Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 121. Phần thưởng gai góc

Chương 121. Phần thưởng gai góc


Sáng hôm sau, cả nhóm tập trung tại đại sảnh của khách sạn để đợi người đến đón như đã thoả thuận từ trước.

Bọn họ đã có một đêm nghỉ ngơi khá là tử tế nên bây giờ ai nấy đều rất tỉnh táo, kể cả Trần Hoài Nam cũng vậy. Mặc dù tối hôm qua giấc ngủ của cậu không phải là hoàn hảo thế nhưng bằng cách nào đó... Đến sáng hôm nay cậu lại cảm thấy cực kì sảng khoái, sảng khoái đến lạ thường!

Cậu không nghĩ mình mắc hội chứng ngủ ngắn cơ mà thôi kệ đi, miễn sao đầu óc vẫn còn linh hoạt là được. Mấy tiểu tiết nhỏ cứ việc bỏ qua, giờ cậu đang bận để tâm đến những chuyện quan trọng hơn!

"Đến rồi đấy"

Thành thị ở vùng đất cực bắc này rất hiếm khi xuất hiện bóng dáng của khoa học kĩ thuật hiện đại, nhiều nhất chỉ có đèn đường hoặc một vài loại xe đặc biệt sở hữu khả năng di chuyển trong môi trường lạnh giá cực đoan ở đây mà thôi.

Còn lại, chủ yếu người ta vẫn thường sử dụng xe ngựa làm phương tiện di chuyển. Tuy rằng chúng đều có phần cồng kềnh, nhưng so ra lại bền bỉ về an toàn hơn sử dụng đồ công nghệ rất nhiều!

Vì vậy, không lạ khi đoàn xe đến rước nhóm bạn vào lâu đài cũng là một đoàn xe ngựa được trang trí vô cùng sang trọng... Mà thật ra thì cũng không hẳn là xe ngựa, bởi vì sinh vật kéo xe lần này là sói tuyết, những con sói tuyết to lớn kinh khủng!

Nếu bọn nó mà đứng hai chân lên thì kiểu gì cũng cao hơn Edgar và Limia - những người sở hữu chiều cao tệ nhất cũng từ mét tám đến mét chín, thậm chí hai mét!

"Vãi, tôi chưa bao giờ thấy nhà nào nuôi c·h·ó tốt đến thế này đấy..." Limia trừng to mắt.

"Lông dày quá, chắc là mềm lắm nhỉ?" Lưu Hiên hai mắt sáng rực lên, trông có vẻ rất hứng thú với bộ lông cực dày của những chú sói tuyết oai vệ.

Edgar ho khan: "Khục, các cậu làm ơn che giấu biểu cảm đi một chút, đừng để lộ việc mình là người nhà quê cho người ta biết... Xấu hổ c·hết đi được!"

Cả lớp: "..."

Phấn khích một chút thôi cũng là tội hả?

"Đi thôi"

Người ta đã tận tình đến đón thì cả bọn cũng phải hành động sao cho chuyên nghiệp lên một chút. Kết quả là tấm thảm còn chưa kịp trải, tất cả họ đều đã nhảy lên ngồi yên vị trong xe ngựa, để mấy anh lính gác phải trưng ra bộ mặt sửng sốt.

"Các anh sao vậy?"

"Không... Không có gì" Một anh lính kéo mũ xuống cười khan: "Chỉ là các cô cậu chủ động quá, chúng tôi còn chưa kịp hành lễ tiếp đón cho tử tế nữa... Nếu để cấp trên nghe được thì kiểu gì cũng bị mấy lão đó khiển trách cho mà coi"

"Anh cứ việc nói với họ là tụi em không để ý đến tiểu tiết... Mà sự thật thì cũng đúng là như vậy rồi" Edgar đáp: "Chúng ta nhanh chóng lên đường thôi, trước khi bị mọi người xung quanh bao vây gây thêm phiền phức cho các anh"

"Được, cảm ơn các cô cậu khách quý"

Anh lính chỉnh chiếc mũ lại cho chỉnh tề, sau đó rút kiếm chĩa thẳng về phía bầu trời đầy tuyết: "Chuẩn bị... Bắn!"

Ngay sau lời hiệu lệnh, những người lính khác đồng loạt chĩa s·ú·n·g về phía bầu trời, cùng lúc bóp cò: Bang~

Bang~

Bang~

...

Tiếng s·ú·n·g bất chợt vang động nhanh chóng giải toả hầu hết đám đông, dọn sạch đường đi cho đoàn xe tiến thẳng vào lâu đài nơi Hoàng Đế đang ngự trị tại trung tâm toà Thánh Thành.

Ngồi trong xe, Trần Hoài Nam để ý thấy lúc này ai cũng căng thẳng cả, chỉ có mỗi Himiko lẫn Edgar là vẫn bình chân như vại.

