Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 133. Hai người, hai số phận
Đến sáng hôm sau, cả hai đã quay trở về.
Sau khi đã phân phó hàng hoá xong xuôi cả, Trần Hoài Nam liền trả lại nhẫn không gian cho những thành viên khác trong lớp cá biệt rồi lại quay về cái ổ c·h·ó của mình, mệt mỏi lăn ra nằm ngủ mê man.
Thế nhưng khi cậu còn chưa kịp vào giấc ngủ thì Himiko đã đột nhiên xuất hiện bên cạnh cậu, mặt mày lo lắng hỏi: "Trong cậu xanh xao quá, bộ ăn uống không đủ sao?"
"Bị cô nàng kia cắn một cái nên hao mất chút máu thôi, đợi vài ngày nữa máu bổ sung đủ rồi thì tôi sẽ khoẻ lại ngay" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Tôi bắt buộc phải cho cô ta ăn lúc cô ta còn tỉnh... Chứ gặp trường hợp cô ta mất kiểm soát thì tôi chỉ có nước về chầu ông bà"
"Hả?"
"Cô ta, Camila là một Ma Cà Rồng"
"À... Khá giống tôi nhỉ?"
Himiko tỏ ra không bất ngờ lắm với chuyện này, ngược lại còn bày tỏ sự lo lắng nhiều hơn cả lúc trước: "Vậy thì cậu mau nghỉ ngơi đi cho lại sức, còn vụ bếp núc gì đó có giao cho họ lo là được rồi. Trong thời gian cậu vắng mặt, nhóm Limia đã dạy cho người dân học cách nấu ăn rồi đó"
"Không hổ là anh cả, chu đáo thật"
Dứt lời, Trần Hoài Nam liền ngủ thiu thiu, hoàn toàn không còn chút sức kháng cự nào trước cơn mệt mỏi tựa như sóng thần kéo đến xô đổ toàn bộ tâm trí cậu.
Himiko khẽ thở dài, chần chừ một lúc rồi nhẹ nhàng đặt môi lên trán Trần Hoài Nam: "Vất vả rồi... Lẽ ra tôi vẫn nên đi cùng với cậu... Hừ, đúng là một sai lầm"
Tuy trong lòng biết rõ mục tiêu của Camila chính là Lục, thế nhưng từ đầu tới cuối Himiko vẫn luôn ở trong trạng đứng ngồi không yên. Mỗi khi nghĩ tới chuyện Trần Hoài Nam đang ở một mình với một cô gái nào khác ngoài cô ấy, cô ấy lại cảm thấy cực kì ghen tị... Và cả lo lắng nữa.
Mặc dù cô ấy cũng biết chuyện đó sẽ không thể nào xảy ra được... Tuy vậy bằng cách nào đó, cô ấy vẫn thấy lo lắng. Chắc hẳn đây là tâm lí chung của những thiếu nữ đang yêu như cô ấy rồi.
"Mình ham muốn chiếm hữu quá rồi chăng?" Himiko tự nghĩ, sau đó lại lắc đầu: "Mình không nghĩ như vậy là sai. Không có ham muốn chiếm hữu thì khác gì đang cho phép người ta NTR mình đâu? Kệ đi"
Giờ thì quay trở lại vấn đề.
Sáng hôm nay, Himiko cứ có cảm giác Trần Hoài Nam đang có điểm gì đó là lạ. Ánh mắt mà cậu ta dùng để nhìn cô ấy dường như có gì đó khang khác so với bình thường... Cơ mà cô ấy lại không thể hiểu được sự thay đổi đó cụ thể là gì.
Mình nhớ là mình có làm gì lạ đâu ta?
"Chẳng lẽ là do hôm đó mình đã lớn gan hỏi về đời tư của cậu ấy... Nên bây giờ cậu ấy thấy ngại sao? Nghe không hợp lí cho lắm, nhưng tạm thời cứ xem là vậy đi" Himiko thầm nghĩ: "Việc cậu ấy chịu trả lời một câu hỏi riêng tư như vậy là một bước tiến triển lớn. Từ bây giờ mình phải tấn công trực diện hơn nữa mới được!"
Cố lên nào Himiko, tuyệt đối đừng để Lily chê mình là kẻ nhút nhát!
Con bé Lily nó thể hiện tình cảm trực tiếp như vậy rồi... Chẳng lẽ mình lại thua nó hay sao? Tuyệt đối không!
Với hàng đống lợi thế như vậy, mình tuyệt đối không cho phép bản thân thua cuộc!
"Được rồi, ra ngoài kia tiếp tục cải thiện kĩ năng nấu nướng thôi! Dù gì thì luyện kiếm cũng đã luyện xong, giờ cũng chẳng còn gì để làm cả mà..." Himiko tự cổ vũ bản thân: "Ít nhất thì mình cũng phải lấy được một chút cảm giác với bếp núc... Để tháng hai sắp tới mình còn có thể tận dụng cơ hội!"
