Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 138. Hương vị kì lạ
Thông qua cánh cổng không gian của Vũ Trường Phong, cả lớp cá biệt đã có thể quay trở về lớp học quen thuộc của mình chỉ bằng vài bước chân... Tất nhiên là ngoại trừ Edgar hiện không biết đang du lịch ở nơi xó xỉnh nào ngoài kia.
Cơ mà với tốc độ March 10 thì chắc cũng không lâu nữa liền về tới nơi rồi.
Họ không chắc chắn Edgar khi về đến đây liệu đầu óc của cậu ta có còn bình thường hay không nữa... Nhưng mà thôi kệ đi, họ bây giờ đã quá mệt để có thể quan tâm đến chuyện đó rồi.
Tự làm tự chịu.
Hi vọng là cậu ta sẽ từ bỏ cái thói vạ miệng c·hết người kia!
"Trời..."
"Về đến nơi rồi... Cả tâm trí lẫn cơ thể vừa được thả lỏng thì cơn mệt mỏi liền..."
"C·hết tiệt, chân tôi mềm như bún rồi..."
"Cơ thể khó chịu quá..."
"..."
Không kịp về đến chỗ ngồi, cả lớp chỉ có thể ngồi bệt xuống ngay tại chỗ mà cất lời than thở với sự mệt mỏi quá độ về cả tinh thần lẫn thể xác... Cũng như triệu chứng của cơn sốc nhiệt đang dần dần xuất hiện trong cơ thể.
Nhiệt độ ở nơi đây với nhiệt độ của vùng đất cực bắc chênh lệch quá lớn... Vì vậy, những chuyện như sốc nhiệt khi đi qua cổng không gian như thế này thật ra cũng không phải chuyện gì quá khó hiểu.
"Raphael, lo liệu cho bọn nhóc đi"
Vũ Trường Phong triệu hồi thiên sứ Raphael ra nói rồi nói tiếp: "Hôm nay và ngày mai mấy đứa sẽ được nghỉ, muốn làm gì thì làm. Nhớ nghỉ ngơi cho thật kĩ để hôm sau còn đón bạn mới đến lớp đấy"
"Bạn mới!?"
Không thèm giải thích thêm nửa lời, Vũ Trường Phong lạnh lùng rời đi, để lại Raphael đứng nguyên ở đó với cái lắc đầu thở dài: "Cứ tưởng ngài ấy đã thay đổi... Ai ngờ ngài ấy vẫn vậy, chẳng biết dịu dàng với học sinh gì cả"
"Cô Raphael!" Lưu Hiên mừng rỡ lao tới ôm lấy cô thiên sứ xinh đẹp: "Lâu rồi không gặp cô, hôm nay cô có định dạy gì cho em không?"
"Ngài ấy đã bảo mấy đứa nên nghỉ ngơi rồi, vậy nên cô không dạy đâu" Raphael nhẹ nhàng xoa đầu Lưu Hiên, thần thái dịu dàng như một người mẹ: "Mấy đứa mau lại đây để cô điều chỉnh lại cơ thể, kẻo sốc nhiệt thật thì phiền to đấy"
"Vâng~"
May quá, vẫn là cô Raphael tốt bụng nhất!
Trong lúc được cô Raphael điều chỉnh tình trạng cơ thể, Trần Hoài Nam lặng lẽ nhìn đôi cánh màu trắng sau lưng cô ấy rồi thầm nghĩ: "Không biết Lily liệu có mọc ra đôi cánh như thế này không nhỉ? Nhìn nó mà tự nhiên đâm ra nhớ em ấy quá..."
Hi vọng là em ấy vẫn ổn!
Cũng hi vọng là đống quà lưu niệm mà mình mua về sẽ an ủi em ấy phần nào...
Trong vòng tay ấm áp của cô Raphael, Ikki đột nhiên nhớ lại một chuyện: "Phải rồi? Hình như lúc nãy lão thầy giáo có nhắc tới bạn mới đúng không? Không biết là nam hay nữ nhỉ? Nếu là nữ thì tuyệt..."
Lớp học quái gì mà toàn là đực rựa, đến cả đoá hoa duy nhất cũng là một đoá hoa hồng gai chả ai dám động vào... Ừm, bây giờ thì được tính là hoa đã có chủ rồi, càng có thêm lí do để không động vào.
