Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 129. The Big Bang

Chương 129. The Big Bang


Nửa đêm hôm đó.

Với sự lo âu không ngừng nghỉ khi phải ở chung với một Vampire, Trần Hoài Nam đã thật sự không thể nào yên giấc được. Cậu trằn trọc, cứ một hai tiếng đồng hồ là lại dậy một lần để xem xét tình hình... Rồi cuối cùng là đến khoảng mười hai giờ đêm, cậu đã không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Trên mu bàn tay cậu, hình xăm hoa trắng vẫn đang lặng lẽ phát ra ánh sáng. Cậu biết rõ nó là món chúc phúc mà Lily đã dành cho cậu, và nó hẳn là lí do đằng sau việc cậu có thể ngủ ngắn mà không thấy mệt, đồng thời cũng không còn mắc bệnh lặt vặt như cảm lạnh hay viêm nhiễm nữa.

Đó là kết luận mà cậu rút ra sau nhiều ngày tự quan sát biểu hiện cũng như tác động của nó đối với sức khoẻ của cậu.

Lily đúng là số dzách mà!

Đánh giá bản thân xong xuôi, Trần Hoài Nam lại quay sang nhìn Camila xem hiện tại cô ấy đang như thế nào. Cũng may là cô ấy vẫn còn thức... Chỉ là thái độ của cô ấy có điểm gì đó rất lạ.

Cái kiểu gật gà gật gù kia là như thế nào?

Đệt, cô ấy đang thực hiện thần kĩ ngủ mở mắt trong truyền thuyết đấy ư?!

"Mình không nên cảm thấy kì lạ khi cô ấy vốn chả phải là nhân loại thuần túy..."

"Đúng đó, cứ suy nghĩ đơn giản như vậy cho đỡ nhọc lòng ha"

Đột nhiên, một thanh âm nhẹ nhàng của thiếu nữ vang lên bên tai làm Trần Hoài Nam không nhịn được giật nảy mình.

Có một ai đó từ lúc nào đã tiếp cận cậu mà chính cậu còn không hề hay biết, và ngay bây giờ... Người đó đang đứng sau lưng cậu mà không biết sẽ làm gì tiếp theo!

Mới đầu Trần Hoài Nam còn thầm cảm thấy rợn tóc gáy, cơ mà khi bình tĩnh lại một chút thì tự nhiên cậu lại có cảm giác thanh âm kia nghe có chút quen quen: "Là cái cô quần lót đen kia hả?"

"Này, đừng lấy quần lót ra làm tên gọi cho người ta chứ! Người ta tuy lớn tuổi nhưng cũng là thiếu nữ đó nha!"

Dứt lời, cô gái đó liền ngồi xuống bên cạnh Trần Hoài Nam trong chiếc mặt nạ hình mặt cười, nhìn có vẻ quen thuộc một cách mơ hồ.

"Khịt~" Thiếu nữ thần bí chồm tới ngửi ngửi Trần Hoài Nam một lát rồi nói: "Em đoán không sai, trên người anh quả nhiên có hương vị của bản thể... Ừm, còn có cả Tử Ấn nữa. Fu fu fu~ Bản thể đã lôi anh vào thế giới của cô ấy rồi đúng không?"

"Vụ bản thể với em là sao vậy? Bộ em là phân thân của cô ấy hả?"

"Kiểu vậy, nhưng cũng không phải vậy" Thiếu nữ cười hì hì: "Phân thân thường sẽ có sự liên kết tuyệt đối với bản thể,... Nhưng riêng tụi em thì không. Dù tụi em có lỡ c·hết đi ở xó nào đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bản thể cả..."

"Này!"

"Em đùa thôi"

Thiếu nữ tiếp tục cười hỏi: "Sao anh nhìn em kiểu gì kì vậy? Cái kiểu ánh mắt vừa hối hận vừa tự trách đó là sao? Không lẽ anh đã làm gì có lỗi với em hả?"

"Chẳng là... Anh đã ép bản thể của em làm điều không nên, mà đến giờ anh vẫn chưa thể xin lỗi cô ấy một cách tử tế" Trần Hoài Nam gãi gãi đầu, trông rất mất tự nhiên: "Anh đã ép cô ấy tháo băng cho anh xem..."

"Khuôn mặt bị biến dạng sao?"

"...Ừm"

"Hể... Sao cô ấy lại làm vậy nhỉ?"

