Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thần Sư

Unknown

Chương 119. Lời thỉnh cầu của hoa trắng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 119. Lời thỉnh cầu của hoa trắng


Lily đỏ mặt: "..."

Lily ngoan ngoãn giao quyển tập mà mình đã tự tay biên soạn cho Vũ Trường Phong xem thử. Được một hồi lâu suy nghĩ, hắn ta mới mở miệng nhận xét: "Không chỉ viết được lời mà con còn phổ nhạc luôn rồi, xét về phương diện âm nhạc thì con đúng là tài không ai bằng Lily ạ"

Kì lạ thay, người hôm nay chủ đông đến đây chính là Lily chứ không phải vợ hắn - người lúc này chỉ đang đóng vai trò của một vị tài xế taxi không gian.

Với Ikki, đây có lẽ là lần thất bại đau đớn thứ hai trong suốt cuộc đời cậu, chỉ sau nỗi bất lực trước thầy Phong. Cậu đã cố gắng tìm mọi cơ hội để sử dụng những lá bùa của mình... Cơ mà bằng cách nào đó, chúng đều b·ị c·hém làm đôi trước khi kịp thể hiện uy năng của chúng.

"Cơ mà để đạt đến cảnh giới đủ để giúp các linh hồn có thể siêu thoát một cách tự nhiên thì vẫn còn chưa đủ... Tác phẩm của con vẫn chưa đủ ý cảnh và ma lực để làm được điều đó"

"Con muốn được cùng anh ấy đưa tiễn các linh hồn... Và lỡ như chuyện đó có thật sự xảy ra, ít nhất... Con cũng có thể tự mình đưa tiễn anh ấy theo cách của con" Lily nói: "Con thích anh ấy, thế nên con muốn làm gì đó cho anh ấy bằng tất cả những gì mình có thể... Chỉ vậy thôi ạ"

"Ở nhà một mình buồn quá hả? Hay là bị fan tìm đến tận cửa làm phiền rồi?" Vũ Trường Phong tiếp tục hỏi.

Mỗi lần sử dụng sức mạnh đều phải đi kèm theo một cái giá... Đó là hậu quả của việc ý chí của cậu vẫn chưa đủ mạnh, cũng như chưa đủ thân thiết để các ý chí cung cấp sức mạnh cho cậu một cách miễn phí.

Vũ Trường Phong khẽ thở dài, sau đó lại nở một nụ cười: "Màu mè như vậy làm gì cơ chứ... Đã từng ấy tuổi rồi mà vẫn thích mấy trò lãng mạn kiểu này, bó tay thật"

"Ý cảnh ạ?"

Không biết quanh đây có toàn thành nào có thư viện không nhỉ?

Lithia đột nhiên xuất hiện sau lưng đám bạn với thần thái khá là nghiêm túc, kèm theo một lá thư được đóng dấu hoả tốc trên tay: "Báo cho mọi người một tin tức không biết nên vui hay buồn"

"Cảm hứng ạ?" Lily thử suy nghĩ một lúc rồi khẽ lắc đầu: "Con không tìm được cảm hứng giống như vậy... Ít nhất là tại thời điểm này"

Đúng vậy, lúc này chỉ còn mỗi Himiko đang đối đầu trực diện với Reinhard mà thôi, trong khi những người khác đều đã bị thanh kiếm trong tay anh ta bonk cho suýt chút b·ất t·ỉnh nhân sự.

...

"Oẹ, nhạt toẹt"

"Cái này... Có hơi xấu hổ"

Rốt cục thì Học Viện Tân Sinh sở hữu danh khí lớn đến mức nào vậy? Sao ngay cả Hoàng Đế cũng cư xử như kiểu khách quý đến thăm như vậy chứ?

"Gì mà đánh nhau, chúng ta chỉ đơn giản là đang giao lưu võ thuật giữa tiền bối với hậu bối thôi mà?"

Lily khẽ lắc đầu: "Đều không phải ạ"

Giá như có vài quyển sách để đọc thì tốt quá rồi, bởi vì càng hiểu nhiều về thế giới thì độ thân thiết sẽ càng cao mà.

Chương 119. Lời thỉnh cầu của hoa trắng

"Uống nước đi" Trần Hoài Nam tùy tiện ném cho Edgar một chai nước.

Cơ mà...

Tiếng động cánh cổng không gian được mở ra truyền đến bên tai, Vũ Trường Phong không xoay đầu lại nhìn mà chỉ lên tiếng hỏi thăm: "Đến đây làm gì?"

Lithia gật đầu.