Cho nên, giá như bạn mới là nữ...
"Là nữ cả đấy, mấy em có thể yên tâm" Cô Raphael hiền hậu cười nói.
"Yessssss sir!"
"Tuyệt!"
"Ngon lành!"
"..."
Bạn nữ bí ẩn còn chưa kịp xuất hiện liền đã rơi vào tầm ngắm của không ít thành viên trong lớp này... Dự là sẽ có một cuộc tranh đấu nảy lửa sắp sửa diễn ra!
Suốt quãng thời gian đó, Trần Hoài Nam vẫn giữ im lặng, tuyệt đối không nói thêm nói bớt bất kì điều gì. Nguyên nhân đơn giản là vì cậu đang cảm nhận được một luồng sát khí đến từ ai đó... Một ai đó sẵn sàng "đơm" cậu nếu cậu dám nói bừa!
Một lúc sau đó, cơ thể của cả bọn đã đủ khoẻ để tạm kết thúc quá trình điều trị. Nhưng kể cả khi mọi thứ đã ổn, cô Raphael vẫn thận trọng nhắc nhở: "Trước mắt tốt nhất là mấy đứa đừng có vội mở tiệc ăn mừng. Đợi đến khi tiết học buổi sáng nay kết thúc, mấy đứa hãy chạy thẳng về nhà rồi ngủ một giấc đi. Chắc mấy đứa cũng hiểu cả thể xác lẫn tinh thần của mình đều đang mệt mỏi đến thế nào mà. Đừng có miễn cưỡng thêm nữa!"
"Vânggggggg"
Cô Raphael mỉm cười, hài lòng khẽ gật đầu rồi đẩy cửa rời đi.
Vẫn còn một học sinh cần cô ấy phải "chăm sóc đặc biệt".
Và lớp cá biệt bây giờ chỉ cần đợi tiếng trống kết thúc tiết học là lập tức giải tán về nhà!
"Mợ nó, sắp đến tháng 2 luôn rồi... Không ngờ là tụi mình ở đó lâu đến vậy..." Limia mặt mày tối sầm nhìn màn hình điện thoại: "Không biết đợt này về có được yên thân với lũ em không nữa... Hi vọng là ông già không có làm gì vô trách nhiệm..."
"Sắp tháng 2 luôn rồi á..." Ikki thở dài.
"Tháng 2 tới... Tôi lại phải cày cuốc tiền thuê nhà" Lục thở dài.
"Chả hiểu sao lại thấy nhớ cái cảm giác lạnh giá buốt xương... Cùng gương mặt của mấy anh chàng thú tộc kia quá" Dạ Trầm Uyên thở dài.
"..."
Sau mấy tiếng đồng hồ vật vã...
Tùng~
"Giải tán! Mai gặp lại!"
Với tốc độ của những kẻ trối c·hết, lớp cá biệt là những người đầu tiên rời khỏi trường trước con mắt kinh ngạc của các bác bảo vệ đang trực cổng.
Bọn này từ xó nào chui ra đấy!?
...
...
Trên đường về nhà, cả Himiko cùng Trần Hoài Nam đều đang bị giày vò bởi cơn buồn ngủ cực kì dai dẳng. Nhưng bên trên tất cả, cảm xúc duy nhất trong lòng họ lúc này lại chính là sự háo hức khi sắp sửa được gặp lại Lily - Thiên thần nhỏ của họ.
Bọn họ sẽ có rất nhiều điều cần nói với nhau đây...
Trần Hoài Nam mở điện thoại lên, định báo trước cho Lily một tiếng thì "vô tình" đụng phải một bức ảnh... Một bức ảnh đủ sức để khiến cậu ta phải dừng chân trong vô thức: "Hả?"
Himiko như dự cảm được cái gì đó liền nhanh chóng ngó qua xem thử, và vẻ mặt của cô ấy sau đó cũng ngẩn ngơ chẳng kém Trần Hoài Nam là bao: "..."
"Con bé làm gì với đống dây xích đó vậy? Mà lại còn cười rất tươi nữa chứ?"
Bằng cách nào đó, cả hai người gần như đồng thanh tự hỏi.
