Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 132. Một ngày kì lạ
Ngày hôm nay đối với Vũ Trường Phong mà nói là một ngày khá kì lạ.
Ngay từ sáng sớm, Lily đã chủ động tìm đến đòi học bắn cung, đòi học âm nhạc, đòi học nấu ăn... Nói tóm lại là muốn học thêm đủ thứ trên đời, nghe cứ như kiểu con bé này đang mắc chứng cuồng công việc nặng, muốn sử dụng chúng để trốn tránh hiện thực vậy.
Còn về phần Tiểu Na La... Từ sáng đến giờ, sắc mặt cô ấy vẫn luôn tỏ ra rất u ám và phiền não, chẳng biết là vì lí do gì. Tuy vậy, EQ của Vũ Trường Phong vẫn đủ cao để hắn nhận ra rằng đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người này.
Chuyện của bè lũ con gái, hắn cũng không định hỏi nhiều làm gì. Kết quả là đến tận chiều tối, khi Lily đã sớm về nhà nghỉ ngơi, Tiểu Na La mới không nhịn được đến chỗ chồng mình tuồn ra hết tất cả mọi chuyện: "Ghé tai qua đây nghe em nói này"
Thì thầm thì thầm...
Vũ Trường Phong: "..."
Ok, giờ thì hắn hiểu cả rồi.
Sở dĩ Tiểu Na La cứ tỏ ra bồn chồn phiền não là vì cô ấy thật sự không biết có nên tiết lộ chuyện này cho Vũ Trường Phong hay không... Còn về phần Lily thì đúng như hắn nghĩ, con bé muốn dồn hết tâm trí vào việc gì đó để tạm quên đi hình bóng của thằng nhóc đần độn kia.
"Đừng làm lộ, con bé sẽ giận em lắm đó" Tiểu Na La nghiêm túc nhắc nhở.
Vũ Trường Phong thì trầm mặc, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê với một biểu cảm hết sức phức tạp.
"Con bé Lily đúng là càng lớn càng hư, em cũng không biết nên làm gì với nó nữa... Coi như là em hồi xưa cũng không có điên khùng như con bé đó" Tiểu Na La vô cùng khổ não thở dài.
Tuy nhiên, khi Vũ Trường Phong lên tiếng phản bác, cô ấy đã lập tức c·hết lặng: "Em đánh giá thấp bản thân mình quá rồi đấy. Từ góc nhìn của anh thì con bé đó còn lâu mới có cửa so sánh với em"
"Hả...?"
"Vẽ doujin để tự sướng đã là gì chứ... Con bé cũng không còn nhỏ nữa, quản lí chặt chẽ quá ngược lại sẽ khiến nó cảm thấy khó chịu, thậm chí sinh ra tư tưởng phản nghịch đó em ạ" Vũ Trường Phong nói: "Em không nhận thấy tâm lí của con bé đang trưởng thành rất nhanh hay sao? Nó đã không còn nghe lời như trước, tính tình trở nên ương ngạnh bướng bỉnh, đồng thời cũng bắt đầu đi làm mấy chuyện trời ơi đất hỡi... Chứng tỏ nó đã đi đến giai đoạn cao trào của tuổi dậy thì rồi đấy"
"Vì vậy, hãy đổi cách tiếp cận đi. Em nên tôn trọng sở thích của con bé... Dù cho nó có hơi biến thái một chút cũng chẳng sao. Quan trọng là phải tạo cho nó một sự thoải mái, sau đó từ từ uốn nắn nó lại bằng tình cảm và sự dịu dàng. Cứng quá thì dễ gãy mà, em quá hiểu rồi còn gì?"
Tiểu Na La: "..."
Trời ạ, chồng mình đấy ư?!
Cái thằng cha đầu đất đó đấy ư?
Có lộn không vậy!? Từ khi nào lão chồng đã trở nên tinh tế còn hơn cả mình vậy!?
Sai, quá sai!
Dường như đọc được suy nghĩ của vợ mình, Vũ Trường Phong cười nói: "Em chỉ đang bị cuốn vào cái guồng của một vị phụ huynh bình thường mà thôi. Ai cũng muốn con cái mình trở nên hoàn hảo đúng như lí tưởng mà mình đặt ra... Đó là lí do tại sao góc nhìn và mong muốn của em đối với con bé trở nên có phần khắc nghiệt"
"Nhưng anh thì khác. Anh không nhìn con bé với tâm thế của một người cha... Thế nên anh mới có đủ tỉnh táo để nhìn nhận mọi thứ một cách khách quan nhất"
Tiểu Na La: "..."
Thật kì lạ khi xem con gái của tình địch như con gái của chính mình... Nhưng mà hình như lão chồng nhà mình nói đúng rồi.
"Nhưng anh biết không, con bé đang thật sự cần một người cha để tâm sự đấy. Kể cả khi cảm thấy mình không xứng đáng với vị trí đó, anh cũng phải cố mà đảm nhận đi" Tiểu Na La cười nói.