Thiếu nữ đặt tay lên phần miệng của chiếc mặt nạ, ra vẻ nghi hoặc tự hỏi: "Thực tế là vết sẹo đó đã lành lâu rồi, vậy nên cô ấy hoàn toàn có thể cho anh xem gương mặt vốn có của mình nha... Đã thế thì lí do gì khiến cô ấy trưng ra cho anh xem cái dung mạo xấu xí đó vậy?"

Trần Hoài Nam: "...?"

"À... Hiểu rồi" Thiếu nữ lại tự nói: "Để cô ấy khắc sâu vào tâm khảm của chính mình rằng mình đã luôn là một kẻ như thế nào"

"..."

"Xin lỗi anh, có vẻ cô ấy đã doạ anh một phen rồi nhỉ?" Thiếu nữ lại cười cười nói: "Chắc là anh đang thắc mắc lí do tại sao em lại ở đây đúng không? Cũng nhiều lí do lắm á... Hì hì, phần là vì em muốn biết bản thể đã làm gì với anh, phần khác lại là muốn nhắc nhở anh vài chuyện... Nhưng quan trọng nhất vẫn là do em thấy chán"

Trần Hoài Nam: "Thế em muốn nói gì?"

Thiếu nữ chỉ tay về phía hình xăm hoa trắng rồi cười nói: "Thứ đó chính là sự chúc phúc của một vị thần linh đó nha, anh đúng là một kẻ cực kì may mắn luôn đấy. Tuy đối phương chỉ là một Á Thần non trẻ nhưng ít nhất thì nó vẫn đủ để anh lùa cả đống gà nếu anh biết cách sử dụng"

"Cho nên?"

"Em muốn giúp anh học cách sử dụng nó"

"Nợ Tử Ấn còn chưa trả xong, anh không thể nợ thêm được nữa" Trần Hoài Nam vội vàng khoát tay từ chối.

"Hông sao hết á... Hì hì, đừng vội từ chối, em vẫn chưa nói xong điều kiện nữa mà" Thiếu nữ cười hì hì nói tiếp: "Đổi lại, anh phải xoa đầu em trong suốt mười lăm phút không được phép buông tay. Đó là tất cả những gì em yêu cầu"

"Thế thì khác gì cho không hở em?"

"Anh vẫn không hiểu. Thế gian này chỉ có đúng ba người có thể chạm vào em mà vẫn bình yên vô sự thôi... Giờ thêm cả anh mới lên được bốn người đó" Thiếu nữ cực kì thành thật trả lời: "Mà mấy người kia kẻ thì già khú đế, kẻ thì bị khùng, không ai biết yêu thương em gì cả... Em buồn lắm"

"Tóm lại là em muốn được ai đó cưng chiều... Dù chỉ chút xíu thôi cũng được!"

Trần Hoài Nam: "..."

Sao tự nhiên dễ thương thế!?

Có khi nào sờ một chút xong tự nhiên cậu "bay màu" luôn hay không?

Cơ mà... Nhìn em ấy thế này... Cậu thật sự không đủ nhẫn tâm để từ chối!

Hết cách rồi, cậu luôn không có sức kháng cự trước mấy cô gái như thế này mà!

"Trầm mặc coi như đồng ý nhé" Thiếu nữ cười nói: "Trước tiên thì anh hãy mau thả lỏng tâm thần ra đi, đừng suy nghĩ thêm bất kì điều gì cả. Hãy dồn toàn bộ tâm trí để cảm nhận nguồn sức mạnh tiềm ẩn tại nơi hình xăm hiện diện"

Nghe theo lời thiếu nữ, Trần Hoài Nam dần tiến vào trạng thái thiền định.

Khoảng chừng nửa tiếng sau đó, hình xăm bông hoa trên mu bàn tay Trần Hoài Nam bất chợt toả sáng rực rỡ giữa màn đêm.

Thế rồi tại ngay vị trí cậu ta đang ngồi thiền, những sợi dây leo khoẻ khoắn chậm rãi đâm chồi rồi dễ dàng xuyên qua lớp băng tuyết giá lạnh, rồi cuối cùng là trèo lên bao quanh khắp nơi trên cơ thể cậu.

"Phải chi mấy sợi dây leo này biến thành xúc tu thì tuyệt quá"

Thấy Trần Hoài Nam bị mấy sợi dây leo đóng quan tài, trong lòng của thiếu nữ đã loáng thoáng có những suy nghĩ như thế. Điều đó thoạt nghe có vẻ thật là biến thái, thế nhưng khi ngẫm lại cho kĩ thì nó vẫn đúng là như vậy.