Vẫn ở yên chốn cũ, Vũ Trường Phong ngồi đó vừa nhấp cà phê vừa đón gió, lại vừa theo dõi từng học sinh một trong lớp cá biệt thông qua thủ pháp của riêng mình.

Được một hồi lâu, cuối cùng thì Himiko cũng bị Reinhard đánh bại một cách cực kỳ nhẹ nhàng.

"Ngoài ra, phạm vi tác động cũng kém đến đáng thương... Chẳng bằng một góc của ngày hôm đó luôn"

Này, quan tâm đến tui đi chứ!

"Ở đâu ạ?"

"Chỉ vì chúng tôi đến từ Học Viện Tân Sinh?"

"Hửm? Sao vậy Lith?... À nhầm, chỉ huy"

"Vậy, tác phẩm của con đâu? Mau đem ra đây cho chú xem một chút"

"..." Vũ Trường Phong lại thở dài: "Trả lời câu hỏi của chú, con muốn làm chuyện này vì lí do gì? Mục đích của con..."

...

"Nước lọc đấy, không phải nước lọc theo định nghĩa méo mó của mấy cậu đâu"

Bên trong chiếc hộp chủ yếu đều là đồ ngọt như bánh quy cùng các loại kẹo ngọt do cô ấy tự tay làm. Và hầu hết trong số chúng đều có hình trái tim cả, tượng trưng cho tình cảm "bao la" mà cô ấy gửi gắm vào những thứ "dễ thương" này. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Pffff-"

"Vâng... Cảm ơn chú"

Lily ngẩng đầu nhìn Vũ Trường Phong đang cười tít mắt, trong lòng tự dưng dâng lên một cảm giác ấm áp đến lạ kì... Kể cả khi trước đó cô gái nhỏ đã từng rất sợ hãi người đàn ông này.

Trở về với cực bắc lạnh giá. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Này"

Cả nhóm: "..."

"Con biết rồi, mới gần đây" Lily gãi gãi má: "Tiếng ca của con đúng là có thể triệu tập các linh hồn... Cơ mà nói đến siêu thoát, con vẫn phải tự mình sử dụng lực lượng để cưỡng chế siêu thoát cho bọn họ..."

"Tại sao tụi em phải đánh nhau với anh?!"

"Đúng, là ý cảnh" Vũ Trường Phong tiếp tục nói: "Con quá hiểu c·ái c·hết, cũng quá hiểu sự tuyệt vọng khi các linh hồn bị chấp niệm của bản thân hay lực lượng gì đó trói buộc trên thế gian này, vĩnh viễn không có được sự an yên... Con có được nền tảng vũng chắc, thế nhưng con lại không đủ sức để biến nó thành câu từ và giai điệu"

Trần Hoài Nam vẫn luôn là như vậy, đôi lúc thì rất tinh tế, và đôi lúc cũng đần độn không chịu nổi. Tuy rằng cô ấy đã khá quen với điều này nhưng khó chịu vẫn hoàn khó chịu mà thôi.

"Hơn nữa, để sáng tác ra một tác phẩm giống như thế, con buộc phải có cảm xúc... Cảm hứng như một người nghệ sĩ"

"Vâng, chẳng là..." Lily ấp úng ra mặt, hai ngón trỏ liên tục đụng vào nhau: "Chẳng là con đang viết một bài hát... Tương tự như cái bài mà cô Na đã hát vào cái hôm thực hiện nghi thức đưa tiễn linh hồn... Theo phong cách của riêng con"

"...!?"

"Chú..."

"Anh trai này mạnh thật, cảm giác bất lực không khác lúc uýnh nhau với ông thầy mắc dịch kia là bao" Edgar ngồi bệt xuống đất thở dốc: "Cậu thì may rồi Nam ạ, mệt c·hết đi được!"

Kết quả là Ikki, từ đầu tới cuối chỉ có thể làm một linh vật cổ vũ cho cả nhóm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Edgar ném chiếc khiên qua một bên, đồng thời dùng sức rống lên như kiểu đang muốn cho cả thế giới biết được nỗi thống khổ của mình.

"Không có thì phải đi tìm, vì nghệ sĩ chính là như vậy đấy"

"Lily, muốn viết được một bài hát kiểu như vậy không hề đơn giản đâu. Con phải thấu hiểu rất nhiều thứ, rất nhiều sự vật, sự việc trên đời mới có thể tạo ra những câu từ đánh động đến quy tắc, cảm xúc và bản năng của các linh hồn" Vũ Trường Phong giảng giải: "Đó là còn chưa nói tới khả năng hiệu lệnh lực lượng của các vì sao... Một việc còn khó hơn gấp cả trăm lần"

Đứng giữa sân tập luyện dưới ánh mắt của vô số quân sĩ đang bao vây xung quanh, cả lớp cá biệt lúc này đây đang bị Reinhard smurf rank hành cho ra bã, cảm giác không khác những ngày còn ngồi học trong lớp cá biệt là bao nhiêu.