Chỉ hi vọng là... Kì huấn luyện lần này sẽ kết thúc trước thời điểm đó.
Làm ơn đi, lão thầy giáo c·h·ế·t tiệt... Hãy tinh tế lên một chút cho em nhờ!
Em không muốn bỏ qua một cơ hội trời ban như vậy đâu!
...
...
"Sao vậy? Hôm nay không muốn luyện bắn cung hay sao? Hay là muốn dành thời gian để nghỉ ngơi?"
Ngồi bên bàn tròn uống cà phê buổi sáng, Vũ Trường Phong mặt mày tràn đầy ý cười mà nhìn cô gái nhỏ đang ấp úng ngồi trước mặt mình. Lily hôm nay lại đến chơi, và cô bé hiện tại trông cứ như kiểu đang có điều gì đó rất khó nói vậy.
"Chú, con hiện đang có một câu hỏi cực kì quan trọng muốn hỏi chú"
"Hửm? Sao thế?" Vũ Trường Phong hơi nheo mắt lại: "Hiếm khi thấy con bày ra bộ mặt này đấy, chuyện đó quan trọng lắm à? Vậy thì mau hỏi đi, nếu trả lời được thì chú sẽ trả lời cho con"
"Vâng, cảm ơn chú. Vậy con hỏi nhé"
Lily hít một hơi thật sâu, sau đó miệng tuôn ra một câu hỏi làm Vũ Trường Phong suýt chút bật ngửa: "Theo chú thì liệu ngực của con có thể trở nên "hùng vĩ" như chị Himiko hay không?"
"Pffff~"
Đậu phộng, câu hỏi "cực kì quan trọng" đấy hả con gái?
Nó quan trọng chỗ nào vậy!?
"..."
Lily dùng ánh mắt lập loè toả sáng mà nhìn Vũ Trường Phong, trông giống như một chú mèo nhỏ đang bày ra bộ mặt hiếu kì. Hơn nữa bản thân hắn ta vốn dĩ có sức kháng cự rất yếu trước những thứ đáng yêu... Đặc biệt là các bé gái. Cũng vì vậy mà rất nhanh sau đó, hắn đã bỏ cuộc.
"Chú, mau cho con biết đi chứ!?"
"...Ha~" Vũ Trường Phong vịn trán, bất lực thở dài một hơi: "Theo chú nghĩ là không... Không phải đứa con gái nào cũng "màu mỡ" được như Himiko đâu, kể cả con. Nên là con cũng đừng hi vọng quá nhiều..."
Sốc-
Nghe xong câu trả tựa như sét đánh ngang tai ấy, Lily đã trực tiếp hoá đá.
"Thật sự không còn cách nào khác sao chú?" Lily rưng rưng nước mắt: "Cơ thể này thật sự không cách nào trở nên quyến rũ hơn được nữa hay sao? Chú..."
"Lily, về cơ bản ấy... Thì con chính là bản sao của mẹ con về mặt sinh học" Vũ Trường Phong đột nhiên nói: "Khi còn sống, mẹ con đã tự mình thai nghén ra con mà không cần đến nhân tố thứ hai. Vì vậy, con vốn dĩ chỉ khác cô ấy về mặt linh hồn mà thôi, chứ thật ra hai mẹ con con gần như đồng nhất về di truyền"
"Thế nên... Chú không nghĩ là con sẽ vượt qua được lời nguyền C-cup của cô ấy đâu, D-cup đã là quá tốt rồi"
Sốc-
Hồi trước do quá cảm động nên mới không để ý tới vóc dáng của mẹ, một lòng chỉ muốn ghi nhớ gương mặt của mẹ trước giây phút cuối cùng... Nên Lily căn bản không ngờ tới mẹ mình lại...
"Lép" đến vậy.
Lily ngẩng đầu, nhãn thần tối sầm hỏi: "Vậy thì theo đánh giá của chú... Chú nghĩ chị Himiko đang là mấy cup?"
"Con gái, con thật sự nghĩ chú sẽ đi tia "hàng" của học sinh mình hay sao?" Vũ Trường Phong một mặt chính trực trả lời: "Cơ mà thông qua đánh giá sơ bộ thì ít nhất cũng là F, hoặc cũng có thể là G"
Lily: "..."
Thua rồi! Thua một cách triệt để!
Thua tâm phục khẩu phục!
"Tạo hoá bất công quá đi..." Lily gục mặt xuống bàn, giọng nói tan vỡ như muốn bật khóc vì quá uất ức.
