Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 137. Về nhà
"Moá nó, trò quỷ gì vậy?"
"Zombie đấy ư? Chuyện này rốt cục là như thế nào? Bộ đống xác c·hết ngoài kia đã sớm là một ổ Virus rồi sao?"
"Mới sáng sớm thôi mà!"
"..."
Trong khi cả khu doanh trại lẫn lớp cá biệt đều đang loạn thành một bầy thì đức vua Lucius vẫn giữ vững bình tĩnh để quan sát tình hình, đồng thời còn chỉ huy q·uân đ·ội lập tức tổ chức phòng thủ.
"Chuyện gì thế này... Sao lại có vụ xác c·hết sống lại được chứ?" Lucius thầm nghĩ: "Mình không nhớ Distonia sở hữu thứ công phu tà đạo này. Nhiều khả năng cội nguồn của chuyện này đều đến từ bóng người bí ẩn kia rồi"
"Làm sao bây giờ? Chúng ta chưa bao giờ đối đầu với thứ gì kinh khủng như vậy... Lỡ như chúng giống như trên phim thì sao?"
"Là cái vụ l·ây n·hiễm qua vết cắn ấy hả? Chậc, làm sao tôi biết được chứ?"
"Rốt cục là có nên áp dụng kiến thức trên phim ảnh để đối diện với tình cảnh này hay không đây... Khó nghĩ quá"
"..."
Không lâu sau đó, Trần Hoài Nam cưỡi theo cơn gió mà thành công trở về hội họp với mọi người: "Bọn Zombie này không liên quan gì đến Virus đâu, đừng suy nghĩ lung tung, cứ xem chúng như quái vật bình thường mà diệt là được rồi"
"Sao cậu biết vậy?" Lucius hỏi.
Trần Hoài Nam nhanh gọn trả lời: "Tôi đã chứng kiến tất cả mà. Bệ hạ, mau triển khai q·uân đ·ội quét sạch bọn chúng đi, lũ vô tri này rất dễ bị hạ, không giống như những con người thực thụ đâu"
"Đã hiểu" Lucius khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục hỏi: "Còn một câu hỏi, chuyện này đều xuất phát từ bóng người đó... Hay nói đúng hơn là từ làn sóng vô hình vừa rồi có đúng không?"
Trần Hoài Nam gật đầu.
"Được, cảm ơn vì đã hợp tác"
Ngay sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện, Lucius liền quay đi cùng q·uân đ·ội của mình dọn sạch đám Zombie vừa mới trỗi dậy từ cõi c·hết.
"Cũng may mà mình không dính phải làn sóng màu đen đó... Bằng không thì bây giờ mình có khi đã trở thành một trong số chúng rồi" Trần Hoài Nam vừa nhìn đám thây ma vô tri vừa cảm thấy rùng mình.
Thì ra từ trước đến giờ mình đã tiếp xúc với một kẻ nguy hiểm đến như vậy sao?
Cô gái đó... Rốt cục là ai vậy?
Quá nhiều câu hỏi, và cậu cũng không biết thầy Phong có chịu trả lời hết hay không... Nhưng tốt nhất, có lẽ cậu không nên cho bọn họ biết chuyện này trước khi có sự đồng ý của người trong cuộc.
"Cậu không sao chứ? Có bị cắn hay bị dính Virus không?" Himiko vội vàng hỏi.
Trần Hoài Nam lắc đầu, cười khổ: "Đã bảo rồi mà, sẽ không có cái gọi là đại dịch Zombie như trên phim đâu. Chuyện này đều xuất phát từ một cá nhân mà ra, và thầy Phong đã đích thân đi giải quyết rồi, mọi người không cần phải lo nữa"
"Thầy ấy đến rồi à?" Edgar nhẹ nhõm thở phào: "May quá, cứ tưởng lão ta định ném cho một quả Epilogue level địa ngục chứ, tôi mệt lắm rồi đấy"
Đội quân Zombie đó tuy đông đảo nhưng lại cực kì vô tri, hoàn toàn không còn khả năng thực hiện các tác vụ phức tạp như sử dụng linh lực nữa... Vì vậy, q·uân đ·ội thú tộc sẽ giải quyết được chúng nhanh thôi.
Bọn họ đã có thể yên tâm ngồi đợi rồi.
Nửa ngày trôi qua, trận chiến tuy vẫn chưa kết thúc thế nhưng Vũ Trường Phong thì đã xuất hiện từ trên bầu trời. Ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy một phần trách nhiệm trong chuyện này cũng thuộc về mình... Vũ Trường Phong liền quyết định sẽ ra tay giải quyết.
"Một chiêu diệt gọn đi"
Không cần thao tác cầu kì hay niệm chú màu mè, Vũ Trường Phong chỉ tùy tiện phe phẩy ngón tay vài cái thì một vòng tròn pháp thuật màu đỏ cực kì khổng lồ đã xuất hiện gom hết toàn bộ số Zombie còn lại lẫn đống xác c·hết vào bên trong.
