Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 142. Event khiêu gợi

Chương 142. Event khiêu gợi


"Cuối cùng cũng về nhà được rồi"

Cứ tưởng chỉ đi một tí rồi về, ai mà ngờ lại sóng gió kinh khủng! Làm gì có ai ngờ tới được một thành viên nào đó trong lớp cá biệt đã bị "bóc tem" ngay trong đêm hôm qua đâu?

Bây giờ nghĩ lại, Trần Hoài Nam vẫn còn cảm thấy bất ngờ.

"Hi vọng là cậu ta sẽ ổn. Dù gì thì tình nhân của cậu ta cũng không phải người, chắc chắn sẽ còn rất nhiều chướng ngại làm khó cậu ta trong tương lai"

Sau khi cả nhóm giải tán xong, cùng với tâm trạng bất ngờ đó, Trần Hoài Nam đã về đến tận nhà từ lúc nào chính bản thân cậu còn không hề hay biết.

Cũng tốt, về lẹ còn dọn phòng nữa.

Cảm thấy trong nhà đang có hơi yên tĩnh, tựa như nghĩ đến chuyện gì đó, Trần Hoài Nam rón rén tiến vào bên trong và hạn chế phát ra tiếng động hết mức có thể. Kết quả diễn ra đúng như cậu đã dự đoán: Hai cô nàng kia đã lăn ra ngủ trên sofa từ đời nào mất rồi.

Loại con gái như Lily và Himiko thì có đời nào chịu yên lặng được như vậy cơ chứ? Đáp án chỉ có thể là ngủ trưa mà thôi!

Tuy vậy...

"Ăn ngủ kiểu gì mà quần áo xộc xệch thấy sợ luôn... Đổi lại là người khác, chắc gì người đó đã nhịn được trước cảnh này" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Nghĩ lại thì hình như mình có thiên phú đi tu thật"

Không phải cậu không dao động trước mấy cảnh tượng khiêu gợi... Chỉ là sự dao động đó nó ít đến khó hiểu mà thôi! Bản thân cậu còn không biết từ khi nào định lực của mình trở nên tốt như vậy cơ mà!

Thôi kệ đi, chuyện đó cũng chẳng quan trọng là mấy.

Đang lúc định lấy chăn ra đắp cho hai người họ thì Himiko đã bất ngờ tỉnh dậy, ánh mắt rực đỏ làm Trần Hoài Nam không nhịn được sợ hết hồn: "Đừng nhìn tôi kiểu đó được không, sợ lắm đấy"

"Ánh mắt này là trời sinh rồi, tôi không tự quản lí được đâu" Himiko ngáp một cái rồi ngồi dậy duỗi lưng.

Cách~

Duang~

Một tiếng động giòn tan bất chợt vang lên bên tai hai người, và bộ ngực hùng vĩ của Himiko dường như cũng trở nên "nặng nề" đi đôi phần. Thấy vậy, Trần Hoài Nam vô thức thốt lên: "Đứt rồi?"

"Hmm... Chứ còn sao nữa?" Himiko dùng tay nâng nâng bộ ngực của mình, một mặt phiền não nói: "Có những lúc tôi cảm thấy ghen tị với Lily... Nhìn vậy thôi chứ ngực to cũng phiền phức lắm đấy"

"Đó không phải thông tin tôi cần biết"

Dứt lời, Trần Hoài Nam ném chiếc giỏ đựng cho Himiko.

"Sao chỉ có một bộ vậy?" Himiko lên tiếng hỏi rồi cũng tự trả lời: "Hiểu rồi, cậu quá xấu hổ để lựa đồ nên mới chọn tạm một bộ cho tôi mặc, để hôm sau tôi tự mình đi mua chứ gì? Biết tỏng"

Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Hiểu như vậy cũng được, không khác biệt gì nhiều"

Giờ có nói sợ không đúng size chắc cô ấy cũng chả tin, ngược lại còn nhân cơ hội chọc ghẹo cậu cho coi.

Thấy Trần Hoài Nam có biểu hiện kì lạ, Himiko tiếp tục hỏi: "Bộ trên đường về cậu đã gặp phải chuyện gì rồi sao?"

"Vài chuyện nhỏ thôi"

Ừ thì chuyện đó cũng không hẳn là chuyện nhỏ đâu... Nhưng tốt nhất là cậu vẫn không nên nói lung tung khi chưa được đương sự cho phép!

"Vậy á?"

Himiko tỏ ra nghi ngờ, nhưng thật may là cuối cùng cô ấy cũng không có tiếp tục hỏi.

Tán nhảm xong xuôi, Trần Hoài Nam nhìn về phía đồng hồ, tính toán một chút rồi nói: "Vậy thôi tôi dọn phòng đây. Tôi nghĩ cậu cũng nên nhân cơ hội này dọn luôn đi, để bám bụi mãi thì không hay"

Himiko nghe đến chuyện dọn phòng, sắc mặt không hiểu sao bỗng dưng tối sầm lại: "Nhớ giặt ga giường cho thật kĩ đấy, và cũng đừng hỏi tôi lí do vì sao"

Trần Hoài Nam: "...?"

