Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 130. B·ắ·t· ·c·ó·c, lại b·ắ·t· ·c·ó·c

Chương 130. B·ắ·t· ·c·ó·c, lại b·ắ·t· ·c·ó·c


"Chán quá đi, hết học bắn cung thì lại quay về ngồi livestream, rảnh thêm chút nữa thì lại chạy ra làm vườn... Mặc dù lối sinh hoạt này không có vấn đề gì mấy nhưng mà mình vẫn chán quá"

Nằm ườn ra ghế sofa, Lily liên tục than chán trong khi cô bé vốn dĩ đang ở nhà một mình, thành ra hiện tại cũng chả ai nghe được tiếng lòng của cô bé

"Chú ấy đã đi đâu tận mấy ngày liền rồi... Thành ra mình cũng không được nhìn thấy anh Nam nữa... Hu, cái cảm giác này giống hệt như cây thiếu nước vậy, héo quá đi..." Lily vừa nói vừa lăn lóc xuống sàn nhà.

"Hmm, hôm nay đành ra ngoài làm gì đó cho đỡ buồn vậy..."

Nghĩ vậy, cô bé liền đứng dậy chuẩn bị đồ đạc rồi đẩy cửa ra ngoài.

Thật ra thì quanh khu phố này có chỗ nào vui cô bé đều dạt qua hết cả rồi, nên là hiện tại cô ấy cũng không hi vọng gì nhiều vào việc mình sẽ tìm ra thứ gì đó để vui vẻ.

Lily chỉ đơn giản là đang đi dạo để g·iết thời gian mà thôi!

Đi được một hồi, Lily bắt đầu đảo mắt tới một tiệm sách, nơi những quyển tạp chí người lớn đang cư ngụ trong một góc tối vắng người: "Tài liệu môn sinh học kìa... Mình muốn mua vài quyển về tìm hiểu thêm quá. Cơ mà mình hiện tại là người của công chúng, lỡ như bị người ta phát hiện thì toi..."

"Mình cũng không thể gửi bất kì ai mua cho mình cả... Tài liệu trong phòng anh Nam mình cũng xem chán chê rồi" Lily nặng nề thở dài: "Xem trên mạng thì đích thị là không nên, cô Na mà biết thì mình thật không biết chui vào đâu để trốn"

Ôi, cái cơ thể bé tí này làm ai cũng đối xử với mình như trẻ con... Thật khó chịu mà!

Không biết phải làm thế nào thì cơ thể này mới lớn lên nhỉ? Lý thuyết đã nắm vững rồi thì mình cũng nên học cách thực nghiệm với người mình thích chứ~

"Heeheehee"

"Chị, đừng suy nghĩ lung tung nữa, người ta đang nhìn chị kìa"

Ở bên mắt trái, Lycoris giống như hiện thân của lí trí vội vàng lên tiếng nhắc nhở Lily, cái người mà lúc này đang lộ ra một nụ cười trông có vẻ không được thuần khiết cho lắm: "Chị càng học lại càng hư, có khi bây giờ chị còn hư hơn cả em nữa"

Lily: "..."

E hèm!

Thấy mọi người bắt đầu tập trung đông quá, Lily liền quyết định sẽ gia tăng tốc độ lên một chút. Nói là một chút cho khiêm tốn thế thôi chứ thực tế là đôi chân của cô bé bây giờ đã có thể sánh ngang với tốc độ trung bình của một chiếc xe hơi rồi.

"Hôm nay thử chạy sang khu khác chơi một phen đi, dù gì thì ở đây cũng chả còn gì mới mẻ nữa" Lily thầm nghĩ.

Nhưng đột nhiên, bước chân của cô bé chậm rãi ngừng lại. Đồng thời, bên mắt trái của cô bé cũng loé lên ánh sáng màu tím: "Có ác ý, rất gần... Hì hì, xem ra lần này có trò vui rồi ha?"

