Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 118. Kỵ sĩ đã c·h·ế·t

Chương 118. Kỵ sĩ đã c·h·ế·t


"Ra là vậy, anh đã hiểu tình hình rồi"

Lắng nghe em gái kể lại toàn bộ những gì đã diễn ra, Reinhard chỉ khẽ gật đầu xác nhận rằng mình đã hiểu toàn bộ sự tình. Tuy nhiên, dù cả bọn đã đợi được một lúc thế nhưng anh ta vẫn không nói gì thêm cả, cứ như kiểu cái gật đầu vừa rồi anh ta chỉ làm cho có lệ vậy.

"Mọi người nhìn anh dữ vậy? Nói trước luôn là đừng có mong đợi bất kì điều gì từ anh, thật đó" Reinhard phất tay: "Anh đã từ bỏ chức vụ của mình được một năm rồi, tuy Hoàng Đế không chính thức xác nhận nhưng sự thật vẫn là như vậy"

"Thật ra lần này anh đến đây chỉ để đảm bảo sự an toàn của em, đồng thời xem thử mấy đứa hậu bối trông như thế nào thôi... Chứ anh cũng chả có ý định đánh trận làm gì nữa, thật phí công hoài sức"

"Phí công hoài sức?" Lithia nổi giận nắm lỗ tai Reinhard: "Anh có biết cuộc t·ấn c·ông của chúng đã lấy đi bao nhiêu sinh mạng của binh sĩ và người dân hay không? Anh có biết chúng đã lấy đi bao nhiêu tấc đất và thành trì hay không? Là một kỵ sĩ, anh nói vậy mà không sợ bị người khác nguyền rủa hay sao?"

"Lith, đạo kỵ sĩ của anh đ·ã c·hết từ lâu rồi. Anh bây giờ chỉ đơn giản là một lính đánh thuê nấp dưới cái bóng của quá khứ thôi, không hơn không kém" Reinhard vẫn không thay đổi thái độ: "Em có biết rằng những vùng đất chúng vừa chiếm được vốn dĩ đã thuộc về chúng hay không?"

"Hả?"

"Đó là chuyện đã xảy ra từ trước cả khi em chào đời rồi, đồng thời cũng bị giai cấp thống trị bóp méo rất nhiều nên em không hiểu là phải"

Lithia: "Anh đang nói cái quái gì vậy?"

"Anh chỉ đang nói sự thật rằng năm xưa Hoàng Đế của Distonia đã tiến hành xâm lược vương quốc của quái vật, đẩy chúng vào sâu trong nội địa khắc nghiệt chỉ để c·ướp lấy toàn bộ mảnh đất màu mỡ đấy mà thôi" Reinhard nói: "Mọi sinh vật ở lục địa này đều tuân theo quy luật của tự nhiên, bọn chúng thua trận thì mất đất, anh cũng không bình phẩm thêm gì về chuyện này"

"Mọi chuyện chỉ đơn giản là anh đã không còn đứng về phe nhân loại nữa, cũng không định đứng về phe quái vật nốt. Anh sẽ vĩnh viễn giữ vững thái độ trung lập. Nên là mong em đừng làm khó anh nữa"

"Anh..."

Lithia cứng họng, nhất thời không biết phải nói gì với thái độ của anh trai mình.

"Rõ ràng hồi mới tốt nghiệp trở về, anh đã luôn là một kỵ sĩ tràn đầy nhiệt huyết và phấn chấn... Thế thì vì cái gì chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi, anh lại trở thành cái dạng này vậy? Anh trai..."

"Như anh đã nói, kỵ sĩ đạo của anh đ·ã c·hết từ lâu rồi, Lith"

"..."

Lithia không nói thêm gì nữa, lặng lẽ bước ra ngoài để lại Reinhard chỉ biết đứng thở dài cùng lớp cá biệt còn đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"Xin lỗi mấy đứa nhé, xấu hổ thật" Reinhard cười cười nhìn nhóm bạn: "Nghe nói mấy đứa đã lập chiến công không nhỏ dù chỉ là khách qua đường nhỉ?"