"Thật ra C hay D cũng là kích cỡ trung bình của con gái bây giờ rồi... Vốn dĩ ngực khủng cũng đâu có giải quyết được vấn đề gì đâu con gái?" Vũ Trường Phong khẽ thở dài khuyên nhủ: "Biết đâu gu của thằng nhóc đó là ngược lại, thích mấy thiếu nữ nhỏ nhỏ xinh xinh thì sao?"
"Con dụ anh ấy vài lần rồi, nhưng anh ấy cứ như pho tượng vậy... Về khả năng quyến rũ của mình, con đã rất tuyệt vọng"
Vũ Trường Phong: "..."
Phấc? Con làm thật rồi đấy à?
"Sao con bé này tính tình phóng khoáng giống mẹ nó thế nhỉ? Cứ yêu vào rồi là tựa như ngựa hoang mất yên cương, không cách nào tự kiểm soát được. Thế là hỏng hết cả hình tượng thục nữ yểu điệu" Vũ Trường Phong thầm thở dài.
Lỡ như thằng nhóc đó bị Lily dụ kèo thật... Vũ Trường Phong thật sự chẳng biết là thằng nhóc sẽ bị kết án tử hình hay là bị người ta tử hình trước khi kịp kết án nữa...
Kể cả khi con bé đã sớm vượt qua độ tuổi nguy hiểm...
"Ha..."
Trong một khoảnh khắc, Vũ Trường Phong cảm thấy dường như mình đã trở lại thật nhiều năm về trước, vào cái ngày mà cô gái đó vẫn còn tồn tại trên cõi đời và ngày đêm làm phiền hắn.
Chẳng biết có phải ảo giác hay không... Nhưng hắn cứ có cảm giác giống như có ai đó đang ôm lấy mình từ phía sau lưng vậy. Cùng lúc, một thanh âm mềm mại, uyển chuyển cũng vang lên trong đầu hắn:
"Thế nào? Thứ này có làm anh cảm thấy thoải mái hay không?"
"Lép xẹp như vậy thì làm ăn được gì?"
"Người ta không có lép! Anh... Là cái đồ đâu gỗ! Đầu gỗ!"
"..."
"Ha..."
Tình yêu của lũ con gái phức tạp thật, lại còn có chút đáng sợ nữa chứ. Hai mẹ con nhà này... Thật sự quá giống nhau! Giống nhau đến mức đáng sợ!
Nghĩ lại mà kinh!
"Vậy sao con không hỏi trực tiếp nó xem?" Vũ Trường Phong nói: "Chú không biết rõ tính nó, làm sao cho lời khuyên gì được? Mà Lily này, tốt nhất thì con vẫn nên kiềm chế bản thân lại một chút..."
"Anh ấy sẽ không đi tù đâu ạ..."
"Không, kết cục của nó chắc chắn còn tệ hơn cả đi tù đấy con gái ạ" Vũ Trường Phong tiếp tục khuyên nhủ tận tình: "Hơn nữa, chú cảm thấy thằng nhóc đó sẽ không thích kiểu con gái quá mức phóng túng đâu... Nên con hãy học cách trở thành một thiếu nữ kín đáo đi"
Chú xin con đấy.
Con mà còn hỏi những câu hỏi khó đỡ như vậy thì chú sẽ lên cơn tiền đình mất!
"Hình như cũng đúng..."
Lily nắm tay lại, dần dần lấy lại sự tự tin.
Hi vọng rằng thứ anh ấy quan tâm ở một người con gái sẽ không phải là ngực!
"Vậy con đi tập bắn cung đây, cảm ơn chú vì lời khuyên ạ..." Lily cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chóng chạy đi luyện cung.
Thấy Lily đã rời đi, Tiểu Na La lúc này mới xuất hiện với một nụ cười hắc ám: "Ồ? Ai đó đã nói không tia ngực học sinh nhưng cuối cùng vẫn biết số đo của người ta kìa?"
"Đoán thôi mà, bộ em nghĩ thứ đó thật sự tàng hình trong mắt anh được sao?"
"Hứ! Vừa nãy anh đã nhớ tới mẹ của Lily đúng không? Xem ra trong quãng thời gian em không có mặt đó, có vẻ như hai người đã tạo ra không ít hồi ức đẹp nhỉ? NHỈ!?"
Vũ Trường Phong: "..."
"Anh thề là anh không làm gì khác ngoài tuân theo giao dịch với cô ấy cả, nên là em đừng có giở thói nghi ngờ lung tung nữa" Vũ Trường Phong ngẩng đầu nhìn trời: "Phụ nữ tụi em phiền phức thật, thế nên hồi xưa anh mới không muốn lấy vợ đấy"
"Đùa thôi, với kinh nghiệm nhiều năm công lược, em biết thừa anh là loại người gì mà..." Tiểu Na La đột nhiên cười ha ha.
Ha ha ha~
Vũ Trường Phong: "..."
Điệu cười này nghe quen quen...
Là dấu hiệu của cơn đau lưng...