng gia tăng trong cơ thể đã lo liệu chuyện ấy rồi.

Lặng nhìn chú ngựa đã bị chặt đứt hai chân sau một cách cực kì vi diệu, Trần Hoài Nam chỉ có thể thở dài: "Ôi chà, coi bộ mình hết đường chạy rồi ha..."

"Lũ chúng bây dừng lại, tên đó là con mồi của riêng ta!" Gã quái trư hầm hập tiến tới chỗ Trần Hoài Nam: "Có cố gắng đấy, cơ mà đống lửa đó chỉ có tác dụng chọc giận ta thêm mà thôi, không hơn không kém"

"À, tôi biết chứ" Trần Hoài Nam lại trút một ngụm thở dài: "Quả nhiên đống bùa của Ikki không thể giải quyết được những vấn đề to lớn như thế này..."

Gã quái trư tiến tới nhặt chiếc rìu lên, đồng thời ném chú ngựa về phía đám thuộc hạ đang vô cùng đói khát của mình: "Mau ăn đi, sau khi ta giải quyết tên này chúng ta lại tiếp tục truy đuổi chúng"

"Truy đuổi? Chà... Muốn làm được chuyện đó thì các người phải bước qua xác của tôi cái đã..." Trần Hoài Nam đột nhiên lộ ra một nụ cười đáng sợ: "Biết gì không? Tôi cũng giống như các người vậy... Kể cả có là một chú thỏ nhút nhát đi chăng nữa, một khi đã bị dồn vào đường cùng thì nó sẽ dùng cả tính mạng để phản kháng lại đó"

"He, ngươi á? Một tên nhân loại gầy nhom yếu ớt như ngươi thì làm được cái gì?" Gã quái trư khinh miệt cười một tiếng rồi chậm rãi nâng rìu lên cao: "Ngươi gầy yếu như vậy, đến ta còn chả thèm ăn nữa là"

"Thế cơ á?"

"Thế... ĐẤY!"

Dứt câu, lưỡi rìu nhuộm đỏ máu tươi nhanh chóng bổ xuống cái cơ thể nhỏ bé yếu ớt của Trần Hoài Nam.

"Hỡi ý chí của băng giá vĩ đại... Xin hãy cho phép tôi sử dụng quyền năng của ngài"

Bang~

Lại một lần nữa, lưỡi rìu nhuộm đỏ sự khát máu và hủy diệt của gã quái trư đã bị chặn đứng trước khi nó kịp kết liễu con mồi. Cơ mà lần này đã không phải một trường lực vô hình do bùa chú tạo ra... Mà chính là một bức tường băng thật sự.

"Tôi không có gì quý giá đủ để trao đổi với các ý chí cả" Trần Hoài Nam chậm rãi bay lên cùng làn gió tuyết rả rít càng lúc càng dữ dội đang bao phủ xung quanh cơ thể: "Thứ duy nhất còn lại... Có chăng chỉ là cái mạng này mà thôi!"

"Rìu của ta đang bị đóng băng? Tch, các ngươi mau lùi lại!"

"Muộn!"

Không đợi bọn chúng kịp phản ứng, Trần Hoài Nam dứt khoát khua tay một cái, tức thì một làn gió tuyết buốt lạnh khủng kh·iếp liền xuất hiện thổi thẳng vào quân đoàn quái vật tựa như một cơn bão.

Kết quả là chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đám quân tiên phong hùng hổ đói khát vừa nãy nay đã hoàn toàn kết thành khối băng, không một tên nào còn sống sót.

"Không tệ chúng nào đâu... Vậy như này thì sao?!"

Viu~

Tên quái trư tùy tiện ném một thanh kiếm mà hắn ta nhặt được từ t·hi t·hể của ai đó về phía Trần Hoài Nam, cơ mà nó đã đóng băng trước khi kịp tiếp cận cậu ta.

"Vô dụng thôi"

Dứt lời, Trần Hoài Nam thi triển cơn lốc gió tuyết về phía tên quái trư.