Cộp~ cộp~

Đúng như cảm nhận của Lily, chỉ khoảng vài giây sau đó thì một nhóm người áo đen đã bất ngờ xuất hiện cùng với một chiếc xe hơi được timing siêu chuẩn đang lao nhanh đến chỗ cô bé.

Có vẻ như Lily đã bị bọn chúng theo dõi suốt cả chặng đường... Và cũng chỉ đợi đến khi cô bé tự mình tìm đến đoạn đường tương đối vắng vẻ như hiện tại, bọn chúng mới lập tức ra tay trước khi lũ fan não tàn của cô ấy kịp đuổi đến.

Bị bịt miệng bằng khăn tẩm thuốc mê hạng nặng, bị khống chế, b·ị b·ắt trói rồi ném thẳng lên xe chạy đi mất, cả một quá trình Lily hoàn toàn không thể hiện bất kì sự kháng cự nào!

"Ngon! Bắt được hàng ngon rồi! Thật không ngờ chuyến này lại đơn giản đến vậy đấy chúng mày!"

"Thật, tao cũng đ·é·o hiểu lí do tại sao bên cạnh thiên thần lại chả có ma nào đi theo bảo vệ cả... Như thế chẳng phải quá đơn giản rồi hay sao?"

Ngồi tại ghế lái, tên tài xế bình tĩnh nói: "Đừng chủ quan, cái gì dễ quá thường sẽ không đơn giản như vậy. Từ giờ cho đến khi về đến căn cứ, tụi mày tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác!"

Từ thái độ và giọng điệu... Nhiều khả năng tên tài xế là chính thủ lĩnh của nhóm b·ắt c·óc này rồi đi?

"Yes sir!"

Hể...

Thú vị nha.

Lần đầu b·ị b·ắt cóc nha, thật sự có hơi hồi hộp đấy~

Tưởng vui, ai dè Lily phải đợi thêm tận hai tiếng đồng hồ vô cùng nhàm chán nữa mới được đưa về căn cứ của lũ b·ắt c·óc. Ở đó cô bé bị ép phải đeo dây xích, còng tay và cả vòng cổ, cơ bản trông không khác gì một nô lệ thời trung cổ.

"Tụi mày bắt được hàng ngon đấy! Con bé này dễ thương như vậy, có khi phải lên đến cả triệu đô không biết chừng!"

Bị lũ đàn em dẫn vào sâu trong căn cứ, ngay tại đại sảnh với rất nhiều chiếc cũi sắt cùng với những n·ạn n·hân xấu số khác, Lily đã được tận mắt chứng kiến kẻ cầm đầu đường dây b·ắt c·óc này: Một tên béo ú nhưng to lớn, cả người đeo đủ thứ trang sức bằng vàng ròng... Và khỏi phải nói cũng biết đống vàng kia là từ đâu ra.

"Đường dây buôn bán người nhỉ? Bộ các anh không biết tội b·ắt c·óc t·rẻ e·m sẽ bị phạt nặng lắm à?"

Xệt~

Lily vừa mới lên tiếng thì đã bị gã cầm đầu giật dây xích suýt chút nữa ngã chúi đầu.

Gã kéo điếu xì gà một hơi thật dài, miệng cười hềnh hệch trông rất là dị hợm: "Thiên thần của cả không gian mạng cơ à... Em đúng là ngây thơ thật đấy, có muốn anh đây dạy cho em vài điều thú vị về thế giới của người lớn hay không?"

"Cụ thể như?" Lily hỏi.

"Ha ha ha~"

"D·â·m ý rõ ràng thật, đúng là lũ bệnh hoạn"

"Đâu chỉ là d·â·m ý... Anh đây còn rất thích t·ra t·ấn nữa đó... Dung mạo của em tuyệt đỉnh như vậy, hẳn là tiếng hét lẫn tiếng rên rỉ cũng mát tai lắm nhỉ?" Gã nâng cằm Lily lên, lại còn liếm môi một cái.

"Mau thả cô ấy ra, tên khốn!"

