Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 141. Những lời thú tội

Chương 141. Những lời thú tội


Nửa tiếng sau, trong một quán cà phê nằm cách đó không xa.

Trần Hoài Nam và Dạ Trầm Uyên ngồi đối diện với nhau thật lâu vẫn chưa ai định mở miệng nói gì. Điều đó dần khiến cho bầu không khí trở nên cực kì lúng túng.

Bất đắc dĩ, Trần Hoài Nam đành phải là người khơi mào câu chuyện: "Rồi, rốt cục là cậu muốn tâm sự với tôi chuyện gì? Và tại sao cậu cũng đi mua đồ lót dành cho con gái vậy?"

Dạ Trầm Uyên thở dài, sắc mặt còn u ám hơn cả lúc trước.

"Nam, cậu mau cho tôi biết mèo một năm đẻ lấy lứa?"

"???"

Dạ Trầm Uyên hỏi một câu không đầu không đuôi làm Trần Hoài Nam không khỏi có chút nghi ngờ: "Chuyện đó thì liên quan quái gì? Chờ đã... Đừng bảo là nàng mèo nhà cậu sinh con rồi?"

Tức là cậu ta phải chịu kiếp đổ vỏ?

"Chuyện không giống như cậu đang nghĩ đâu Nam ạ. Từ cái ngày có được ý thức và khả năng suy nghĩ độc lập, cô ấy đã không còn đụng đâu sinh con ở đó như vậy nữa" Dạ Trầm Uyên nói với tông giọng rất trầm: "Nhưng sự thật là vào tối hôm qua, tôi đã mất zin rồi... Bởi cô ấy"

Trần Hoài Nam: "Pfffff-"

Đậu phộng? Ngay tối hôm qua á?

"Bình tĩnh đi anh bạn, mọi chuyện đâu chỉ có thế đâu, vẫn còn nhiều bất ngờ phía sau dành cho cậu lắm đấy"

"..."

Trần Hoài Nam không biết Dạ Trầm Uyên có thật sự ổn hay không nên chỉ có thể yên lặng ngồi nghe câu chuyện tiếp theo.

"Hôm qua tôi về nhà vào đúng thời điểm cô ấy lên cơn động d·ụ·c" Dạ Trầm Uyên chậm rãi nói tiếp: "Bình thường thì vào những thời điểm nhạy cảm kiểu như vậy, cô ấy sẽ chọn một địa điểm vắng người nào đó rồi nằm chịu, đợi qua cơn rồi thôi. Cơ mà hiện tại tôi với cô ấy đang sống chung một nhà, mà lúc đó thì tôi vẫn còn vắng mặt. Cô ấy cứ nghĩ là tôi sẽ không về đâu nên liền ở lì trong nhà chịu đựng..."

"Những chuyện tiếp theo chắc là cậu cũng đoán ra được rồi. Tôi mở cửa vào đúng lúc lí trí cô ấy đang yếu ớt nhất... Thế là "boom" một cái, tôi mất zin"

"Thế thì cậu hưởng lợi rồi còn gì?" Trần Hoài Nam nghi hoặc: "Mà nếu như cậu không muốn, cậu có thể kháng cự lại mà?"

"Ngây thơ, cậu ngây thơ quá Nam ạ" Dạ Trầm Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những đoàn xe đang hối hả với vẻ mặt không chút sự sống: "Cô ấy là lão Yêu Miêu cả trăm năm tuổi, trong khi tôi chỉ là một thằng nhóc mới mười tám tuổi hơn... Thử hỏi tôi sẽ kháng cự kiểu gì đây?"

Trần Hoài Nam: "..."

Dạ Trầm Uyên nốc cạn tách cà phê, tựa như muốn mượn cafein tiêu sầu: "Tôi bị cô ấy "a lê hấp" một cách tàn bạo, đến cả quần áo của cả tôi lẫn cô ấy đều bị xé sạch cả. Kỳ thật, đến tận bây giờ tôi vẫn không biết mình bằng cách nào trụ được đến tận sáng hôm sau mà vẫn chưa c·h·ế·t"

Trần Hoài Nam: "..."

"Thế là cậu đã bị vắt cạn đến giọt tinh hoa cuối cùng luôn rồi à?" Trần Hoài Nam có chút thương cảm nói: "Thôi không sao, chuyện đã lỡ rồi, cậu cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được..."

Dạ Trầm Uyên khẽ lắc đầu: "Nam à, hình như cậu bỏ quên một chi tiết cực kì quan trọng rồi thì phải? Tôi đã nói là cô ấy đang ở trong kì động d·ụ·c đấy, cậu không biết nó có ý nghĩa gì à?"

Trần Hoài Nam: "...!?"

"Tôi sẽ phải làm cha ở tuổi 18 sao? Tôi nghĩ là mình sẽ làm được, nhưng mà...."