Mặc dù thể hình vô cùng to lớn nhưng tên quái trư đã bắt đầu thể hiện sự cơ động đến bất thường của mình. Hắn ta nhanh nhẹn né tránh nhưng cơn lốc tuyết mà Trần Hoài Nam tạo ra, đồng thời còn tìm cơ hội phản công bằng những đòn ném đủ thứ mà hắn có thể ném được, từ băng nhũ, đá tảng cho đến những cây thông già bên vệ đường... Và tất nhiên, hầu hết trong số chúng đều vô dụng cả.

"Hừ, có vẻ khó nhai đấy... Nhưng ta muốn xem thử ngươi sẽ trụ được trong bao lâu?"

Vù~

Lần này, gã quái trư đã quyết định sẽ ném luôn cả chiếc rìu khổng lồ của mình. Chỉ vì Trần Hoài Nam hiện tại đang ở vị trí quá cao để hắn ta có thể tiếp cận nên cách duy nhất để t·ấn c·ông chỉ có thể là những đòn ném hoặc những đòn công kích từ xa.

Nhưng lại một lần nữa, chiến thuật ném của hắn lại trở nên vô dụng, bởi vì Trần Hoài Nam đã uyển chuyển né nó đi giống như mọi lần trước đó.

Tuy nhiên, vì một lí do gì đó... Gã quái trư đã nở một nụ cười: "Hiểu rồi"

"Toàn quân, bắn tên cho ta!"

Trần Hoài Nam: "..."

Xem ra là nên này nhận ra rồi.

Đúng, cậu có thể phòng thủ bằng cách đóng băng mọi thứ trước khi nó kịp chạm đến cậu... Cơ mà việc đó sẽ khiến cho cậu phải chịu tiêu hao không nhỏ. Nhất là đòn ném rìu vừa rồi, chỉ vì muốn tiết kiệm chút sức mà cậu đã né nó đi, kết quả là vô tình để lộ sơ hở cho tên này khai thác.

Đúng là khó xơi thật mà. Không hổ là chiến binh lão luyện lãnh đạo cả một đội quân hàng vạn người... Dù lí trí không ổn định nhưng vẫn là một kẻ đáng gờm!

Ngắm nhìn vô số mũi tên đang lao nhanh về phía mình, cậu ta vẫn chỉ phủi tay một cái là xua tan làn mưa tên. Tuy nhiên, cái giá phải trả chính là v·ết m·áu đang chảy dài bên mép miệng của cậu...

"Hô..."

Không chỉ là thổ huyết, cả sắc mặt lẫn làn da của cậu hiện tại đều đang trắng bệch, có khi cắt ra cũng không thấy chảy máu. Nhiều khả năng là cậu ta đang sắp sửa đi đến giới hạn rồi.

"Tích lũy từ nãy giờ rồi... Giờ cũng là lúc đến mình trả đòn"

Nói xong, Trần Hoài Nam liền giơ một tay lên trời cao như thể đang ra lệnh... Hoặc là chỉ huy thứ gì đó.

Rắc~

Rắc~

...

Bên trong cơn bão tuyết đang gào thét, hàng ngàn, hàng vạn khối băng óng ánh và nhọn hoắc chậm rãi thành hình. Tất cả chúng đều là kết tinh của thứ sức mạnh mà cậu đã vất vả tích lũy từ nãy đến giờ, cũng đồng thời là lí do vì sao cậu chỉ bị động phòng thủ thay vì t·ấn c·ông một cách cuồng bạo để đáp trả.

"Cái gì...?"

Đến bên dưới ngắm nhìn vô số khối băng nhũ sắc nhọn trên bầu trời đang hướng thẳng về phía mình, lần đầu tiên trong suốt cuộc chiến gã quái trư đã bắt đầu để lộ sự thất thố trên gương mặt...