Những người trong cũi sắt ra sức lên tiếng chửi bới, và tất nhiên là chuyện đó sẽ chẳng thay đổi được tình hình... Ngược lại còn có khuynh hướng làm cho mọi chuyện trở nên tệ hơn: "Lắm mồm! Vẫn chưa biết sợ hả? Hay là để tao chơi con bé cho tụi mày xem!?"

"Anh zai này, em có một câu hỏi" Lily đột nhiên lên tiếng: "Bây giờ đàn em của anh đã ở đây hết chưa? Còn tên nào lưu lạc ngoài kia hay không?"

Gã cầm đầu có hơi nghi hoặc: "... Hết rồi, mà sao em vẫn tỉnh bơ vậy?"

"Thì bởi vì anh không có cửa á"

Bang~

Lily dùng hai tay giật một cái, thế là chiếc còng rắn chắc liền đứt lìa trước con mắt kinh ngạc của gã cầm đầu. Còn Lily thì vẫn cười hi hi ha ha, biểu cảm hồn nhiên đến mức làm lũ b·ắt c·óc phải lạnh sống lưng: "Nếu đàn em của anh đã ở đây hết thì em khỏi phải lo có cá lọt lưới rồi~"

Kết giới!

Póc~

Lily khẽ búng tay một cái, tức thì một toà kết giới vô hình liền xuất hiện khiến cho khu vực này trở nên nội bất xuất ngoại bất nhập theo đúng nghĩa đen. Đồng thời, Lily cũng bất ngờ tung ra một cú đấm móc, khiến cho gã cầm đầu suýt chút vỡ hết cả bộ xương hàm.

Soạt~

"Ugh... Khục! Mẹ kiếp..."

Mặc kệ gã cầm đầu nằm vật trong vũng máu chờ c·hết, Lily nhặt chùm chìa khoá lên rồi hướng mắt nhìn về phía lũ đàn em vẫn chưa thôi kinh hãi bên dưới: "Nhào vô, mình bé chấp hết luôn á~"

"..."

Kết quả là chả ma nào dám lên, dù trong tay họ cũng có mã tấu đàng hoàng.

Tuy nhiên...

Mã tấu đã luôn không phải là thứ v·ũ k·hí dành cho những kẻ khôn ngoan. Thế là vài tên khác đã móc s·ú·n·g lục ra chĩa thẳng về phía Lily: "Đầu hàng đi, hoặc là tụi này sẽ nổ s·ú·n·g!"

"He..."

Lily chỉ nở một nụ cười trông rất dễ ghét: "Cứ thử đi rồi biết á"

Bang~ bang~

Là những kẻ liều lĩnh ngoài vòng pháp luật, bọn chúng đã thực sự nổ s·ú·n·g. Tuy nhiên kết quả vẫn là như cũ, mấy thứ s·ú·n·g ống vớ vẩn hoàn toàn không có tác dụng đối với một sinh vật bậc cao như Lily.

"Đ·ạ·n... Bị chặn lại rồi?"

Bức tường vô hình nào đó đã giữ chặt những viên đ·ạ·n trước khi chúng có thể chạm vào người Lily... Rồi cũng ngay sau đó, những viên đ·ạ·n ấy đã ngay lập tức được bắn trả về nơi sản xuất.

"A!"

"Mẹ nó!"

"..."

Lily đứng chống nạnh trước hiện trường hỗn loạn, thầm cảm thấy bản thân mình lúc này đang trông cực kì ngầu.

Tuy vậy, cô bé vẫn không quên việc chính đó là sử dụng chùm chìa khoá để giải cứu các n·ạn n·hân bị giam trong cũi sắt, những người vẫn đang mắt chữ "a" mồm chữ "o" nhìn Lily quét sạch toàn bộ lũ t·ội p·hạm.

Công việc giải cứu xong xuôi, giờ đã đến lúc thu lưới rồi.

Lily lại búng tay một cái, dùng dây leo trói chặt từng tên b·ắt c·óc một đang nằm quằn quại trên nền đất.