Rồi chỉ ngay sau đó, một cơn lốc lửa đột ngột bùng lên từ dưới mặt đất thiêu cháy tất cả mọi thứ bên trong thành tro bụi trước con mắt kinh hãi của toàn bộ binh sĩ thú tộc lẫn đức vua Lucius.
Tất nhiên, cũng bao gồm cả lớp cá biệt.
"Vãi cả ***"
"Moá, lần thứ hai thấy ổng ra tay, cảm giác vẫn khủng hoảng như lần đầu!"
"Thầy ơi, em phục rồi! Phục sát đất rồi!"
Lucius: "!!?"
Người đàn ông đó chính là thầy của bọn nhóc loi nhoi kia sao?
"Cái này..." Lucius toát mồ hôi lạnh, nặng nề nuốt một ngụm nước bọt: "Tuyệt đối không phải cấp Siêu Việt nữa... Bảo sao chả ai dám động vào cái Học Viện đó. Người như vậy mà lại đi làm thầy giáo ư?"
Hắn đang là cấp Siêu Việt đấy! Nhưng kể cả khi có bán mạng để đổi lấy sức mạnh, hắn vẫn không nghĩ rằng mình có thể động đến được người đàn ông này...
Cách biệt thật sự quá lớn!
Vũ Trường Phong từ từ hạ xuống vị trí của các thành viên lớp cá biệt, cười khẩy: "Lũ chúng mày rốt cục cũng biết sợ thầy rồi à? Trong thời gian huấn luyện vừa rồi, hình như bọn mày chửi thầy không ít đâu?"
"Tụi em nào dám! Chắc chắn đó là tưởng tượng của thầy rồi!" Lớp cá biệt vội vàng phủ nhận, thậm chí còn miễn cưỡng chuyển chủ đề: "Giới thiệu với thầy, người đó là Lucius - Vua của Thú Tộc. Ngài ấy đã giúp đỡ tụi em rất nhiều ạ!"
"..."
Vũ Trường Phong nhìn về phía Lucius, tùy tiện gật đầu một cái rồi nói: "Cảm ơn vì đã giúp tôi chăm sóc lũ nhóc choai choai này. Tôi sẽ không trách phạt gì anh sau khi đã lợi dụng bọn nó đâu, đừng làm bộ mặt đó"
Lucius: "...?"
Hả?
Là sao?
Người này thực sự không định đòi lại công bằng cho học sinh của mình đấy à?
Thế hoá ra bao công sức chuẩn bị tâm lí của hắn đều thành công cốc hết rồi?
"Có vẻ ngài đang rất bất ngờ, nhưng thật ra chuyện này diễn ra như cơm bữa ấy mà" Edgar nhún vai giải thích với Lucius: "Dù sao thì thầy ấy cũng là kiểu người thích n·gược đ·ãi người khác, chúng tôi càng chịu thiệt thì lão ta lại càng vui-"
Dường như nhận ra bản thân vừa tự đào hố chôn mình, Edgar đột nhiên im bặt.
Lucius: "..."
Cả lớp nặng nề thở dài, chỉ biết lắc đầu đầy ngao ngán: "..."
Thầy Phong mỉm cười, một tay nắm lấy cái đầu Edgar tựa như đang nắm trái bowling: "Ha ha ha, tôi sẽ xem những gì em vừa nói như một lời khen. Vì vậy, hãy để tôi được phép nói lời cảm ơn em"
Edgar: "Giờ em xin lỗi còn kịp không?"
Thầy Phong bật cười: "Ha ha ha~"
Muộn.
"Đừng ngại, hôm nay để tôi đặc cách giúp em trải nghiệm tốc độ March 10 nha"
Vừa nói, Vũ Trường Phong vừa cột cơ thể Edgar vào một thanh kiếm gỗ được khắc hoa văn chằng chịt.
"M... March 10!!?"
"Yên tâm đi, không c·hết được đâu" Vũ Trường Phong giơ ngón tay cái cùng một nụ cười, trông rất là "uy tín": "Bye bye, chúc em có buổi đi chơi vui vẻ. Gặp lại ở trường nhé"
Piu~
Mất dạng.
Đến cả tiếng hét cũng đứt rời, gần như không thể nghe thấy được.
Lucius: "..."
Lớp cá biệt: "..."
Đừng bảo là lớp cá biệt hiện đang sợ đến mức không dám thở, ngay cả một vị vua như Lucius lúc này cũng đang tim đập chân run, trán toát đầy mồ hôi hột.
Hình như cậu trai đó không nói đùa?
"Rồi, các em mau chào tạm biệt mọi người đi rồi về" Vũ Trường Phong nói: "Có vẻ như ai đó sẽ rất nhớ nhung một trong số các em đấy... Phải không Lục?"
Lục: "..."
Trong vô thức, Lục nhìn về phía một góc tối vắng người, nơi Camila đang ẩn ấp và âm thầm quan sát mọi thứ.
Biết mình bị phát giác, Camila đỏ mặt vội hoá thành con dơi rồi trốn đi đâu mất.
Lục: "..."
"Sao? Không tạm biệt người ta thật à?" Vũ Trường Phong cười cười hỏi.
"Thầy đừng chọc em nữa..."
