Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 123. Lí do để tồn tại

Chương 123. Lí do để tồn tại


Một buổi tối nọ.

Là nhân cách hoạt động về đêm, Lycoris tự nhiên sẽ không đi ngủ làm gì cho lãng phí thời gian của chính mình. Giữa lúc không biết phải làm gì, cô ấy liền sử dụng thử phép mở cổng không gian mà cô Na đã dạy cho mới không lâu trước.

"Chỉ có thể đến những nơi mà mình đã từng đặt chân thôi sao? Ừm... Đến gặp chú ấy nói chuyện một lát vậy"

Nghĩ vậy, Lycoris liền vượt qua không gian để tìm đến vị trí của Vũ Trường Phong.

Bước qua cánh cổng không gian, Lycoris liền nhìn thấy Vũ Trường Phong lúc này đang mải mê ngồi đánh đàn theo chính xác những giai điệu mà Lily đã từng viết ra. Tuy rằng nó đã bị chính bản thân Lily vứt bỏ từ lâu rồi, thế nhưng hắn ta vẫn vô cùng trân trọng nó, chỉ bởi vì đây là tác phẩm đầu tiên của cô gái nhỏ.

"Ha... Mình tự hỏi tại sao linh hồn của chú ấy lại sở hữu hình dạng khủng kh·iếp như vậy đấy, thật sự"

Đột nhiên, tiếng đàn ngừng lại, thay vào đó là thanh âm nghi ngờ của Vũ Trường Phong: "Lycoris hả? Đến đây chơi sao?"

"Con muốn đến đây xem thử anh Nam đang làm gì... Kiểu vậy"

Vũ Trường Phong dùng một chiếc đũa gõ lên chiếc dương cầm, và ngay sau đó chiếc cũng liền biến mất. Hắn chậm rãi trở về chỗ ngồi, rót một tách cà phê cho Lycoris rồi nói: "Đầu óc con không có gì ngoài hình bóng của thằng nhóc đó nhỉ?"

"Con chưa nói cho chú sao? Có ba nền tảng chính làm nên sự tồn tại của con" Lycoris khẽ cười đáp: "Một là nỗi đau của Lily, hai là niềm hạnh phúc của Lily, và cuối cùng chính là tình yêu của Lily"

"Vì vậy, có thể nói là con không được sinh ra để tồn tại vì Lily... Mà là vì anh ấy. Một khi đã thiếu đi anh ấy, sự tồn tại của con sẽ ngay lập tức trở nên vô nghĩa"

"Đừng thu hẹp lí do để bản thân tồn tại như vậy chứ, con gái"

Lycoris khẽ lắc đầu: "Không đâu, chú. Con tự biết anh ấy không sống được lâu, và chính bản thân con cũng vậy. Nhưng mà chú cứ yên tâm về chuyện này... Miễn là Lily còn sống, một Lycoris khác sẽ được sinh ra để thay thế con, nắm giữ Thần Tính và tồn tại với mục đích hoàn toàn khác"

Vũ Trường Phong: "..."

Cảm thấy chuyện này có phần nặng nề hơn mình tưởng, Lycoris lập tức thay đổi chủ đề: "Vậy là hôm nay anh ấy đã chính thức diện kiến Hoàng Đế rồi nhỉ? Thật không biết vị Hoàng Đế đó là kiểu người như thế nào vậy chú?"

"Tham lam nhưng lại cực kì lí trí, và đồng thời cũng rất gian xảo" Vũ Trường Phong nhận xét: "Hầu hết các suy đoán của tụi nhỏ đều có phần đúng... Thế nhưng tất cả đều không phải trọng tâm của âm mưu"

Lycoris ngồi xem đoạn phim đã được Vũ Trường Phong cố tình ghi lại một lát rồi mới lên tiếng hỏi: "Vậy theo chú mục đích của lão Hoàng Đế này rốt cục là gì?"

"Là chú"

"???"

"Một học viện danh giá như Học Viện Tân Sinh không lí nào lại ném học sinh của mình vào chỗ c·hết cả. Vì vậy ngay khi nhìn thấy không có bất kì ai đi theo bên cạnh giám hộ, hắn ta đã lập tức nhận ra bọn nhỏ đang ở trong một khoá huấn luyện" Vũ Trường Phong nói: "Và đồng thời, cũng có một "kẻ nào đó" ở trong bóng tối âm thầm bảo vệ học sinh của mình"

"Hắn ta đúng là có phần muốn mua chuộc, cũng như muốn cô lập bọn nhỏ... Tuy nhiên tỉ lệ thành công đều không cao do bọn nó đều lanh lợi ngoài dự tính. Thế nên hắn mới đổi hướng tiếp cận, muốn cho bọn nhỏ mang một món nợ để có lí do mà sai bảo khi cần thiết"

Lycoris: "Sai bảo ạ? Con vẫn không hiểu cho lắm..."