Rồi họ lại nhìn nhau, nhìn thấy cả sự nghi hoặc lẫn ngờ vực trong mắt đối phương. Điều họ lo sợ đã thực sự xảy ra, rằng có lẽ Lily đã làm rất nhiều chuyện không tưởng trong khoảng thời gian họ vắng mặt...
Chẳng phải cô Na đã đích thân đến chăm sóc cho Lily rồi sao? Cô ấy cho phép Lily chơi đùa với đống kim loại đó thật à?
"Về nhà phải hỏi cho ra lẽ mới được" Himiko nói: "Dường như trong lúc chúng ta không để ý, con bé ấy đã học phải rất nhiều điều xấu rồi... Quả nhiên, giấy càng trắng thì càng dễ dính mực mà!"
Trần Hoài Nam: "..."
Ý cô ấy là thuần khiết quá cũng chưa hẳn là tốt? Hình như cũng đúng...
Người ngây thơ trong sáng sẽ rất dễ bị cái xã hội c·hết tiệt này lừa lọc... Cả lớp cá biệt giờ đã thấm thía cái đạo lí ấy rồi!
Với đủ loại suy nghĩ và tâm trạng phức tạp trong đầu, cả hai người từng bước về đến tận nhà từ lúc nào chẳng hay.
Không đợi hai người họ kịp làm gì, cánh cửa chính đã đột nhiên mở toang ra với nụ cười toả sáng như ánh dương của Lily: "Em biết ngay mà, cuối cùng thì anh chị đã về với em rồi!"
Dứt lời, Lily lập tức nhảy tới ôm lấy hai người thật chặt, thậm chí còn chặt đến mức khiến họ cảm thấy ngạt thở. Tuy vậy, cả hai người vẫn không hề phản kháng, bởi vì họ biết rõ Lily đã nhớ họ như thế nào.
Lắng nghe tiếng sụt sịt của cô gái nhỏ, cả Trần Hoài Nam lẫn Himiko đều thực sự cảm thấy đau lòng. Biết là vẫn còn rất nhiều điều cần hỏi cô bé... Thế nhưng hiện tại có lẽ họ nên cố gắng chiều chuộng em ấy một chút... Chỉ một chút thôi.
Bởi vì...
Chính họ cũng nhớ Lily.
...
Một lúc sau, Lily dẫn cả hai vào nhà.
Căn nhà này vẫn giống như trước, chẳng có gì thay đổi cả. Sự thay đổi duy nhất có chăng chỉ là một streamlab vừa được Lily tự tay lắp đặt tại một góc phòng để livestream trong thời gian rảnh rỗi... Còn lại, mọi thứ đều được em ấy giữ nguyên.
"Có lẽ anh chị đều biết em đang tập tành stream rồi nhỉ? Hì hì, thấy em giỏi không? Em đã kiếm được một khối tiền cực lớn từ việc này đó~"
Trần Hoài Nam khẽ cười gật đầu.
Cậu biết rõ với sự nổi tiếng đó thì lượng tiền donate trong mỗi lần em ấy mở sóng livestream là khủng kh·iếp đến mức nào... Đó là còn chưa tính đến các loại hình thu nhập khác như lượt xem hay quảng cáo!
Thật lòng mà nói, cậu chẳng muốn mở tài khoản của em ấy ra xem đâu. Có lẽ cậu nên nhờ thầy Phong mở riêng cho em ấy một tài khoản ngân hàng để em ấy tự chi tiêu cho rồi... Chứ lượng tiền lớn như thế mà chảy vào túi cậu thì tội lỗi lắm!
Làm gì có osin nào sở hữu mức lương khủng bố như thế đâu?
"Phải rồi, tài khoản đó vốn dĩ là của anh nên anh có thể sử dụng..."
"Thôi, cho em luôn đấy. Dù gì cũng chỉ cần đổi tên cái là xong chuyện ấy mà. Còn về vấn đề tiền bạc này nọ thì thầy Phong sẽ lo cho em, anh không quản nữa"
"Dạ~"
Ôi, nghe ngọt sớt~
Trần Hoài Nam cười ha ha mở điện thoại lên, rồi mặt mày lập tức tối sầm lại.
Suýt chút nữa quên béng mất!