Riêng Himiko thì cậu quá hiểu rồi, rằng cô ấy vốn chả quan tâm gì đến chuyện này... Cơ mà thái độ của Edgar thì lại mang đến cho cậu một cảm giác rất khác biệt, cứ như kiểu cậu ta đã vốn quá quen thuộc với những chuyện kiểu này vậy.

"Ed, cậu có vẻ khá bình thản nhỉ?" Trần Hoài Nam cười hỏi.

Edgar ngẩng đầu lên, cười cười: "Nhận ra điều gì rồi hả? Mà kì thật thì tôi cũng chả có định che giấu, vì có giấu cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Đúng vậy, tôi đã quen với mấy chuyện kiểu kiểu như thế này rồi"

"Nhỉ? Nhà cậu giàu thế cơ mà?" Trần Hoài Nam chống tay cạnh hàm: "Cho nên thân thế thật sự của cậu ở bên tây lục địa chính là một quý tộc có đúng không?"

"Ờ" Edgar gật đầu thừa nhận.

Cả lớp: "..."

Người lái xe: "..."

Bọn họ có cảm giác mình vừa nghe được chuyện gì đó rất động trời.

"Bất ngờ lắm hả? Sở dĩ tôi không muốn nói ra điều này là vì tôi biết mấy cậu kiểu gì cũng sẽ lộ ra biểu cảm như thế đấy" Edgar khẽ nhún vai: "Đừng xem trọng tôi quá, dù có là quý tộc thì tôi cũng là con người thôi... Một kẻ tầm thường trong cái học viện đó... Trước ông thầy xảo quyệt đó"

"À phải rồi... Ngay cả Triaina, một Sứ Đồ còn chả là gì trong mắt lão ta cơ mà..." Ikki khoé miệng nhảy một cái.

Nghe đến cái tên Triaina, Himiko dần lộ ra biểu cảm trông có vẻ không được thân thiện cho lắm, mặc dù cô ấy vẫn chả thèm nói gì với lũ bạn cùng lớp.

Kết quả là chỉ vài giây sau đó, bầu không khí trong xe liền trở lại bình thường.

Bất kể xuất thân có là gì đi chăng nữa, nếu đem suy cho cùng thì bọn họ cũng chỉ là những con chuột bạch đáng thương bị lão thầy giáo bạo d·â·m đó bón hành thay cơm mà thôi, không hơn không kém.

Đã thế thì còn để tâm đến chuyện đó làm gì nữa? Có đánh lại lão ta được không?

Câu trả lời dĩ nhiên là không.

Vì thế nên nó mới không còn quan trọng.

Đó chính là suy nghĩ chung của lớp cá biệt.

Bọn họ đâu có biết rằng những người lính hộ tống bên ngoài đã nghe lỏm được hầu hết câu chuyện vừa rồi... Và dĩ nhiên, những chi tiết quan trọng nhất trong cuộc trò chuyện cũng đã bị những người đó âm thầm ghi lại vì một mục đích nào đó.

Không, không hẳn, thật ra thì trong nhóm bạn vẫn có một người để ý.

"He..."

...

...

Không lâu sau đó, bên trong lâu đài của Hoàng Gia Distonia.

Dưới sự chứng kiến tận mắt của các quý tộc cấp cao và vị Hoàng Đế đang ngồi trên ngai vàng, tám người trong lớp cá biệt lần lượt tiến vào bên trong nương theo bước chân của nhóm kỵ sĩ hộ tống.

Một khi đã đứng trước đấng chí tôn của cả một đất nước, việc đầu tiên họ cần làm chính là hành lễ theo đúng quy củ bất kể họ có là ai. Cũng nhờ có sự chuẩn bị từ trước nên khâu này cả bọn đều đã thành công vượt qua mà không làm cho bất kì ai ở đây cảm thấy bất mãn.

"Đứng lên đi, mọi người đều là khách quý, không cần quá để tâm đến lễ nghi"

Bên trên ngai vàng, vị Hoàng Đế chậm rãi lộ ra một nụ cười hiền hoà. Mặc cho vẻ ngoài trang nghiêm với đế phục và vương miện chói loá trên đỉnh đầu, nụ cười kia bằng cách nào đó vẫn làm cho người ta cảm thấy ấm lòng... Như kiểu vị Hoàng Đế này là một người đáng để tin tưởng vậy.

Tất nhiên, nhóm bạn sẽ không đần độn tới mức tin tưởng người đàn ông này ngay trong lần đầu tiên gặp mặt. Tuy nhiên, họ đồng thời cũng không thể thể hiện sự cảnh giác một cách thái quá, vì điều đó sẽ gây ra những hậu quả cực kì nguy hiểm.

Họ cần phải xử sự khéo léo hơn.

"Đó là vinh hạnh của chúng tôi" Edgar thay mặt cả lớp lên tiếng: "Thưa bệ hạ, thứ lỗi cho tôi đã thất lễ nhưng thật không biết điều gì đã khiến ngài đích thân triệu gọi chúng tôi về tận đây vậy?"