"Không hiểu là phải, tầm nhìn của hắn ta xa hơn thế rất nhiều" Vũ Trường Phong thật khiên nhẫn giải thích: "Học Viện Tân Sinh không chỉ nổi tiếng về mặt giáo d·ụ·c mà còn áp đảo về cả mặt chiến lực nữa. Mỗi giáo viên trong học viện đều sở hữu sức mạnh khó có thể tưởng tượng được... Tất cả mọi người trên thế giới này đều biết điều đó, và lão Hoàng Đế có vẻ cũng đang muốn lợi dụng điều đó"

"Hắn muốn ném tụi nhỏ vào những nơi nguy hiểm để ép người đang âm thầm bảo vệ chúng chính là chú ra để giải quyết các vấn đề thay cho hắn. Mà cho dù chú có không giải quyết thay hắn đi chăng nữa, sự xuất hiện của chú vẫn sẽ mang đến rất nhiều lợi thế cho hắn"

"Thử nghĩ trên chiến trường khốc liệt đột nhiên xuất hiện một phe thứ ba mạnh không tưởng muốn bảo vệ thành viên nào đó thuộc một trong hai phe đi... Như vậy thì phe còn lại sẽ nghĩ như thế nào?"

Lycoris ngẫm nghĩ một lát rồi dần nhận ra âm mưu của Hoàng Đế: "Hắn muốn tung hoả mù rằng... Học Viện Tân Sinh đang đứng về phía Đế Quốc Distonia?"

"Chính xác. Điều đó không chỉ khiến cho sĩ khí của đội quân dâng cao mà còn gây ra bóng ma tâm lí cho phe đối địch, bất kể là chú có tham gia trực tiếp hay không" Vũ Trường Phong khẽ gật đầu: "Trong trường hợp tệ nhất, có lẽ A Nguyệt sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề khi vị thế trung lập bị người ta nghi ngờ và chỉ trích"

"..." Lycoris hơi tái mặt: "Một mũi tên bắn trúng không biết bao nhiêu con nhạn... Tên Hoàng Đế này đúng là tham lam thật. Thế giới của người lớn thật đáng sợ!"

"Âm mưu càng tham lam thì càng khó để trở thành hiện thực. Tuy tụi nhỏ không nhìn thấu được hết tất cả nhưng tụi nó vẫn biết cách để giải quyết vấn đề, đừng lo lắng quá. Hắn sẽ không dám làm gì quá sức tưởng tượng với tụi nhỏ đâu"

"Vâng..."

"Con ở đây xem tiếp đi, có lẽ chú phải đi ra ngoài một lát"

"Chú đi đâu ạ?"

"Giải quyết vấn đề "dương thịnh âm suy" cho lớp cá biệt. Giờ trong lớp toàn là đực rựa thôi, cứ để như vậy thì không ổn lắm" Vũ Trường Phong cười ha ha.

"Chú không thêm con vào sao?"

"Cho con vào thì khác gì smurf rank lùa gà hả con gái? Còn lâu!" Vũ Trường Phong cười cười xoa đầu Lily: "Nhưng mà con có thể lên trường chơi bất cứ lúc nào con muốn, tùy ý con đấy"

"Vâng... Cảm ơn chú. Cảm ơn chú đã cho con cơ hội phòng chống NTR"

Vũ Trường Phong: "..."

Quái? Ý chú không phải thế đâu con ạ!

...

...

Vài ngày sau đó.

Nhóm bạn Trần Hoài Nam vẫn bị lão Hoàng Đế cố ý giữ lại trong lâu đài.

Bọn họ đều nhận thức được việc làm này của Hoàng Đế có vấn đề nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn tuân theo ý chỉ của lão ta.

Dù sao thì bọn họ vẫn quá yếu ớt, chỉ có mỗi cái danh hão là "người đến từ Học Viện Tân Sinh"... Cho nên, với chừng ấy quyền lực thì họ sẽ chẳng là cái quái gì cả.

Những ngày này, nhóm bạn ngoài việc bị bao ăn bao ngủ bởi đám người hầu ra thì cũng chỉ biết đi dạo loanh quanh trong lâu đài cho đỡ buồn chán. Kì khôi thay là trong suốt quãng thời gian này, họ vẫn không gặp bất kì cô công chúa hay chàng hoàng tử nào cả... Chẳng lẽ lão Hoàng Đế kia không sinh con sao? Chuyện này nghe không được hợp lí cho lắm...

Bọn họ có hỏi những người hầu và quý tộc trong lâu đài, và tất nhiên là còn lâu mới có chuyện họ trả lời.

Cơ mật quốc gia chăng? Làm sao bọn họ có thể biết được chứ...

Lúc này thì Trần Hoài Nam đang ngồi trong thư viện đọc sách, cùng với Himiko đang nằm ngủ lăn lóc ngay bên cạnh.

