Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thần Sư

Unknown

Chương 122. Sức mạnh của trí tưởng tượng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122. Sức mạnh của trí tưởng tượng


"Không có gì, vừa rồi cô cũng đã cứu tôi mà, tôi vốn dĩ đang nợ cô một lời cảm ơn"

"Ngoài ra, từ góc nhìn của cá nhân tôi thì việc sở hữu một trí tưởng tượng phong phú thật ra cũng chẳng phải chuyện xấu" Lục thật thà cười nói: "Sẽ có lúc những suy nghĩ đó trở nên thật ngớ ngẩn, nhưng cũng có lúc nó sẽ trở nên cực kì đột phá"

"Tôi làm từ lâu rồi" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Trực giác mách bảo tôi rằng món đồ này là một cái hố to nên đã sớm cất đi rồi, quên không kịp nhắc các cậu"

"Nghĩ xa một chút khỏi sợ tai hoạ" Edgar đáp: "Trí tưởng tượng cũng là một loại vũ khí, ai không có nó sẽ là người c·h·ế·t trước"

Lục: "..."

Thế là cả bọn lại phải xuôi theo sự sắp xếp của Hoàng Đế, lần lượt tìm đến những gian phòng đã được chuẩn bị sẵn, so ra còn sang trọng quý phái hơn toà khách sạn kia gấp nhiều lần.

Men theo con đường cũ trở về phòng nghỉ, Lục tự nhiên cảm thấy muốn đi vệ sinh liền rẽ hướng đi chỗ khác. Phải vất vả lắm thì cậu mới có thể thành công tránh khỏi ánh mắt của mấy gã lính gác đang tuần tra xung quanh đây, đồng thời cũng giải quyết nỗi buồn một cách thuận lợi.

"Tôi chỉ đi vệ sinh thôi, biết giải thích như thế nào nữa?"

Trần Hoài Nam ra hiệu cho cả đám phải giữ yên lặng, bởi vì cậu cảm nhận được rất rõ lũ người hầu thi thoảng vẫn đi đi lại lại tuần tra ở ngay bên ngoài.

"Tôi sẽ ghi nhớ, giờ thì cậu hãy về đi" Camila mặt mỉm cười nhưng tay lại tích cực xua đuổi: "Trời tối lắm rồi đó, thức khuya không tốt cho da đâu"

"Cậu là..."

"Cảm... Cảm ơn" Lục say mê ngắm nhìn viên đá được khắc ấn hình quyển sách một lát rồi nói: "Có vẻ như cô có địa vị rất cao ở đây nhỉ?"

"Camila"

"Hi hi..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Về chuyện này thì bọn họ cũng khó mà lên tiếng từ chối được, đơn giản là vì đối phương là một đấng chí tôn, và việc từ chối lời mời đó liền tức là không nể mặt!

"Hah... Hah... Hah..."

"À, ừm... Còn tôi là Lục, không có họ, cô có thể gọi thế nào tùy ý"

"Phải rồi, đất nước Distonia rộng lớn như vậy mà. Một khi đã bị sự đố kỵ cô lập hoàn toàn, lỡ như hai bên thật sự có đối địch thì sẽ không một quý tộc nào chịu đứng ra giúp đỡ chúng ta... Đến khi đó thì có mà chạy đằng trời"

"Tôi không rõ, nhưng tôi biết ông ta là một lão già cực kì ranh mãnh. Ông ta nhận ra sự mỉa mai của tôi rất nhanh nhưng lại không hề phản ứng... Trái lại còn lấy chuyện khen thưởng để chặn họng tôi, sau đó còn yêu cầu chúng ta ở lại đây nữa..."

Có lẽ cậu cũng không khoẻ hơn cô gái này được bao nhiêu đâu, nhưng thân là một thằng con trai... Cậu quả thật không thể làm ngơ chuyện này được.

"Hả?"