Lượng đ·ạ·n phản xạ lại đã được cô bé tính toán sao cho bay thẳng vào chân của bọn chúng, vì thế nên đa phần khả năng vận động của chúng đã bị hạn chế. Do vậy, khi bị trói bởi dây leo, bọn chúng đã không thể làm ra bất kì sự kháng cự nào, hệt như cái lúc Lily bị chúng bắt đi vậy.

Cho cả đám cosplay sâu bướm xong, Lily lại móc điện thoại ra kết nối với đường dây nóng: "Alo alo, các chú công an phải không ạ? Con là Lily, hiện con đang ở trong căn cứ của lũ b·ắt c·óc đây... Vâng, con sẽ gửi thông tin vị trí ngay lập tức"

Thấy Lily đã báo công an xong xuôi, một người trong số những người b·ị b·ắt cóc liền lên tiếng hỏi: "Cô bé... À không, thiên thần, tại sao ngài vẫn chưa tháo hết đống tục vật đó đi vậy?"

Đúng thế, Lily hiện tại vẫn còn đang đeo vòng cổ, dây xích và còng tay... Tuy rằng một vài bộ phận trong số chúng đã bị cô bé phá hủy phần nào.

"Xin đừng gọi em một cách tôn kính như vậy, ngại lắm ạ" Lily cười khúc khích: "Thật ra thì em đang muốn giữ mấy thứ này lại làm kỉ niệm... Hì hì"

Không biết anh ấy mà nhìn thấy mình của hiện tại thì anh ấy sẽ có cảm nhận như thế nào nhỉ? Mong đợi quá đi~

Chụp một tấm!

"Say cheese~"

Tách~

Chụp xong, Lily liền bấm nút gửi sang chỗ Trần Hoài Nam, và dĩ nhiên là cậu ta không thể xem ngay được... Bởi vì nơi đó chính là khắc tinh của đồ công nghệ.

Mặc dù phải đợi hơi lâu, thế nhưng Lily vẫn rất mong chờ biểu hiện của cậu ta.

"Lát nữa mấy chú công an sẽ đến nên mọi người cứ ở lại đây đợi đi, em đi trước á" Lily vẫy tay chào tạm biệt mọi người rồi mở rộng đôi cánh trắng muốt, vụt~ một cái liền bay thẳng về phía chân trời.

"Thiên thần..."

Bằng sự tôn kính và lòng biết ơn vô hạn, bọn họ chắp tay cầu nguyện... Hệt như những tín đồ sùng đạo đang gửi gắm đức tin đến vị thần của mình.

...

...

Ta tên Vũ Trung Ngạn, là một người chuyển sinh.

Dĩ nhiên là không giống như trong mấy bộ phim anime, ta không chuyển sinh từ thế giới khác đến đây. Ta đã luôn là người của thế giới này, chẳng là... Việc ta chuyển sinh chỉ đơn giản là hệ quả đến từ công pháp mà ta đã vô tình nhặt được và tu luyện: Viên Đạo Chuyển Sinh Công.

Đạo chính là con đường, một khi ta đi đến đoạn cuối cùng trên con đường nào đó, tự khắc ta sẽ có được sự tái sinh mà vẫn giữ nguyên mọi kí ức và kinh nghiệm đến từ tiền kiếp. Quá trình này có thể sẽ mất kha khá thời gian, nhưng đó không phải chuyện ta cần nói ở đây.

Ta có một người bạn thân, hắn cũng là một kẻ đang tu luyện Viên Đạo Chuyển Sinh Công giống như ta. Chúng ta đã luôn là một đôi bạn thân thiết, và nguyên nhân đằng sau thật ra cũng khá là ngớ ngẩn.

Ta rất đẹp trai, không đùa đâu, chỉ vì cái ngoại hình mỹ miều này mà ta đã bị quá nhiều cô gái theo đuổi. Ngày ngày chứng kiến thói hư tật xấu của họ đã khiến ta hoàn toàn mất niềm tin vào con gái...