Vì sao?

Chỗ đó dơ lắm à? Ý là cậu ấy đang ngầm chê mình ở bẩn sao?

Quái? Ngày nào cũng tắm rửa gội đầu thì ở bẩn chỗ nào chứ?

Không hiểu nổi.

Nhưng nếu cô ấy đã không cho hỏi thì cậu cũng đành chịu.

"Thôi được, nghe cậu vậy"

Sau đó, Trần Hoài Nam vào nhà vệ sinh chuẩn bị đồ nghề rồi tiến hành dọn phòng.

...

...

Kết quả là đến tận chiều tối hôm đó, Trần Hoài Nam mới thực sự hoàn tất công việc dọn phòng.

Ngắm nhìn sự lấp lánh toả sáng của mọi thứ có mặt trong phòng mình, cậu ta dám tự tin sẽ không một ai dám nói rằng cậu ở bẩn nữa! Kể cả Himiko - người vừa mới ngầm chê cậu lúc nãy!

Coi như xong việc, Trần Hoài thông qua khung cửa sổ mà nhìn ra ngoài trời, tức thì trong lòng không khỏi trầm xuống một chút: "Dọn phòng xong xuôi rồi... Có lẽ mình nên tính đến việc nấu bữa tối luôn"

Chỉ lựa đúng lúc này, Lycoris đột ngột xuất hiện bên cạnh Trần Hoài Nam với một nụ cười dễ nhìn: "Chuyện đó anh không cần lo nữa đâu, em đã nấu xong cả rồi. Còn anh á... Mau nghỉ ngơi một lát đi, em thấy anh mệt lắm rồi đấy"

"Anh không mệt đến vậy"

Lycoris nheo mắt lại nhìn Trần Hoài Nam, được một lúc mới chịu mở miệng: "Vậy thì chúng ta thử cược đi. Nếu như anh chịu được đòn mát-xa của em mà vẫn tỉnh táo thì anh sẽ thắng. Phần thưởng cho chiến thắng đó là bất kì yêu cầu nào, miễn là nó nằm trong phạm vi của em"

"Ngược lại, nếu như anh lỡ ngủ gật hay làm điều gì đó tương tự, anh sẽ phải nghe theo một yêu cầu của em, tuyệt đối không có quyền từ chối"

Trần Hoài Nam: "..."

Con bé này nói chuyện như kiểu nó đang nắm chắc phần thắng vậy... Khó chịu phết.

Thôi, dù gì cũng rảnh rỗi, chơi luôn sợ gì.

"Anh mau nằm xuống giường đi. Em sẽ cho anh biết tay nghề của em sau cả tháng trời khổ luyện từ chỗ cô Na" Lycoris dương dương đắc ý nói.

"Ồ? Nghe có vẻ đáng để mong đợi đấy"

Vừa nói, Trần Hoài Nam vừa cởi đi lớp áo ngoài rồi nằm thẳng xuống giường, để lộ ra phần lưng ốm yếu gầy gò về phía Lycoris.

Sở dĩ cậu chấp nhận cá cược một cách dễ dàng như vậy là vì cậu thật sự không cảm thấy mệt lắm... Vả lại, cậu càng không sợ sức chiến đấu một tay mát-xa nghiệp dư như con bé này.

Mà phần thưởng cho người chiến thắng lại còn rất hấp dẫn nữa chứ... Cậu không có lí do gì để từ chối cả.

Lycoris không chút ngại ngùng ngồi lên lưng Trần Hoài Nam, đồng thời những ngón tay xinh xắn cũng bắt đầu chuyển động như những cỗ máy: "Vậy thì em bắt đầu đây, đừng có hối hận nhé"

Khoảng khắc những ngón tay đầu tiên chạm vào yếu huyệt, cơ thể của Trần Hoài Nam đã bắt đầu co giật: "!!!?"

Từ từ đã, cái cảm giác hệt như bị giật điện này là gì...? Ô!

"Ôi... Cha... Cha..."

"Biết ngay mà... Cả độ cứng của các khối cơ lẫn âm thanh phát ra tự miệng anh tuyệt đối không thể nào là giả được" Lycoris hừ lạnh: "Mồm thì cứng lắm nhưng cơ thể anh thì lại đang tỏ ra rất thành thật... Đừng có giở giọng khinh thường em chỉ vì em mới học mát-xa nha!"

Tựa như muốn dạy cho Trần Hoài Nam một bài học nhớ đời, những ngón tay của Lycoris hoạt động càng lúc càng nhanh và có bài bản hơn. Điều đó khiến cho một kẻ nổi tiếng cứng cỏi như Trần Hoài Nam nhiều lúc cũng không thể giữ được mình, trong vô thức tạo ra những âm thanh kì lạ thu hút sự chú ý của cô gái còn lại đang ở dưới nhà.