"Tôi không chắc đòn này có đủ để quét sạch cả ông lẫn đội quân của ông hay không nữa... Nhưng tôi khá chắc là bọn họ sẽ được an toàn"

"TÊN NHÃI RANH KHỐN KIẾP!"

Tách~

Không đợi gã quái trư kịp làm gì để xoay chuyển tình hình, Trần Hoài Nam chỉ nhẹ nhàng búng tay rồi ngay lập tức, cơn mưa băng nhũ đã được trút xuống đầu gã quái trư lẫn đội quân của hắn.

Ngắm nhìn từng tên một bị băng nhũ đ·âm c·hết ngay tại trận, Trần Hoài Nam chỉ thở dài rồi bất chợt ho ra thêm một ngụm máu sẫm màu: "Chuyến này có khi không về được thật rồi ha... Lấy tuổi thọ để đổi lấy sức mạnh cơ đấy, chẳng biết cụ thể đã bán đi bao nhiêu năm nhưng mà..."

"Mệt quá... Cố gắng lết về thôi"

Được bao nhiêu hay bấy nhiêu...

"Nhận lấy này, nhân loại!"

"Cái gì!?"

Cứ tưởng mọi chuyện đã xong rồi nhưng chiếc rìu quen thuộc ấy đã lại lần nữa bay đến chỗ cậu. Thậm chí, lần này lực ném còn mạnh hơn những lần trước đó rất rất nhiều lần, tạo ra một thứ tốc độ gần như không thể bắt kịp bằng mắt thường!

Choang~

Dù khoảnh khắc ấy rất ngắn ngủi nhưng may mắn thay là Trần Hoài Nam đã thật sự phản ứng kịp, đủ nhanh để dựng một bức tường băng che chắn trước khi cơ thể gầy yếu bị lưỡi rìu sắc bén bổ làm đôi.

Bất quá, kể cả khi đã thành công tránh khỏi lưỡi hái của tử thần thì cậu vẫn bị dư chấn từ đòn vừa rồi đánh bay, cũng như khiến cho cậu hoàn toàn kiệt sức để có thể tiếp tục duy trì độ cao đó.

Bịch~

Những đống tuyết dày đã lại lần nữa cứu mạng cậu... Nhưng có lẽ đây là lần cuối cùng nó cứu được cậu rồi.

Gã quái trư lại một lần nữa tiến gần đến chỗ cậu với vẻ mặt vặn vẹo giận dữ. Cả người hắn bây giờ đang bị mười mấy khối băng lớn găm thật sâu, cả máu lẫn thịt cho đến hơi thở đều đang bị đông cứng lại... Nhưng kể cả vậy, hắn vẫn muốn g·iết c·hết Trần Hoài Nam bằng mọi giá.

"A... Coi bộ đây là kết thúc rồi"

Trực tiếp đối diện với c·ái c·hết, Trần Hoài Nam chẳng biết làm gì khác ngoài trút một ngụm thở dài đầy bất lực. Dù gì thì cậu cũng đã làm tất cả những gì mình có thể rồi, toàn bộ... Và cậu cũng không thấy tiếc nuối bất kì điều gì về trận chiến này cả.

Cậu đã cố gắng hết sức và không thể giành chiến thắng, chỉ đơn giản vậy thôi.

Tuy vậy...

"Xin lỗi, Lily, có lẽ anh đã không thể giữ được lời hứa rồi... Hi vọng Himiko sẽ chăm sóc tốt cho em"

"Xin lỗi, ông bà già, con trai không thể trở về với hai người nữa rồi"

Trong lòng thầm nghĩ vậy, Trần Hoài Nam chậm rãi nhắm mắt đón nhận t·ử v·ong.

"C·hết đi!"

Cùng lúc này, trong lúc đang luyện bắn cung thì Lily bất chợt nhìn về hướng bắc trong vô thức.

"Hể...?"

"Sự bảo hộ của mình... Đâu mất rồi?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 112. Hương vị của cái c·h·ế·t