Về cơ bản thì Himiko là kiểu người não cơ bắp nên hoàn toàn không hợp với sách vở, chỉ cần lật vài trang thì đã buồn ngủ không ngóc đầu dậy nổi rồi... Trong khi Trần Hoài Nam thì hoàn toàn ngược lại, một khi đã dấn thân vào những quyển sách thì còn lâu mới dứt ra được.

Cũng không lâu sau đó, Lục không biết từ xó nào chui ra gia nhập hội mọt sách.

Thấy lục xuất hiện, nhân viên thủ thư là Camila lộ rõ vẻ hứng thú trên mặt: "Đến rồi đấy hả? Không ngờ cậu lại có nhã hứng đến chỗ này đọc sách đấy"

"Biết sao được? Chán quá rồi..."

Lục tùy tiếp đáp lại một câu rồi mỉm cười hỏi Camila: "Ở đây có loại sách nào dạy người ta pháp thuật nguyền rủa không?"

Camila khoé miệng nhảy một cái: "... Cậu nghĩ thư viện hoàng gia là chỗ nào vậy?"

Hơn nữa làm ơn đừng có dùng bộ mặt lung linh toả sáng đó để hỏi mấy câu kinh khủng kiểu như vậy được không!?

Bịch~

Giữa lúc này Trần Hoài Nam đột nhiên đóng sách lại, đảo mắt nhìn về phía hai người đang nói chuyện: "Ủa? Hai người có quen nhau á?"

"Quen, ít nhất là tôi nghĩ vậy" Lục chủ động giới thiệu: "Cô ấy là Camila, hôm trước có cứu tôi một mạng... Trông thì văn tĩnh tử tế thế thôi chứ xấu tính lắm"

"Này!"

"Hai người có vẻ thân thiết nhỉ?" Trần Hoài Nam cười ha ha rồi lảng đi chỗ khác tiếp tục tìm thêm sách để đọc.

Thấy Lục nhìn Trần Hoài Nam bằng ánh mắt rất khác lạ, Camila tỏ ra tò mò lên tiếng hỏi: "Người đó rất quan trọng với cậu sao?"

"Ừ, cậu ấy là linh hồn của cả nhóm tôi đấy. Hầu hết chỉ thị đều là từ cậu ấy mà ra... Tuy rằng không phải chiến lực chủ đạo nhưng có thể khẳng định cậu ấy không khác gì bộ não của tất cả chúng tôi" Lục cười cười đáp lại.

"Từ cái cách cậu ta đọc sách đã biết rồi..." Camila nói: "Vậy con mèo màu đen nằm lăn lóc bên cạnh cậu ta thì sao? Cô gái đấy trông có vẻ khá là nũng nịu..."

"Nũng nịu con khỉ khô! Cô nàng đó là Berserker thứ thiệt đấy, động vào coi chừng b·ị c·hém c·hết đó nha!" Lục xoa cằm, trên mặt cũng lộ vẻ hiếu kì: "Mà kể cũng kì lạ thật, không biết bằng cách nào mà cậu ta có thể thuần hoá một nữ tử hung bạo cuồng chiến như Himiko chứ?"

"Nnn..."

Như cảm nhận được sự thiếu vắng hơi ấm bên cạnh mình, Himiko chậm rãi tỉnh dậy mở mắt nhìn xung quanh với dáng vẻ vô hại cực kì... Trông giống như một con sói nhỏ vừa bị lạc loài.

Lục: "..."

Mẹ kiếp, sao mình lại cảm thấy cô gái này trông rất đáng yêu nhỉ!?

Mình điên rồi!

"Nam đi lựa sách rồi, cậu cứ ngủ tiếp đi, cậu ấy sẽ trở về ngay thôi"

"Là cậu à..."

Oáp~

Sau đó Himiko lăn ra ngủ tiếp, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Lục và Camila.

"..."

Thấy Trần Hoài Nam đi một lúc vẫn chưa thấy về, Camila liền nhân cơ hội này hỏi Lục vài câu mang kha khá tính riêng tư: "Hai người đó là một cặp sao?"

"Kiểu vậy, nhưng lại không phải vậy"

"... Là sao?"

"Khó nói lắm"

Camila: "..."

Lại thêm một lúc sau đó nữa, Camila lại cất lời: "Nếu như có thể rời khỏi nơi này, vậy thì cậu có muốn rời khỏi hay không? Kiểu một đi liền không thể quay lại ấy?"

"Tất nhiên rồi, ở với lão cáo già đó ngày nào thì càng nguy hiểm thêm ngày nấy mà. Nếu có thể trốn được thì bọn tôi nhất định sẽ trốn... Nhưng lại không có cơ hội"

Camila khẽ gật đầu: "Hiểu rồi"

Lục: "...?"

Chương 123. Lí do để tồn tại