Bịch~

Bịch~

"Dừng... Dừng lại..."

"Chưa được, em phải làm cho anh sướng đến ngất đi mới thôi!"

Sao lại nói vậy hở em!?

Người ta mà hiểu lầm thì anh sẽ phải chuyển hộ khẩu vào tù đấy!

Lúc này thì Himiko đã từ dưới nhà chạy lên trên phòng. Cứ nghĩ hai người họ đang làm chuyện đ·ồi b·ại, Himiko đã định gân cổ lên chửi một phen... Cơ mà khi lên đến nơi, cô ấy lại thấy cảnh này có gì đó không giống như cô ấy đang nghĩ.

Vì quái gì cậu ta mới là người tạo ra những âm thanh kì lạ?

A? Là mát-xa à...

May quá, không phải chuyện đ·ồi b·ại...

Lycoris vì quá tập trung vào công việc nên không để ý, mãi cho đến khi thanh âm của Trần Hoài Nam yếu dần... Cô bé mới nhận ra Himiko đã đứng quan sát hai người từ rất lâu: "Là chị à? Em đang bận tí... Em phải dạy cho tên đầu đất này một bài học!"

"Hình như cậu ấy sắp ngủ rồi đấy..."

"Em biết thế nên em mới giảm cường độ lại đây này... Coi bộ cơ thể của anh ấy giờ đã được thư giãn không ít rồi. Muốn ngủ một giấc cũng không phải chuyện gì lạ" Lycoris cười nói: "Cũng may mà em để ý kịp thời... Chứ nếu không anh ấy sẽ lại làm việc quá sức mất"

Với những vất vả triền miên trong khoá huấn luyện khắc nghiệt... Chỉ một đêm nghỉ ngơi tử tế là hoàn toàn không đủ để phục hồi hoàn toàn.

Cơ thể rõ ràng vẫn còn mệt mỏi mà Trần Hoài Nam vẫn cố gắng ép bản thân đi dọn phòng cho được... Về chuyện này thì Lycoris cũng hết biết nên nói gì cho phải.

Bất đắc dĩ lắm cô ấy mới phải đưa ra lựa chọn này mà thôi.

Lycoris vốn không muốn Trần Hoài Nam cảm thấy bị xấu mặt... Tuy nhiên để có thể thúc đẩy tiến trình phục hồi của cậu ta, cô ấy bắt buộc phải làm vậy.

Xong xuôi, Lycoris lại quay sang Himiko, miệng khẽ nở một nụ cười: "Nếu chị đã lên đây rồi thì mau vào vị trí luôn đi. Chăn thì ấm nệm lại thơm, rõ ràng là địa điểm thư giãn tuyệt vời nhất rồi còn gì?"

Himiko: "..."

Cô ấy vô thức nhớ lại những âm thanh kì lạ mà Trần Hoài Nam tạo ra vừa rồi... Trong đầu lập tức có ý định bỏ chạy.

"Không có cửa đâu"

Lycoris túm lấy cánh tay Himiko rồi quật ngã cô gái trẻ lên trên giường, đồng thời còn làm phép khoá chặt tứ chi lại: "Bản thân chị cũng không khác anh Nam là mấy, toàn ép bản thân vượt quá giới hạn thôi. Dù gì thì cũng đang rảnh rỗi, cứ để em đây giúp hai người "hồi phục sinh lực" nhé~"

"Dừng lại đi... Chị không muốn..."

Nghĩ tới chuyện mình sẽ tạo ra những âm thanh đó bên ngay cạnh người mình thích, Himiko thực sự cảm thấy nóng mặt!

Như vậy có hơi...

Không ổn chút nào!

Nhưng rốt cục, cô ấy vẫn không thể chống lại một Lycoris khi đã thực sự nghiêm túc.

"A~ chỗ đó... Không được đâu~"

"Ưm~"

"Chậm đã, thực sự..."

Lycoris: "Anh ấy ngủ rồi, sẽ không nghe thấy đâu nên chị đừng lo"

Thật ra là có nghe thấy.

Cậu đúng là đã ngủ thật, nhưng đồng thời cũng b·ị đ·ánh thức ngay sau đó bởi những âm thanh kì lạ được hai cô nàng tạo ra.

Thật bổ tai... Thật mát mắt...

Và cũng...

Thật khiêu gợi!

Bất quá đến sau cùng, cậu cũng chỉ có thể làm ngơ cho hai cô nàng hành sự. Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì cậu đã không còn đủ sức để đuổi họ đi nữa... Và thật ra thì một phần nào đó trong cậu cũng đang kháng cự lại ý nghĩ đó!

Tuy vậy, điều quan trọng nhất khi cậu lựa chọn tiếp tục giả vờ ngủ là vì muốn bảo vệ mạng sống... Nếu không, cậu sẽ c·hết dưới tay Himiko khi cô ấy thẹn quá hoá giận.

Người thông minh như cậu biết rõ bản thân nên làm gì trong tình huống này!

Chương 142. Event khiêu gợi