A, vợ mình quay trở về rồi.
Chỉ một câu đơn giản nhưng lại đâm thẳng vào chỗ đau của Vũ Trường Phong.
Là một người đã chính tay g·iết mẹ của Lily, làm sao hắn có thể đảm nhận vị trí đó mà không gặp trở ngại tâm lí cơ chứ? Tính hắn chỉ cục s·ú·c thôi chứ không có vô cảm!
Hơn nữa, hắn cũng không biết Lily hiện đang có cái nhìn như thế nào về hắn nữa... Nên là thôi đi, tốt nhất vẫn cứ giữ vai trò là một người chú đáng tin cậy là được rồi.
"Ha... Về cái thói xấu mới hình thành của con bé Lily..."
Nói đến đây, Vũ Trường Phong khẽ thở dài: "Giống như anh đã nói trước đó rồi đấy, em đang không có tư cách để mắng con bé về mấy chuyện kiểu như vậy đâu... Dù sao thì hồi trước kia, em đã từng là một kẻ không từ bất kì thủ đoạn nào để có thể chiếm đoạt được anh đấy... Em thật sự không nhớ gì luôn à?"
Tiểu Na La: "..."
"Pha thuốc kích d·ụ·c, ma thuật thôi miên, đột kích đêm khuya, thậm chí là dùng vũ lực cưỡng bức... Không một trò quỷ quái nào là em không dám làm cả. Nếu phải so sánh với những chuyện đó thì việc con bé vẽ doujin có vẻ vẫn còn nhẹ chán"
Vũ Trường Phong nhìn vợ mình, nhếch môi cười khẩy trông rất dễ ghét. Còn Tiểu Na La thì không phản bác được, chỉ có thể âm thầm ghim lại để lần sau từ từ tính sổ.
...
...
Ở nhà Trần Hoài Nam.
Trở về nhà sau một buổi tập luyện tưởng chừng như đang liều mạng, ngay cả một người Lily cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Cơ thể càng mệt mỏi, cô bé lại càng thấy nhớ Trần Hoài Nam, nhớ cái cảm giác được dựa dẫm cậu ta mỗi lúc như thế này.
Nhìn về phía đống bản thảo được Tiểu Na La tùy tiện ném lên trên bàn, Lily thoáng có hơi đỏ mặt vì xấu hổ nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một hơi: "Thôi vậy, bị phát hiện rồi thì cũng chẳng cần giấu cô ấy làm gì nữa... Miễn sao không để người khác biết là được"
"Hôm nay mình cũng không còn tâm trạng để vẽ tiếp nữa... Cố ăn rồi đi ngủ vậy"
Bị phụ huynh nhìn thấy mình đang tự sướng trong phòng của người thương là một cú sốc vô cùng lớn với Lily... Bất kể là tự sướng về mặt thể xác hay tinh thần.
Bước vào trong bếp, Lily mang tạp dề vào rồi tự tay nấu thức ăn cho chính mình. Cũng vì hiện tại đã quá mệt rồi nên cô bé chỉ tùy tiện làm mấy món ăn đơn giản, dùng bữa ngay tại chỗ rồi tựa như bóng ma lẻn vào phòng Trần Hoài Nam thêm một lần nữa.
Mọi thứ ở đây vẫn vậy, vẫn ngăn nắp và sạch sẽ kể cả khi người đó không ở đây.
Bịch~
Lily ngã người lên giường Trần Hoài Nam, đồng thời dùng chiếc chăn quấn kín bản thân mình lại, miệng cười hì hì nghe rất là kì quái: "Mùi của anh ấy... Hì hì hì..."
Lycoris không nhịn nổi mà tỉnh dậy định buông lời trách móc Lily, bất quá rất nhanh sau đó cô nàng cũng bị chính hương vị này khuất phục y chang như cô bé. Dù sao thì hai người cũng giống nhau, đều đem lòng yêu chủ nhân của căn phòng hệt như lẽ sống của chính mình.
Chuyện này thoạt nghe có vẻ không đứng đắn thế nhưng sự thật là hương vị đó đã khiến Lily cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Dần dần, đầu óc của cô bé được thư giãn rồi cuối cùng là chẳng biết từ lúc nào, cô gái nhỏ đã lăn ra ngủ ngay tại đó.
Tối hôm nay, Lycoris đã không làm chủ cơ thể mà lựa chọn nghỉ ngơi.
...
...
"Hắt xì!"
Đang đánh xe ngựa trên đường trở về, Trần Hoài Nam đột nhiên có cảm giác sống lưng lành lạnh, sau đó còn không nhịn được hắt hơi một cái rõ to, làm Camila đang ngồi trong xe cũng có chút giật mình.
"Lạnh hả? Hay lại cảm nữa rồi?"