"May là trường mình có vị thế chính trị rất cao nên lão ta mới không cưỡng ép được" Ikki toát mồ hôi lạnh.

"Vừa lôi kéo vừa cô lập luôn sao... Một mũi tên trúng hai con nhạn" Limia xoa cằm: "Nếu như những gì chúng ta đang nghĩ thật sự là đúng thì lão Hoàng Đế đó đúng là gian xảo thật"

"..."

Không còn là hình tượng một mỹ thiếu nữ văn tĩnh ôn nhu, cô ấy một tay ôm chặt ngực trái, một tay dâng lấy gương mặt đang nở ra nụ cười nham nhở của mình: "Nếu còn ở lại thêm một tí nữa thôi... Mình sợ là mình sẽ mất kiểm soát mất..."

"Camila, đó là tên của tôi"

Chương 122. Sức mạnh của trí tưởng tượng

"Hoàng Đế đã thể hiện sự xem thường khi nhắc tới cụm từ "long trọng" vì vốn dĩ sự chào đón đó đã chưa hẳn đã là long trọng" Trần Hoài Nam phân tích: "Tuy nhiên khi bị Ed mỉa mai khéo, thái độ của ông ta đã ngay lập tức thay đổi, thậm chí là muốn dùng kỳ trân dị bảo để lôi kéo chúng ta... Nên tôi khá chắc ít nhất là ở thời điểm hiện tại, chúng ta đều sẽ an toàn"

"Thôi được rồi" (đọc tại Qidian-VP.com)

Camila thở dốc, đôi mắt không ngừng chuyển sang màu đỏ trông hoàn toàn nổi bật so với mái tóc bạch kim tuyệt đẹp: "Cuối cùng thì... Cuối cùng thì mình cũng gặp được ai đó hiểu được mình..."

Cơ mà thôi kệ, cô ấy cũng chả thèm quan tâm làm gì cho mệt. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ăn cậu ta..."

Đợi sau khi Lục đã rời đi thật xa, đến lúc này thì Camila mới có thể để lộ ra cảm xúc thật sự của mình.

"Sao mấy cậu đến đây được hay vậy? Không sợ bị phát hiện hả?"

Himiko: "Có phải mấy cậu đang nghĩ xa quá rồi không?"

"Đã vậy thì tôi về trước đây, mấy chuyện phức tạp này tôi đành chịu vậy" Lục nói dứt câu liền đứng dậy ra về.

Thiếu nữ khẽ đóng sách lại, một tay chống cằm nhìn Lục: "Nghe thì giống đấy, thế nhưng trên thực tế lại rất khác. Cậu là một kẻ bất hạnh, còn tôi chỉ đơn thuần là một kẻ lập dị mà thôi... Như thế thì làm sao có thể gọi là "hiểu" được?"

"Sợ?"

Rõ ràng, cả bọn đều phát giác ra được món quà đó không đơn giản nên đã để nó cách ly với bản thân, không tiếp xúc trực tiếp như những gì Hoàng Đế đã đề nghị khi tự tay trao thưởng.

Kết quả là đến tận nửa đêm, cả bọn mới có thể tập hợp lại trong gian phòng của Trần Hoài Nam.

Thiếu nữ khẽ mỉm cười một tiếng, trông có vẻ như đang rất có hứng thú với Lục: "Nếu tôi không nhầm thì cậu là một thành viên trong nhóm học sinh đã được Hoàng Đế đón tiếp hôm nay nhỉ? Lẽo đẽo trong lâu đài vào thời điểm này mà bị lính canh phát hiện là khó giải thích lắm đó"

"À, bọn này không đần vậy đâu" Lưu Hiên dùng hai tay làm ra cái dấu "X"

"Những người này tuy kĩ tính nhưng cũng không thất lễ tới mức vào tận trong phòng để kiểm tra đâu, đừng lo lắng" Edgar nói: "Trước tiên thì mọi người ném viên đá quý mới được cho hồi sáng vào trong không gian tùy thân đi, đừng để bên ngoài"

Himiko: "..."