Dạ Trầm Uyên nói đến đây đành bất lực ngẩng đầu vọng thiên: "Quan trọng hơn là người với mèo liệu có thể cho ra sản phẩm hay không? Mà lỡ như đó là một sản phẩm lỗi thì tôi sẽ hối hận đến c·h·ế·t mất Nam ạ. Giả dụ đứa con được sinh ra với nhân dạng giống như hình tượng trong truyện tranh thì không nói... Nhưng nếu như không phải thì sao? Tôi thật sự không dám tưởng tượng..."

Trần Hoài Nam trầm mặc.

Thì ra đây mới là vấn đề khiến cho cậu ta phiền lòng từ sáng đến giờ...

"Tôi có một giải pháp"

...

...

Ở nhà.

Cuối cùng thì Himiko cũng tìm ra cơ hội để đuổi Trần Hoài Nam ra khỏi nhà.

Những chuyện như đồ lót quá cỡ cô ấy đã gặp rất nhiều lần, cách giải quyết cũng rất đơn giản, chỉ cần dùng băng quấn ngực lại rồi đi mua là xong. Tuy nhiên, cô ấy muốn lợi dụng chuyện này để thử lòng cậu ta... Đồng thời cũng muốn tạo không gian riêng để có thể nói chuyện với Lily...

Giờ là Lycoris.

"Mau khai thật đi, em đã làm gì trong phòng của cậu ấy?" Himiko ngồi trên ghế sofa với dáng vẻ của một thẩm vấn viên: "Nói trước luôn, em sẽ không đánh lừa được trực giác của chị đâu. Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng"

Lycoris ngồi quỳ gối bên dưới trưng ra bộ mặt ủy khuất: "Em đã bảo chị nên thẩm vấn Lily rồi mà, em có biết gì đâu chứ? Vả lại chỉ mình chị được phép làm trò biến thái trong khi riêng em thì không à? Như thế chẳng công bằng chút nào cả"

"Chị làm trò biến thái lúc nào?" Himiko cười lạnh hỏi.

"Hừ, đừng tưởng là em không biết. Chị lúc nào cũng tranh thủ ngửi anh ấy mỗi khi hai người tiếp xúc gần... Thậm chí là vào cái buổi tối hồi còn ở nhà anh Nam, chị còn giở trò quá đáng hơn nữa, cụ thể là..."

"Stop, thế là đủ rồi"

Himiko vội vàng ra hiệu dừng lại rồi tiếp tục nói: "Em đã bảo là "phải công bằng" có đúng không? Nếu như em đã biết hết bí mật của chị rồi thì mau khai lại cho chị nghe bí mật của em đi. Như thế là huề, chị hứa sẽ không làm khó em nữa"

Lycoris phồng má: "..."

Sập bẫy của chị ấy mất rồi!

"Nếu em không nói thì sao?"

"Hửm...?" Himiko nhẹ nhàng mỉm cười, một nụ cười kinh dị đến mức làm cả Lycoris cũng phải lạnh sống lưng: "Chị không biết là mình sẽ làm gì với em đâu... Chị đang nói thật đấy"

Lycoris sợ run, nhưng cô bé vẫn không có ý định nói ra bí mật của mình.

Himiko cũng biết cô bé này rất cứng đầu nên đành đổi cách tiếp cận: "Nếu như em không chịu nói, chị sẽ cho cậu ấy biết tất cả mọi chuyện. Em đừng có quên chúng ta đang là đối thủ, vậy nên dù có gây ra bất hoà đi chăng nữa... Chị cũng bằng lòng kéo em c·h·ế·t chung với chị đấy"

Lycoris mím môi: "Em ghét cái máu Yandere của chị cực kì... Cái kiểu bất chấp mọi thứ, ăn không được thì đạp đổ này thật sự không công bằng chút nào cả..."

"Chứ cứ làm ngơ để em giở trò như vậy, không chỉ em dần trở nên hư hỏng hơn mà cậu ta cũng sẽ gặp nguy hiểm với em nữa. Cá nhân chị cảm thấy em không khác với chị là bao đâu"

Lycoris: "..."

"Thôi được rồi, em sẽ nói với điều kiện chị không cho anh ấy biết... Tuyệt đối!"

"Tuyệt đối"

Lycoris hít sâu một hơi rồi bắt đầu thú tội.

Thú tội!

Lông mày Himiko hơi căng cứng...

Thú tội.

Khoé miệng Himiko giật giật....

Tiếp tục thú tội...

Sắc mặt Himiko tối sầm...

Kết thúc thú tội.

"Chị đánh giá thấp hai người các em rồi... Các em hoàn toàn không có tư cách để phê phán chị đâu, chị nói thật. Làm tới mức đó thì... Chị chịu rồi, không làm được"

Lycoris gãi gãi má, cười hì hì.

"Không phải đang khen đâu!"

Dường như việc được thổ lộ hết tất cả mọi thứ mà mình đã vất vả che giấu khiến cô bé cảm thấy thoải mái hơn thì phải?