"Lily, đây là cái gì?"
Lily ngẩng đầu nhìn hình ảnh chính mình trong trạng thái bị quấn dây xích, miệng khẽ mỉm cười với vẻ mặt ngây thơ vô tội như bình thường: "Thế nào? Nhìn thấy em bị n·gược đ·ãi như vậy, anh có cảm thấy "hứng" lên hay không?"
Trần Hoài Nam: "..."
Himiko: "..."
Biết ngay mà! Không thể để bản thân bị em ấy đánh lừa được nữa!
"LILY! Đừng có quên chuyện em cosplay con thỏ lần trước chị vẫn chưa tính sổ với em đâu đấy!"
Himiko hầm hầm lao tới ôm chặt lấy Lily, sau đó dùng sức véo má khiến cho cô bé đau suýt khóc: "Em ở nhà đã học cái gì để rồi trở nên hư hỏng như thế này hả?
"Em chỉ học những cái cần thiết cho tương lai của em thôi mà!"
"Không được ngụy biện, cái thứ đó mà cần thiết cái gì hả?"
"Chị không tin thì cứ mặc thử cho anh Nam xem đi? Thử rồi thì chị sẽ biết ngay nó có cần thiết hay không thôi mà!"
Himiko đỏ mặt: "Em...! Hư hỏng quá rồi!"
Trần Hoài Nam thì khẽ thở dài một hơi: "Và cũng đừng có lôi anh vào... Nhân tiện đây anh cũng trả lời với em luôn là anh không có hứng thú với con nít, từ bỏ đi"
"Con nít cái đầu anh! Em đây đã ngoài chín trăm tuổi rồi đó!"
Bất chấp bản thân đang bị cơn đau giày vò đến rơi lệ, Lily vẫn quyết tâm chứng minh tình yêu của mình với chàng trai số khổ: "Cứ đợi đó! Rồi anh sẽ biết tới dáng vẻ trưởng thành của em!"
"LILY! Hôm nay em c·hết với chị rồi!"
Trần Hoài Nam khẽ thở dài.
Hai cô nàng này còn sức để PK chứ cậu thì không rồi... Giờ cậu chỉ muốn tìm một chỗ nào đó để đánh một giấc thôi, không còn hơi sức đâu để đôi co với Lily nữa.
Về phòng đi vậy.
"..."
Thấy Trần Hoài Nam lẽo đẽo về phòng, Himiko cùng Lily cũng lặng lẽ đi theo. Bản thân Himiko lúc này cũng muốn được nghỉ ngơi cho tử tế... Trong khi Lily lại đi theo họ với một lí do khác...
Bước vào trong phòng, Trần Hoài Nam không khỏi nghi hoặc thành tiếng: "Quái? Hình như phòng mình đang có mùi gì đó lạ lạ thì phải? Mình nhớ là trước lúc đi mình đã dọn dẹp sạch sẽ lắm mà ta..."
Chẳng biết vì lí do gì, Lily đã tỏ ra khá giật mình khi nghe thấy Trần Hoài Nam nói như vậy. Thậm chí những lời cô bé nói ra sau đó còn có vẻ gì đó giống như đang cố lấp liếm: "Em không biết nha, chắc là do lâu không ai dọn nên nó bám bụi rồi?"
"... Cũng có lí. Thôi kệ, cứ ngủ một giấc rồi dậy dọn cũng không muộn"
Lily nhẹ nhõm thở phào một hơi.
May quá, anh ấy không phát hiện.
Tuyệt đối không thể để anh ấy biết mình đã làm gì trong phòng anh ấy!
Lily đã thầm nghĩ như vậy...
Thế nhưng cô bé vẫn không thể vượt qua giác quan thứ 6 nhạy bén đến mức thừa thãi của Himiko!
"Lily... Lại thêm lần này nữa, đừng mong chị bỏ qua cho em!"
"Eh? Em đã làm gì sai!? Á! Đau em! Sao tự nhiên chị mạnh tay dữ vậy!?"
Sau đó, Himiko xách Lily ra khỏi phòng, trả lại cho Trần Hoài Nam không gian yên tĩnh để có thể nghỉ ngơi.
Còn về số phận của Lily thì... Ai mà biết?