"Tình thế ép buộc thôi anh ạ, bọn em không đủ nhẫn tâm để bỏ mặc bao người khác mà chạy... Mà cho dù có chạy cũng chưa chắc đã chạy được"

Reinhard lại cười: "May cho mấy đứa đấy, mấy kẻ dẫn đầu này thường chỉ là tép riu được cử ra với mục đích do thám mà thôi. Đợi đến khi lực lượng chủ chốt thực sự được tung ra thì còn lâu mới có chuyện mấy đứa còn sống trở về"

"Anh đã từng đánh qua những trận tương tự rồi sao? Nghe kinh nghiệm ghê..."

"Ờ, mặc dù anh chỉ tại ngũ khoảng một hai năm mà thôi..." Reinhard cười một tiếng rồi tiếp tục cảnh báo: "Tiếp theo nữa anh mong mấy đứa sẽ không tiếp tục tham chiến, vũng nước đục này không phải nơi để mấy đứa dấn thân vào đâu"

"Tụi em biết"

Lúc này, Trần Hoài Nam mới lên tiếng thắc mắc điều mà mình nghi ngờ nãy giờ: "Em cũng không hiểu, điều gì đã khiến cho anh đưa ra quyết định quay lưng với người dân của mình như vậy?"

"Ai bảo thế? Anh chỉ đang quay lưng với cuộc chiến mà thôi. Nếu người dân gặp nguy hiểm thì anh sẽ ra tay, và đó tuyệt đối không phải thời điểm này" Reinhard cười ha hả: "Đừng có thắc mắc mấy chuyện đó giống như cái cách em gái anh đã và đang, anh sẽ đánh mấy đứa đấy"

Ở câu nói cuối cùng, nụ cười của Reinhard đúng là đang mang một chút hương vị của sự nguy hiểm, giống như một thanh kiếm chưa được tuốt ra khỏi vỏ vậy...

"..."

Thế thì thôi, không hỏi nữa.

"À, anh nghe nói đứa nào đó trong mấy đứa em đang tàng trữ Vodka hả? Mau đem ra xem nào, lâu quá rồi anh đây chưa được uống rượu... Ở nhà cứ hễ lôi ra là lại bị ai đó ngăn cản, thế nên anh phải nhân cơ hội này uống cho thoả thích mới được" Reinhard lại cười ha hả nói.

Cả lớp: "..."

Người phương Bắc ai cũng là tín đồ của Vodka nhỉ? Kẻ nào kẻ nấy đều bợm rượu như nhau, không sót một người nào...

"Thì đúng là bọn em có một ít... Cơ mà anh đừng nói như kiểu bọn em đang phạm tội như vậy chứ?"

"Tàng trữ Vodka trong q·uân đ·ội cũng là tội đó em ạ. Giữ làm của riêng mà không chia cho người khác càng là tội chồng thêm tội. Lithia mà xen vào chuyện này thì các em đừng mong được tự do như bây giờ... Ừm, tốt nhất vẫn là nhân cơ hội lần này tẩm quất cho hết luôn đi mấy đứa"

"Thôi được rồi, nhậu thì nhậu..."

Thấy Trần Hoài Nam rục rịch muốn đưa chất cồn vào người, Himiko đã ngay lập tức vịn vai cậu ta lại với nụ cười vô cùng "thân thiện": "Không được uống"

"Hôm nay cũng không được sao? Tôi đã khoẻ lắm rồi mà?"

"Không là không, cậu toàn tự ý thôi"

"Thôi mà cô nương, hiếm khi có dịp gặp được đàn anh như thế này... Chỉ uống một tí xíu thôi cũng không được sao?"

"Không"

"Đi mà~"

Trần Hoài Nam vừa năn nỉ vừa đấm lưng bóp vai cho Himiko, thái độ nịnh nọt đã lộ ra rất rõ ràng.