"Như ta đã nói trước đó, các vị chính là khách quý... Những vị khách quý mà cả ta cũng không thể không đón tiếp một cách thật long trọng" Hoàng Đế đáp.

Long trọng?

Edgar lòng thầm bật cười nhưng vẫn cố gắng giữ lấy biểu cảm bình thường: "Vậy thì thật là vinh hạnh cho chúng tôi, thưa bệ hạ... Xin hãy để chúng tôi được nói lời cảm ơn cho sự "long trọng" này"

"..."

Bầu không khí xung quanh lâu đài bắt đầu lâm vào trầm lặng, bởi vì những người này đều biết rõ ẩn ý đằng sau những câu từ đầy khách khí của Edgar.

"Ha ha"

Hoàng Đế đột nhiên bật cười mà chẳng vì lí do gì cả. Tuy nhiên điệu cười của hắn ta lại làm cho không ít quý tộc đang có mặt tại hiện trường không khỏi run da mặt, lộ ra thứ biểu cảm trông giống như đang cố gắng che giấu sự sợ hãi đi vậy.

"Cậu nhóc, cậu tên gì vậy?"

"Edgar J. Anderson đến từ nhà Anderson của lục địa phía tây"

"Edgar... Ta sẽ ghi nhớ cái tên này"

Hoàng Đế vừa nói vừa đứng dậy, một tay ngoắc mấy anh kỵ sĩ đang đứng ở gần đó: "Mau gọi Leonard vào đây, đã đến lúc chúng ta phải nói lời cảm ơn dành cho những vị khách quý này rồi"

Không lâu sau đó, tám chiếc hộp màu đỏ đã được mang vào bên trong bởi một kỵ sĩ mang tên Leonard.

Trang phục mà anh ta đang mang trên người rất khác so với những kỵ sĩ mà cả bọn đã từng nhìn thấy, khí chất cũng có phần điềm tĩnh hơn nhưng lại không hề thiếu đi sự sắc bén... Nhất là vết sẹo trên mắt trái- một thứ được xem như minh chứng cho việc anh ta đã từng nhiều lần xông pha trên chiến trường.

Tất cả những chi tiết đó đều nói lên rằng anh ta không những đang nắm giữ chức vị cực cao mà lại còn rất mạnh nữa!

"Bình tĩnh, lão ta chỉ đang cố ý đánh phủ đầu thôi, đừng để lộ sự sợ hãi"

Trần Hoài Nam sử dụng kĩ thuật truyền âm nhắc nhở các thành viên trong lớp. Đây là kĩ thuật mà chính thầy Phong đã đích thân dạy cho nên cậu hoàn toàn không sợ việc mình sẽ bị đối phương nghe lén.

Khuyết điểm duy nhất là chỉ có mình cậu có khả năng gửi thông điệp đi mà thôi... Chứ những người khác thì không biết cách trả lời lại theo phương thức tương tự.

Kể cả vậy, nó vẫn rất hữu dụng!

"Bên trong những chiếc hộp này chính là phần thưởng mà ta muốn gửi cho các cô cậu khách quý" Hoàng Đế ra vẻ tự trách nói tiếp: "Thật sự thì ta chẳng biết mình nên khen thưởng thế nào cho phải nữa. Phong tước vị thì không được, thưởng vàng bạc thì lại quá tục... Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ đây chính là giải pháp tốt nhất rồi"

"Bên trong những chiếc hộp này đều chứa đựng Lôi Hoả Lưỡng Nghi Thạch, thứ được đào từ bên trong những miệng núi lửa cổ đại với nhiệt độ có thể khiến cho đất đá bốc hơi... Thế nên về cơ bản là nó cực kì giá trị" Hoàng Đế nói tiếp: "Có nó trong tay, các vị cũng sẽ có được một nguồn nhiệt vô hạn để sưởi ấm, đồng thời tính đa dụng của nó cũng có thể được áp dụng trong vô số trường hợp"

"Thưa bệ hạ, việc này có chút..."

Edgar tự nhận thức được chiến công của cả bọn là không đủ để có được thứ bảo vật này một cách danh chính ngôn thuận... Thế nên cậu đang định lên tiếng từ chối.

Tuy vậy, cậu vẫn là chậm một bước.

"Không sao, ta tự có chừng mực. Các vị hoàn toàn xứng đáng với thứ kỳ vật này nên không cần phải từ chối đâu, cứ việc nhận lấy đi. Đây đều là thành ý của ta - Hoàng Đế của Distonia"

"..."

Hoàng Đế đã nói đến nước đó rồi thì họ đã không còn cơ hội để từ chối nữa.

"Vậy... Chúng tôi xin phép được lĩnh nhận ý tốt của ngài, thưa Hoàng Đế bệ hạ"

Chương 121. Phần thưởng gai góc