Chỉ một khoảnh khắc sau đó, Trần Hoài Nam đã phải tỉnh lại bởi vì cảm giác chèn ép do mấy sợi dây leo gây ra: "Trò quỷ gì vậy? Ở chỗ này mà cây còn mọc được sao? Và lí do gì khiến cho nó nhất quyết muốn bám lên người anh vậy?"

"Để transform đó anh, nói thẳng ra là nó sẽ giúp anh biến thân á" Thiếu nữ cười nói: "Riêng cái này thì đời thực với phim ảnh là hoàn toàn giống nhau. Khả năng biến thân sẽ giúp cho mọi mặt của anh đều được cải thiện ở mức độ nhất định"

"Tuy nhiên, do anh vẫn chưa thể sử dụng nguồn sức mạnh khổng lồ đó một cách thuần thục nên anh chỉ có thể biến thành "người dây leo" giống như hiện tại mà thôi, đáng tiếc" Thiếu nữ tiếp tục giải thích.

Trần Hoài Nam: "..."

Tức là nếu luyện tập cho thuần thục thì mình có thể sử dụng được nó rồi?

Mất khoảng vài phút gỡ toàn bộ số dây leo ra khỏi người, Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Lần trước là khả năng tự chữa trị, lần này thì đến lượt biến thân... Rốt cục thì cái chúc phúc này còn bao nhiêu thứ để khai thác nữa đây? Lily, có lẽ em đã cho anh một năng lực g·ian l·ận rồi đấy"

"Thì g·ian l·ận mà... Vốn dĩ là như vậy. Bất quá bù lại muốn dùng cũng không dễ. Cái cơ thể yếu ớt của anh sẽ không thể chứa đựng một nguồn sức mạnh quá lớn được, thế cho nên mỗi khi sử dụng anh phải chú ý tiết chế một chút, không thì nguy á" Thiếu nữ cười nhắc nhở.

"Cảm ơn"

Vừa nói, Trần Hoài Nam vừa đặt tay lên đầu thiếu nữ: "Mặc dù anh vẫn chưa hiểu lí do gì khiến em cứ tìm đến giúp anh... Nhưng thôi kệ đi. Chuyện đó chắc không phải chuyện mà anh có thể quản lí được"

"Phải rồi, em muốn làm gì kệ em chứ, anh liên quan quái gì đến em mà đòi quản lí?" Thiếu nữ cười hì hì đáp lại: "Cơ mà tính tình của anh dễ dãi thật đó. Nếu như anh có vợ, chắc là vợ anh cũng sẽ mệt lắm... Ý em là mệt trong chuyện giữ chồng"

"Cái đấy hả... Còn tùy"

"Mà này" Trần Hoài Nam lại nói: "Anh để ý nãy giờ rồi... Sao em cứ cười mãi vậy? Kể cả lúc anh không nói chuyện anh vẫn nghe thấy em cười khúc khích... Không lẽ việc dạy học cho anh vui đến thế sao?"

"Đúng là vui thật, nhưng chuyện đó... Ừm, em chỉ đơn giản là không thể kiểm soát được nụ cười của mình mà thôi" Thiếu nữ vừa nói vừa cúi đầu, tỏ ý không muốn nói thêm về chuyện này.

Trần Hoài Nam cũng nhận thức được điều đó nên không hỏi gì thêm nữa.

Cứ như thế, hai bên dần lâm vào trầm mặc.

Trần Hoài Nam thì vẫn xoa đầu thiếu nữ đúng như những gì cả hai đã hứa hẹn... Cơ mà cô ấy lại cảm thấy cứ im lặng thế này thì gượng gạo quá, thế là cô ấy liền cố tìm một chủ đề để nói chuyện: "Anh với cô gái tóc đen đó... Là tình nhân phải không?"

"Không phải, kiểu... Chúng tôi chỉ là bạn cùng phòng mà thôi" Trần Hoài Nam vội vàng phủ nhận.

"Thật sao? Em thấy hai người rõ ràng là thân mật hơn những người bạn khác giới bình thường mà?" Thiếu nữ nói: "Từ cảm nhận của riêng em thì kiểu người lãnh cảm như cô ấy sẽ không bao giờ thể hiện sự dịu dàng của mình đối với một người bạn khác giới bình thường đâu, trừ phi..."

Trần Hoài Nam: "..."

"Cô ấy chỉ trêu đùa anh thôi"

"Anh thật sự nghĩ vậy luôn hả?"