"... Không"

"Đi~ mà~"

"..."

Reinhard đứng nhìn cảnh này được một lúc rồi thì thầm vào tai Edgar: "Này nhóc, hai đứa đằng đó là một đôi hả? Úi chà, trông dễ thương c·hết đi được ấy chứ"

"Không phải... Chỉ gần như vậy thôi. Mà thật ra thì anh hiểu như vậy cũng được, nó không hẳn là sai"

Reinhard: "..."

Là sao? Nghe phức tạp vậy? Thế rốt cục là có hay không?

Từ từ đã...

Nhìn mấy người còn lại ai nấy đều trán nổi gân xanh, kẻ thì cắn móng tay, kẻ thì run run người, Reinhard liền biết là mấy đứa nhóc này đang lên cơn gato với cậu trai đang phải khổ sở nài nỉ ở đằng kia...

Đấy, tác hại của âm thịnh dương suy đấy. Nhóm gì mà có mỗi hai đứa con gái...

Ủa khoan?

Như có linh cảm kì quái nào đó, Reinhard chợt đưa mắt nhìn về phía Lưu Hiên, một mặt trầm tư, nửa ngày vẫn không thể suy nghĩ thông suốt được.

Mắm này là trai hay gái vậy?

Mà tại sao mình lại nghi ngờ chuyện đó?

Dường như cảm nhận được ánh mắt soi mói của Reinhard, Lưu Hiên chỉ nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại: "Em có shotgun ạ"

Cả lớp: "..."

Reinhard: "À... Ok"

Hẳn là nguyên cây shotgun đơn nòng.

Đứa nhóc này hẳn cũng là nỗi đau của không ít đứa khác trong lớp đây...

"Cái nhóm này kì quái thật đấy" Reinhard thầm nghĩ.

...

...

Vài tiếng sau.

Lithia quay trở lại lều chỉ huy và chứng kiến cảnh tượng không khác gì "bình địa".

Nhìn thấy mấy gã bợm nhậu nằm lăn lóc với mấy chai Vodka đã trống rỗng, Lithia lập tức nổi khùng lên, điên cuồng đá tên anh trai đang nhàn hạ ngồi nốc rượu ở ngay ghế chủ toạ: "Anh trai khốn kiếp, anh định làm gì chỗ làm việc của em vậy!?"

"Quậy tí thôi làm gì căng? Anh mà đem rượu ra bên ngoài thì mấy tên lính của em còn làm cho mọi thứ hỗn loạn hơn thế này nhiều đó em ạ"

"Lí do lí trấu, anh chỉ muốn phá rối em thôi có đúng không? HẢ!?"

"Đừng đá anh nữa, còn lâu em mới làm đau được anh, nhóc con" Reinhard vẫn nhàn hạ uống tiếp: "Mà mấy đứa hậu bối này tửu lượng kém thật, đứa nào đứa nấy đều gục cả r-... Hả?"

"Em ngồi đó nãy giờ hả, Himiko?"

Bên trong góc tối, Himiko bận bịu chăm sóc cho Trần Hoài Nam vừa b·ị đ·ánh ngất mới không lâu trước đó nên cô ấy không quá để tâm đến hai anh em Reinhard. Mãi cho đến khi được gọi, cô ấy mới mở miệng đáp lại: "Đừng để tâm đến em, cũng đừng đánh đồng em với mấy thằng bợm đó"

Trước đó Trần Hoài Nam đã nài nỉ mãi mới được cô ấy cho phép uống một ít, chỉ một ít mà thôi... Nhưng cuối cùng thì cậu ta vẫn là uống đến quá đà, buộc cô ấy phải dùng đến biện pháp mạnh đó chính là đánh ngất trước khi cậu ta trở nên say sỉn.

Người vẫn chưa khoẻ mà uống rượu là không được!