Sau khi đã được phát thưởng dựa trên chiến công và thân phận khách quý, nhóm bạn cũng đã được Hoàng Đế ngỏ ý muốn mời ở lại lâu đài một hôm cho biết.

...

Lục: "..."

"Tôi có cảm giác chiến công của chúng ta không đủ sức nặng để có được một bảo vật khó tìm đến như vậy... Rốt cục là lão Hoàng Đế đó đang có âm mưu gì thế?" Dạ Trầm Uyên hỏi.

"?"

"Vì vậy, tôi không nghĩ việc một người nào đó sở hữu một trí tưởng tượng phong phú sẽ trở thành lí do để bị người ta ghét... Chuyện đó nghe thật quái đản"

"Đến tận xương tủy!"

"..." Thiếu nữ ngồi nghe một lúc rồi thở dài: "Nói hơi nhiều đó ông tướng... Cơ mà cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã đồng cảm với tôi"

"..."

"Cũng phải..." Lục khẽ gật đầu: "Nhưng ít nhất thì tôi vẫn hiểu được cái cảm giác bị mọi người cô lập, không có bất kì ai bên cạnh dù là bất kì thời điểm nào"

"Một người bạn của tôi từng nói rằng trí tưởng tượng luôn đi trước kiến thức, đồng thời còn là nền tảng của sự sáng tạo. Trí tưởng tượng giúp người ta thoát khỏi khuôn khổ để đi tìm những cái mới, bất kể là nó có khó tin đến đâu. Mà trong lịch sử cũng đã có không ít cá nhân hiện thực hoá được trí tưởng tượng của mình, và tất cả họ đều là những con người vĩ đại..."

...

Tôi mới là người phải nói câu đó đấy!

"Ha ha, không phải đâu, thật ra tôi chỉ là một thủ thư bình thường trong thư viện lâu đài mà thôi" Thiếu nữ nhẹ nhàng cười: "Còn về biểu hiện đó của họ... Thật ra là do họ cảm thấy sợ tôi đấy"

"Thì... Vẻ mặt của mấy anh lính canh lúc nhìn thấy cô trông khá là bồn chồn..."

Nhưng không đôi co thêm nữa, Lục đẩy cửa rồi lặng lẽ ra về.

"Tránh như tránh tà? Tôi thật sự quá hiểu cảm giác này!" Lục bất chợt kêu lên.

Mấy thằng cha này bị overthinking hơi nặng rồi nha.

Cả đám đồng loạt lắc đầu.

"Không đơn giản như vậy đâu... Các cậu có cảm nhận được ánh mắt của lũ quý tộc khi chúng ta nhận thưởng không?" Edgar lại lên tiếng: "Đâu đâu cũng là ghen tị, đâu đâu cũng là đố kỵ... Tôi không thấy lạ khi họ cảm thấy như vậy, chỉ là tôi cứ có cảm giác lão Hoàng Đế này đang cố ý cô lập chúng ta với các quý tộc khác... Nhằm hủy hết đường lui của chúng ta trong trường hợp chúng ta thể hiện thái độ thù địch"

Thanh âm mềm mại của thiếu nữ vang lên bên tai làm Lục giật nảy mình, chột dạ đến mức nói không thành lời: "Cái đó... Tôi không có ý đồ gì xấu đâu! Tôi chỉ là... Ừm, đi vệ sinh mà thôi!"

Trần Hoài Nam khẽ gật đầu đồng ý: "Đã đến đây rồi thì chúng ta không thể cứ ngây thơ mãi được... Mặc dù những suy đoán của chúng ta có thể đúng, cũng có thể sai, tuy nhiên việc phòng bị cẩn thận chưa bao giờ là thừa cả. Ta phải chuẩn bị trước mọi phương án mới có thể thoát thân một cách an toàn được"

"Cảm ơn" Lục vừa bê chồng sách nặng trĩu vừa lên tiếng cảm ơn.