Còn bạn của ta, hắn chỉ đơn thuần là võ si, ngoài mong muốn trở nên mạnh hơn ra thì trong đầu chẳng còn ý nghĩ gì khác. Thế nhưng cũng chính sự đơn thuần và thẳng thắn đó đã chạm đến ta, biến cái điểm chung ít ỏi ấy trở thành sợi dây liên kết mà cả hai vô cùng trân trọng.

Ừm, ít nhất thì đó là chuyện của kiếp trước, của thời điểm trước khi cả hai thực hiện quá trình chuyển sinh.

Kể từ thời khắc cả hai gặp nhau sau khi hoàn thành chuyển sinh, ta đã không thể nhìn nhận cậu ấy như một người bạn thân đơn thuần giống như trước kia được nữa.

"Ngạn nè, làm gì mà cứ quay mặt đi chỗ khác vậy? Bộ tui hiện tại trông khó coi lắm hở ông?"

Thế quái nào cậu ta lại biến thành con gái cơ chứ!? How!? Làm thế nào!?

Không những sở hữu ngoại hình siêu cấp dễ thương mà mọi cử chỉ, hành động của cậu ta bây giờ cũng giống hệt con gái! Đã như thế thì... Làm sao cả hai có thể nhìn nhau giống như trước kia được nữa!?

Ngạn ơi là Ngạn, bên trong cơ thể kia là linh hồn của một ông chú đấy! Nhớ có kĩ vào đi ta ơi!

"Xin lỗi, nhưng tôi cần yên tĩnh một chút"

"..."

Đột nhiên, một cảm giác áp bức trời giáng bất chợt xuất hiện làm cả hai giật nảy mình. Tiếp đó, một người đàn ông tóc dài chậm rãi tiếp đất, đứng đối diện với hai người cùng một nụ cười: "Thể Chuyển Sinh luôn sao? Không tệ, chốt kèo!"

Chốt cái quái gì?

Đang lúc cả hai còn nghi hoặc thì một sợi dây đã xuất hiện trói chặt lấy hai người, đồng thời còn khiến họ lơ lửng giữa không trung giống như bong bóng: "Hai đứa đang không có nhà đúng không? Tôi sẽ đưa hai đứa đến một căn nhà ưng ý, hứa!"

"Thả ra!"

"Còn khuya!"

...

...

Ở một nơi nào đó, giữa bầu trời đêm.

Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn bước chân vào căn nhà hoang tàn đổ nát, trên mặt đeo mặt nạ, tay lăm lăm kiếm, liên tụt chém vào hư không tựa như bị điên.

Nhưng không, cô ấy không điên. Cô ấy chỉ đơn giản là đang chém những thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy được mà thôi.

"Ở đây đã diễn ra một vụ t·ự s·át tập thể nhỉ? Bảo sao nhiều oán linh đến vậy" Cô gái khẽ nói: "Mio-chan, thống kê thử xem cả căn nhà này cụ thể bao nhiêu tên?"

Thông qua chiếc bộ đàm được đeo trước ngực, một thanh âm khác vang lên: "Ngoài hai trăm, có cả n·ạn n·hân và cả những vong linh lang thang. Không cần nương tay"

"Oki~"

Rầm~

"À rế?"

Tiếng động lớn bất ngờ xuất hiện trên sân thượng kèm theo một làn s·óng t·hần bí, trực tiếp đánh tan toàn bộ ác linh ngay trước mắt cô gái trẻ, làm cô ấy không nhịn được ngẩn ngơ ra đó.

"Thợ săn ma hả? Thú vị, chốt luôn"

Một người đàn ông vô cùng đẹp trai với hai quả bóng bay hình người xuất hiện trước mắt cô gái, đồng thời còn dễ dàng biến cô gái ấy trở quả bóng thứ ba: "Tôi sẽ làm việc với gia đình của em sau..."

"À há, vẫn còn một người nữa ư? Có vẻ giỏi công nghệ phết đấy, chốt nốt!"

Cứ như vậy, quá trình b·ắt c·óc tiếp tục diễn ra một cách thần tốc.

Chương 130. B·ắ·t· ·c·ó·c, lại b·ắ·t· ·c·ó·c