"Anh lờ đi kiểu gì được hả em?" Reinhard khoé miệng nhảy một cái: "Lúc nãy em uống cũng không ít đâu, làm sao em có thể tỉnh bơ như uống nước lã vậy?"

"Em được huấn luyện để không thể say... Hoặc ít nhất là không dễ dàng để bị người ta chuốc say" Himiko cười lạnh: "Muốn chuốc say em thì phải cỡ Spirytus 96% mới được, chứ như Vodka thì còn khuya"

"Spirytus 96%..." Reinhard nghe xong không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Thứ đó để cho người uống ư? Không phải dùng để sát trùng sao?

"Đùa thôi, có điên mới đi uống cái thứ lẽ ra không nên tồn tại đó. Nói tóm lại là tửu lượng của em không tệ, anh chỉ cần hiểu đơn giản như vậy là được" Himiko lại nói.

Reinhard: "Một cô gái trầm tính như em còn biết đùa ư?"

"Tại sao lại không?"

"Anh chỉ cảm thấy hơi là lạ thôi, không có ý gì cả" Reinhard khẽ thở dài cười nói: "Mà nói gì thì nói, em trông rất giống một người bạn cũ của anh. Anh ta cũng tóc đen mắt đỏ, mang họ Kurogane, đã từng đồng hành cùng anh một đoạn thời gian ngắn"

"Hả?"

Himiko hơi ngây ra, trầm tư một lúc rồi lên tiếng hỏi lại: "Anh chắc chắn rằng người đó mang họ Kurogane không?"

"Ít nhất là chính miệng anh ta đã nói vậy"

Thấy vẻ mặt của Himiko có phần kì lạ, Reinhard liền hỏi: "Sao vậy? Em có hứng thú với bạn của anh sao? Xin lỗi nhưng tất cả những gì anh biết về anh ta cũng chỉ có thế thôi, bởi vì quãng thời gian tụi anh đồng hành là rất ngắn, và bản thân anh ta cũng không có ý định tiết lộ quá nhiều về bản thân ngoài cái tên"

"Kiếm thuật của người bạn đó của anh..."

"Mạnh, rất mạnh, ngay cả anh cũng không chắc mình đánh bại được anh ta" Reinhard nốc thêm một miếng rồi lau mép: "Khà~ Anh ta ít nhất cũng ngang bằng với các thực thể siêu việt rồi... Hoặc có thể hơn"

"Thực thể siêu việt?" Lithia cả kinh.

"Cỡ anh hoặc hơn chứ không có kém" Reinhard nhún vai: "Cơ mà từ khi chia tay đến giờ bọn anh cũng không gặp lại nhau nữa, chả biết bây giờ anh ta đang ở đâu"

Nghe vậy, Himiko chỉ biết thở dài.

Tộc nhân hiếm hoi còn sót lại sao...

Là ai được nhỉ?

Himiko tự hỏi, nhưng có lẽ phải rất lâu nữa cô ấy mới có được câu trả lời.

"Em mang cậu ấy về đây, anh ở lại uống vui vẻ"

Thấy Himiko cõng Trần Hoài Nam lên định đi về, Reinhard liền lên tiếng: "Himiko"

"?"

"Nó là một cậu con trai tốt đấy, nên là em hãy chú ý canh chừng kĩ một chút, đừng để bị người ta cuỗm đi mất"

"Còn đợi anh nhắc chắc?"

Nói xong, Himiko cùng Trần Hoài Nam liền rời đi.

"Rồi tụi này thì anh tính sao?" Lithia chỉ về phía mấy người khác đang nằm lăn lóc trong chiếc lều chật hẹp.

Reinhard nhàn nhã uống tiếp, tỏ ra không quá để tâm đến chuyện này: "Cứ để bọn nó ngủ đi, cứ xem như bọn nó không hề tồn tại là được"

Lithia: "..."

Ngay sau đó, Reinhard đã bị em gái mình đánh một trận nên thân.

Chương 118. Kỵ sĩ đã c·h·ế·t