"Điều đó có nghĩa là gì?"

Dọc đường đi đến thư viện, họ đúng là đã bị bắt gặp một vài lần. Tuy vậy, nhờ có cô gái bí ẩn giải thích kịp thời mà Lục đã thành công thoát nạn, mặc cho sống lưng lúc này đang dấy lên một trận đau nhức.

"Cậu đi theo sát tôi đi, tôi sẽ dẫn đường. Lỡ như có bị phát hiện thì tôi cũng tiện bao che luôn cho cậu"

"Sao cậu lại nghĩ vậy?"

Tối hôm đó.

Ở tại đây, tuy không biểu hiện rõ ràng nhưng cả bọn đều có thể cảm nhận được bản thân đang bị đám người hầu theo dõi một cách vô cùng sát sao. Gần như mọi nhất cử nhất động của họ đều được ai đó âm thầm ghi chép lại, muốn được tự do một lát cũng vô cùng khó khăn vì còn phải giải thích với đám lính gác nữa.

Bước vào bên trong thư viện, thiếu nữ ra hiệu cho Lục để chồng sách sang một bên rồi ném cho cậu một viên đá nhỏ: "Đây là một trong các tín chỉ của tôi, lỡ bị bắt lần nữa thì cứ cho họ xem là được" (đọc tại Qidian-VP.com)

Riêng Edgar, sau khi suy tư một lát đã đưa ra một vài suy đoán: "Có thể là lão Hoàng Đế đó đang cố tình mua chuộc chúng ta, hoặc là để chúng ta mang nợ nhằm lôi kéo chúng ta về phe của ông ta"

"May là cậu ta về rồi"

"Để ở đó đi, tôi sẽ tự mình sắp xếp"

"Hi hi" Thiếu nữ lại cười: "Vậy thì để có thể bịt cái miệng nhỏ này lại, tôi hi vọng cậu có thể mang hộ tôi chỗ sách này đến thư viện. Nãy giờ mang theo chúng làm cái lưng của bé muốn gãy đến nơi rồi"

"Tôi là một đứa có trí tưởng tượng phong phú hơn người bình thường, cũng vì vậy mà tôi thường xuyên đắm chìm vào thế giới của riêng mình, hoàn toàn quên mất cái gọi là thực tại xung quanh... Kết quả là tôi đã gây ra rất nhiều chuyện không hay, để rồi bị xem như một đứa lập dị khiến người ta phải tránh như tránh tà"

"Đừng lo lắng, cứ giữ vững thái độ trung lập là được rồi, dù gì thì thời gian chúng ta ở lại lâu đài cũng không quá lâu, lão ta sẽ không làm gì được đâu" Trần Hoài Nam cố gắng động viên mọi người.

"Kỳ thật tôi cũng đã từng giống như cô, là một sao quả tạ cực kì xui xẻo khiến người ta phải liều mạng tránh né, tuyệt đối không thể dính líu dù chỉ một chút... Ừm, ít nhất thì trước kia là như vậy" Lục gãi gãi đầu: "Xin lỗi, tôi nhiều chuyện quá nhỉ?"

"Mình muốn..."

Tuy nhiên khi lại tiếp tục trên đường trở về, cậu đã bất ngờ bị người ta phát hiện trong một khoảnh khắc ngắn ngủi không kịp để ý phía sau lưng.

Những người khác trong nhóm cũng lần lượt ra về tính cả Himiko, chỉ có một số ít người khác vẫn ở lại để tiếp tục tính toán và bàn bạc kế hoạch. Kết quả là phải thêm tận nửa tiếng nữa, cuộc hội họp đêm nay mới chính thức kết thúc. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ah~"

"Sụyt~ nói nhỏ thôi"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122. Sức mạnh của trí tưởng tượng