Thiếu nữ quay sang nhìn Trần Hoài Nam, một hồi lâu vẫn không nói gì.

Tuy là lớp mặt nạ ấy đã che đi cả ánh mắt lẫn biểu cảm của đối phương nhưng sự thật là Trần Hoài Nam vẫn có thể tưởng tượng ra được đằng sau chiếc mặt nạ kia đang ẩn chứa loại biểu cảm gì.

Kì thực, kể từ cái lúc Himiko lớn gan hỏi thăm về chuyện tình cũ của cậu... Cậu đã phần nào nhận thức được rốt cục là có chuyện gì đang xảy ra với cô ấy rồi.

Khoảnh khắc đó, tuy cậu không thể hiện rõ ràng ra bên ngoài nhưng sự thật là đã có một vụ Big Bang nổ ra trong đầu cậu, để cậu giác ngộ được rất nhiều điều.

Một người như cô ấy còn biết dịu dàng...

Một người như cô ấy còn biết học cách đối diện với điểm yếu của chính mình chỉ vì muốn làm hài lòng cậu...

Một người như cô ấy còn biết thể hiện bộ mặt giỏi giang nhất của bản thân, tự tay đan chiếc khăn len để tặng cho cậu...

Một người như cô ấy còn biết liều mạng bảo vệ cậu mỗi khi gặp nguy hiểm... Biết lo lắng chăm sóc cậu mỗi lần cậu bệnh tật...

Điều đó thật sự sẽ xuất hiện ở một người bạn khác giới bình thường sao?

Dĩ nhiên là không rồi.

Là con gái, ai lại đi thể hiện sự quan tâm thái quá như vậy đối với một người bạn mà cô ấy xem là "bình thường" cơ chứ?

Đúng, trừ phi...

"..."

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vừa khó xử vừa đượm buồn của Trần Hoài Nam, trong lòng thầm thở dài: "Nếu mình còn không hỏi rõ thì không biết anh ta còn tự dối lòng đến bao giờ nữa đây...?"

"Cô gái tên Himiko đó đang nợ mình một lời cảm ơn chân thành đấy... Khi mình đã thông não cho cái thằng cha chuyên môn tự lừa dối bản thân này"

"Cơ mà... Cái bộ mặt vừa buồn bã vừa khó xử đó... Chắc hẳn là vậy rồi"

Cảm thấy mình không nên tiếp tục xen vào chuyện riêng của người khác, thiếu nữ liền đứng dậy phủi đi toàn bộ bông tuyết trên người rồi nói: "Lần sau gặp lại đừng dùng chiếc quần lót ngày hôm đó để gọi tên em nữa, làm ơn, xấu hổ lắm. Nếu có thể thì anh cứ việc gọi em là A Thất"

Trần Hoài Nam: "Được, cảm ơn em"

"Hì hì~"

Thấy cô gái nhỏ tự nhiên đổi sang giọng điệu cợt nhả, nội tâm Trần Hoài Nam vô thức dâng lên một trận đề phòng. Cậu bất giác quên hết những gì mình đã nghĩ, chỉ trưng ra bộ mặt cảnh giác: "Gì nữa?"

"Anh biết không? Đằng sau lớp mặt nạ này chính là dung mạo vốn có của em đấy... Anh không cảm thấy tò mò sao? Nhất là sau cái lần bản thể đã cho anh xem cái dung mạo xấu xí như vậy..."

Trần Hoài Nam: "..."

Thật sự thì cũng có chút tò mò.

Cơ mà em đừng có chê bản thể của mình xấu xí nữa được không?

Việc đó khó tiếp nhận lắm đấy!

"Nếu như anh tước được chiếc mặt nạ này, em nhất định sẽ ban cho anh một phần thưởng hậu hĩnh!" Thiếu nữ cười lên cực kì tinh quái: "Nói trước cho anh biết luôn, thầy của anh đã từng nói là em rất đáng yêu đó~ Không biết chừng em sẽ soán ngôi thiên sứ trong lòng anh luôn đó nha~"

"Éo, Lily của anh là tuyệt đối" Trần Hoài Nam dứt khoát phủ nhận.

"Hì hì~ Hi vọng là sau khi được nhìn thấy gương mặt của em, anh vẫn có thể cứng miệng được như vậy~"

Dứt lời, thiếu nữ liền bốc hơi theo đúng nghĩa đen, ngay trước mắt Trần Hoài Nam.

Chương 129. The Big Bang