"..."

Và sau khi toàn bộ nhóm bạn đều đã b·ị đ·ánh gục, đã đến lúc những nhân vật quần chúng đứng xem từ nãy giờ bị Reinhard nhồi cho cả tấn hành.

"Cơ mà một bài hát đưa tiễn không nhất thiết phải mượn sức mạnh của các vì sao, con có thể tạm thời bỏ qua bước này... Nó đúng là khá quan trọng, nhưng suy cho cùng thì nó cũng chỉ giống như một dạng buff hiệu quả của bài hát lên gấp hàng trăm lần mà thôi. Trước tiên thì con chỉ cần tập trung vào vế trước đó là được"

Vừa nói chuyện, Reinhard tùy tiện vung kiếm đỡ hết gần như toàn bộ đòn t·ấn c·ông của Himiko, thậm chí còn ngáp một cái: "Bảo sao em luôn là chủ lực của cả nhóm, anh thật sự không ngờ em dai sức đến vậy đấy Himiko ạ"

Nhanh chóng lau đi vết cà phê bên mép, Vũ Trường Phong có chút toát mồ hôi trước những gì cô gái nhỏ vừa nói: "Con gái à, chuyện đó mà dễ thì trên đời này đã không còn khái niệm gọi là "linh hồn lạc lối" rồi đấy con ạ... Con có biết là mình đang làm một chuyện không tưởng đến mức nào hay không?"

Xoạch~

Tóm lại, người gánh team hiện tại vẫn cứ là Himiko chứ không phải ai khác.

Cậu vẫn còn thời gian để rèn luyện ý chí... Nhưng tuyệt đối không phải lúc này.

Vũ Trường Phong mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ bằng cử chỉ dịu dàng nhất mình có thể: "Đi với chú một lát, chú tin là chỗ này sẽ giúp con tìm được một nguồn cảm hứng"

Lithia hít sâu một hơi rồi nói: "Mọi người được Hoàng Đế triệu gọi đến thủ đô để gặp mặt... Mà tôi không cần nói chắc mọi người cũng biết lí do là gì" (đọc tại Qidian-VP.com)

Đó là tiếng lòng của Himiko, và dĩ nhiên là cô ấy sẽ không nói ra.

Hoàng Đế đã tỏ ý muốn gặp thì bọn họ cũng không cách nào từ chối được. Một đám choai choai như họ thì làm sao dám bất kính với tiên nhân cơ chứ?

"Rồi..."

Bọn họ thật sự không hiểu.

Dạ Trầm Uyên có lẽ là đối trọng thứ hai chỉ sau Himiko, bởi lẽ khả năng tàng hình độc nhất của cậu ta đã nhiều lần qua mắt được Reinhard, khiến cho anh ta rất đỗi kinh ngạc... Cơ mà cuối cùng cậu vẫn chẳng thể làm nên trò trống gì cả.

"Thế giới cũ của con"

Himiko: "..."

Trần Hoài Nam là người duy nhất không tham gia vào cuộc chiến, và hiện tại cậu cũng đang thầm vui mừng vì điều đó. Chủ yếu là vì hiện tại cậu vẫn chưa khoẻ hẳn, lại thêm việc không thể tùy tiện sử dụng sức mạnh nên mới được cho ra rìa.

Cảm thấy lượng cà phê trong dạ dày hôm nay đã quá đủ, Vũ Trường Phong liền mở chiếc hộp đồ ăn vặt mà vợ mình vừa gửi đến mới không lâu trước đó.

Chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Um..."

Vũ Trường Phong vỗ trán, được một phen dở khóc dở cười: "Con ngốc thật đó, Lily... Nhưng cũng rất đáng yêu, giống hệt mẹ con năm đó vậy. Cả hai mẹ con đều là những kẻ vừa khờ khạo vừa cố chấp"

"Không sao cả, chú hiểu con muốn gì... Nên là hãy dũng cảm lên một chút, chú sẽ không cười con đâu. Là một người lớn, ai lại đi cười nhạo một thiếu nữ đang cố gắng hết sức mình vì một ai đó cơ chứ?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 119. Lời thỉnh cầu của hoa trắng