"Nếu chị đã biết hết rồi thì em không thèm giấu làm gì nữa" Lycoris móc ra tác phẩm đầu tay của mình đưa cho Himiko: "Kể từ bây giờ, chị sẽ là độc giả chính thức đầu tiên và duy nhất của em! Vì vậy, mong chị hãy góp ý cho em nếu có thể..."

Himiko cầm quyển doujin trong tay, nhất thời không biết nên nói gì cho phải: "Em thật sự làm vậy đấy ư? Chẳng biết cậu ấy sẽ lộ ra biểu cảm gì nếu không may biết được chuyện này nữa..."

"Dễ thôi ạ, cứ cho anh ấy xem hết bộ truyện rồi xoá sạch kí ức thôi" Lycoris giơ ngón tay cái: "Huống hồ đợi gì tự em vẽ, trên mạng người ta cũng đã sớm vẽ đầy r18 của em rồi. Không một thứ gì có thể tránh khỏi sự horny đến điên rồ của nhân loại đâu, em nói thật"

"Hơn nữa, thay vì xem doujin với nội dung giữa em và một tên béo ú vô danh nào đó thì việc xem em với anh Nam rõ ràng là dễ tiếp nhận hơn nhiều có đúng không?" Lycoris cười tít mắt nói tiếp.

Himiko: "..."

Thở dài, cô ấy đành mở ra xem thử "tác phẩm đầu tay" của Lily.

Mười lăm phút sau...

"Có phải chị "getting wet" rồi không?"

"Không có"

"Vậy á? Để em tự mình kiểm tra..."

"Tránh ra! Đừng đến gần chị!"

"Fufufufufu~"

...

...

"Và đây chính là giải pháp của cậu sao? Nam..." Dạ Trầm Uyên ngước nhìn gương mặt hầm hầm của Vũ Trường Phong, nhịn không được nói: "Lẽ ra cậu nên báo trước với tôi một tiếng chứ!?"

"Đối với mấy chuyện kiểu này thì hỏi người lớn là tối ưu nhất rồi... Hoặc ít nhất thì thầy ấy sẽ không đủ rảnh rỗi để rêu rao lung tung hay làm rối tung mọi thứ lên giống như cha mẹ của cậu..."

"Thì cũng có lí..."

Vũ Trường Phong nhấp một ít cà phê, cười nhạt hỏi: "Làm sao? Không tin tôi à?"

"Không"

Dạ Trầm Uyên trả lời rất dứt khoát, làm Trần Hoài Nam không khỏi có chút trợn tròn mắt vì quá kinh ngạc.

Càng kì lạ thay là lão thầy giáo mang tiếng nhỏ nhen ích kỉ ấy đã không hề để bụng chuyện này, ngược lại còn từ tốn nói: "Tôi hiểu đại khái về tình hình của em rồi... Nên tôi sẽ chốt sổ nhanh luôn nhé"

"Có lẽ em sẽ không được làm ba đâu, Dạ Trầm Uyên" Vũ Trường Phong nói: "Nếu con bé đó là Thú Tộc thì tỉ lệ mang thai sẽ rất cao... Tuy nhiên, trên thực tế rõ ràng con bé đó lại là Yêu Miêu, thế nên chuyện con bé mang thai với em gần như không thể xảy ra được"

Trần Hoài Nam đặt ra dấu hỏi: "Tại sao vậy thầy? Dù gì thì cô ấy cũng hoá thành hình người rồi mà?"

"Hoá thành hình người không có nghĩa là con bé sẽ thay đổi cấu trúc di truyền sao cho trở nên giống con người. Bản chất sự tồn tại của con bé đó vẫn là mèo thôi... Và em đã từng thấy con mèo nào mang thai con của loài người hay chưa?"

Vũ Trường Phong tiếp tục giải thích: "Đó là lí do vì sao tôi bảo nếu con bé là Thú Tộc thì tỉ lệ mang thai sẽ rất cao... Bởi vì họ trời sinh đã là một chủng tộc gần giống người rồi chứ không như một con mèo tu luyện thành hình người"

Dạ Trầm Uyên nghe vậy, đột nhiên trong lòng nhẹ nhõm đi không ít.

Cậu không muốn cô gái đó sinh ra một đứa con dị dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Làm vậy không chỉ tổn thương đến đứa trẻ mà còn tổn thương tới chính họ nữa... Vì thế nên cậu mới lo sốt vó cho đến tận bây giờ.

Tuy vậy, khi lắng nghe lời khẳng định chắc nịch của thầy Phong, cậu liền cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều rồi.

"Bất quá, trên lí thuyết thì là vậy thôi... Chứ thực tế thì tôi không thể khẳng định tuyệt đối được" Vũ Trường Phong đột nhiên quay xe: "Tốt nhất thì em vẫn nên theo dõi trạng thái của cô gái đó đi... Kẻo lại trở tay không kịp"

Dạ Trầm Uyên: "..."

Mau trả lại sự tín nhiệm cho em!

Chương 141. Những lời thú tội