"Tôi không cảm lạnh được đâu..." Trần Hoài Nam thoa thoa trước mũi, lòng thầm cảm thấy kì quái: "Lạ thật, sao cả ngày hôm nay tôi cứ có cảm giác bất an kiểu gì... Như kiểu có ai đó đang lén lút làm chuyện xấu sau lưng tôi vậy"
"Bất an? Chẳng phải là do cậu vừa gặp bệ hạ nên mới bất an sao?"
"Tôi không nghĩ vậy, tình hình ngoài chiến trường vốn không liên quan đến tôi, hà cớ gì tôi phải cảm thấy bất an chứ?"
Camila: "..."
Đúng vậy, hôm nay cả hai đã gặp Lucius và nói chuyện vài câu trước khi ngài ấy lại đích thân ra trận, và nhóm của cậu cũng phải lên đường trở về.
Tình hình chiến sự hiện tại nhìn chung là vẫn là vô cùng có lợi đối với phe Thú Tộc, bởi vì Distonia đang phải đối mặt với quá nhiều kẻ thù đến từ rất nhiều hướng, gần như không còn đủ sức để kháng cự trước sức ép của Lucius nữa.
Distonia là một đế quốc cực kì hùng mạnh, ngay cả Lucius cũng không cho rằng họ sẽ b·ị đ·ánh bại kể cả trong tình thế hiện tại. Lucius hiện đang rất nỗ lực với ý định giành lại đất đai nhiều nhất có thể trước khi thế cục dần ổn định trở lại... Bởi vì một khi Distonia ổn định được các hướng khác, Lucius sẽ rất khó để có thể tiếp tục tiến công chiếm đất như bây giờ.
Nói tóm lại, đây chính là thời cơ thích hợp nhất để giành lại quê hương, tuyệt đối không được lãng phí dù chỉ một giây!
Đó chính là câu mặc niệm trong lòng của toàn bộ vua tôi Thú Tộc.
Trần Hoài Nam thì không để tâm đến chuyện này cho lắm, đợi sau khi Lucius ra trận thì cả hai lại lên đường trở về. Cơ mà vì một lí do gì đó, dọc đường cậu cứ có cảm giác bị lạnh sống lưng, khó chịu cực kì.
Chẳng lẽ trực giác đang cố mách bảo rằng có chuyện gì đó không hay sắp sửa diễn ra với cậu sao? Cậu biết c·hết liền đấy.
Từ đã...
"Camila, cô có đang cảm thấy buồn ngủ hay không? Hoặc là... Kiểu, vô thức chìm vào thế giới tưởng tượng giống như cô đã nói đến trước đó ấy?"
"Cậu sợ tôi cắn cậu à? Không có đâu, kỉ lục của tôi là nửa tháng liền không ngủ đấy, làm gì có chuyện tôi gục dễ vậy..." Camila cười nói: "Mặc dù đúng là có hơi đói thật, nhưng có lẽ tôi sẽ không lên cơn đâu"
"Chỉ là "có lẽ" thôi hả?" Trần Hoài Nam mặt mày tái mét: "Tôi cầu xin cô hãy kiếm gì đó ăn đi... Một thư sinh gầy yếu như tôi thật sự không đủ sức để chống lại một đặc vụ được huấn luyện đầy đủ như cô đâu"
"Vậy hả? Tôi lại cảm thấy cậu khá mạnh... Theo kiểu nam chính giấu nghề trong mấy quyển tiểu thuyết ấy"
"Không không không, tôi chả có nghề gì để giấu cả cô nương ạ. Đến cả sức mạnh mà tôi thường sử dụng cũng là đồ vai mượn, hoàn toàn không mạnh mẽ gì đâu. Cô càng khen lại càng cho tôi cảm giác bị người ta mỉa mai đấy" Trần Hoài Nam vội vàng phủ nhận những gì Camila vừa nói.
Cậu ta có nhận thức rất rõ về thứ sức mạnh mà mình đang nắm giữ... Thế nên cậu tuyệt đối sẽ không nhận vơ thứ sức mạnh đó là của mình đâu.
Cậu đang nắm giữ nó, nhưng nó lại không hề thuộc về cậu!
"Muốn tôi không lên cơn cũng đơn giản, chỉ cần cho tôi ăn là được" Camila nói: "Lát nữa liền cho tôi cắn một cái đi. Trong trạng thái có ý thức, tôi sẽ không hung bạo đến mức trực tiếp hút khô cậu đâu. Hay là cậu muốn làm ngược lại?"
"Làm ơn, hãy cắn tôi đi" Trần Hoài Nam nhanh chóng đưa ra quyết định: "Tôi mà đợi cô lên cơn thì khác gì đang đợi Tử Thần đến gõ cửa? Nhưng mà... Ít nhất thì xin nữ hiệp hãy nhẹ răng"
"Ok"
Camila dứt khoát đồng ý, nghe có vẻ khá uy tín đối với một Ma Cà Rồng.
Dù vậy, Trần Hoài Nam vẫn chả thấy yên tâm thêm chút nào.