"Tốt thôi, vậy thì về"
"Bằng tốc độ March 10 sao thầy?" Trần Hoài Nam run lẩy bẩy hỏi.
"Mấy em muốn thử lắm à?"
Cả lớp điên cuồng lắc đầu.
"Đành vậy, đã thế thì ta đành về bằng cổng không gian thôi. Tiếc thật"
Vũ Trường Phong ra vẻ tiếc nuối thở dài rồi nhìn về phía Lucius: "Để cảm ơn anh vì đã chăm sóc bọn nó, tôi sẽ cho anh biết một tin tức quan trọng"
Lucius chậm rãi nhíu mày lại.
"..."
...
...
"Darius vẫn chưa c·hết?"
Thiếu nữ - Damselette khẽ gật đầu: "Ừ. Mà hai người trông có vẻ không bất ngờ gì cho lắm nhỉ? Thậm chí còn rảnh đến mức đứng từ xa quan sát tôi luôn mà"
Monsieur ho khan: "Cô khác, chúng tôi khác. Không phải ai cũng có thể đứng đối diện người đàn ông đó một cách bình thường giống như cô đâu, thưa quý cô Damselette"
"Hắn chưa c·hết sao?" Người đàn ông áo đen khẽ thở dài: "Cũng phải, một kẻ tham vọng như hắn làm gì có chuyện chịu c·hết dễ dàng như vậy..."
Monsieur nhìn Damselette một lát rồi mới lên tiếng hỏi: "Ngài ấy lại giúp cô phong ấn lời nguyền rồi sao? Tôi thật sự thắc mắc lí do gì khiến ngài ấy giúp đỡ cô hết lần này đến lần khác đấy"
"Ngài ấy... Giống như cha của tôi vậy. Mặc dù ngài ấy chẳng qua chỉ thương hại một kẻ như tôi mà thôi" Thiếu nữ giả vờ cười một tiếng rồi chuyển chủ đề: "Yên tâm đi, ngài ấy không rảnh đến mức chen chân vào kế hoạch của chúng ta đâu"
"Lí giải" Monsieur gật đầu.
"Bladie" Thiếu nữ lại nói với người đàn ông áo đen: "Nếu như tôi không tính toán sai thì Darius đã lập một giao kèo gì đó với Huyết Giáo ngay từ trước khi chúng ta đến đây rồi. Có vẻ như hắn sẽ phục sinh ở đâu đó trên mảnh đất này đấy... Anh có thể tìm thấy hắn ta nếu đủ may mắn"
"..."
The Monsieur trầm mặc, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó. Trong khi người đàn ông áo đen tên "Bladie" kia thì đang toả ra một loại khí tức hết sức đáng sợ.
"Ra là vậy"
Sau một lúc suy nghĩ, Monsieur đưa ra kết luận: "Là một kẻ tham vọng, cơ thể nhân loại bình thường sẽ không đủ sức để thoả mãn được hắn. Vì vậy, hắn đã quyết định trút bỏ cơ thể của nhân loại, sau đó mượn tay của Huyết Giáo để nhào nặn ra một cơ thể phi nhân loại mang tiềm năng to lớn hơn... Đó hẳn là lí do vì sao hắn chấp nhận c·ái c·hết dễ dàng như vậy"
Nói cách khác, tất cả chuyện này đều đã nằm trong tính toán của Darius.
Blade: "..."
"Damselette, cô có thể tính toán ra vị trí của hắn ta hay không?"
"Rất tiếc là không. Huyết Giáo đã sử dụng thủ đoạn che đậy thiên cơ rồi, muốn tìm cũng không phải dễ dàng" Damselette nói: "Tuy nhiên, do đã vứt bỏ thể xác cũ nên bây giờ hắn ta đã mất hết sức mạnh rồi. Anh vẫn còn thời gian để truy lùng hắn"
"Tch"
Monsieur vỗ vai Blade, cười nói: "Cứ bình tĩnh và lắng nghe theo sự chỉ dẫn của vận mệnh thôi. Bây giờ chúng ta vẫn còn nhiệm vụ cần phải hoàn thành, thời gian đã không còn nhiều nữa"
"Với số lượng xác c·hết khổng lồ như vậy, Huyết Giáo sẽ sớm để lộ ra hành tung của chúng thôi. Lady đang làm rất tốt nhiệm vụ của mình rồi, có lẽ không bao lâu nữa chúng ta sẽ có tin tức..."
"A... Mới nói xong"
Monsieur khẽ cười, ra hiệu cho mọi người chuẩn bị hành động: "Mọi người đã sẵn sàng chưa? Tin tức của tạo vật tiếp theo đã có rồi đấy. Tốt nhất là đừng để nó rơi vào tay lũ dị giáo đó"
"Đúng lúc tôi đang muốn tính sổ với lũ khốn Huyết Giáo đó" Blade nắm chặt thanh kiếm, miệng cười nhếch lên trông khá là kinh dị.
Trong khi đó, Damselette vẫn điềm tĩnh như bình thường, không ai biết được cô ấy đang có suy nghĩ gì: "Sao cũng được"
"Vậy thì mau đi thôi"