Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 143. Chuyện đêm muộn

Chương 143. Chuyện đêm muộn


Đêm muộn ngày hôm đó, Trần Hoài Nam tỉnh giấc với một cảm giác sảng khoái lan rộng ra khắp cơ thể, cũng như cảm giác trống rỗng đến khó chịu trong dạ dày.

Hai cảm giác đối nghịch đó cứ liên tục đấm đá lẫn nhau khiến cậu không tài nào ngủ tiếp được, buộc cậu phải lật đật ngồi dậy xuống bếp kiếm gì đó bỏ bụng.

Lycoris báo cậu quá... Ít nhất cũng phải để cho cậu ăn uống cho tử tế đã chứ!

Tựa như bản năng mách bảo, Trần Hoài Nam thoáng nhìn sang bên cạnh liền thấy Himiko đang nằm ngủ say sưa ngon lành... Kể cả khi căn phòng này vốn không thuộc về cô ấy, đồng thời người đang ngủ bên cạnh cô ấy cũng chẳng phải Lily.

Trần Hoài Nam: "Coi bộ hôm nay mình phải ngủ ngoài sofa rồi"

Lòng thầm thở dài một hơi, Trần Hoài Nam ngồi dậy lặng lẽ đẩy cửa ra ngoài kiếm đồ ăn bỏ bụng.

Bước vào trong bếp mở chiếc tủ lạnh ra, quả nhiên là Lycoris đã chuẩn bị sẵn một ít đồ ăn cho cậu. Việc cậu cần làm bây giờ có lẽ chỉ cần hâm chúng lại một tí là có thể ăn được rồi, không cần phải thao tác nhiều.

"Làm luôn vậy"

Kết quả là mất khoảng mười lăm phút, Trần Hoài Nam mới hâm xong bữa ăn đêm đơn giản được nấu bởi Lycoris.

Trên tay mang theo mâm thức ăn, Trần Hoài Nam đang định ra phòng khách vừa ăn vừa xem chương trình TV đêm khuya thì lại đột nhiên cảm nhận được sự hiện diện của ai đó.

Tất nhiên, người đó sẽ không phải ai khác ngoài Lycoris.

"Anh dậy rồi à? Lỗi của em, lẽ ra em không nên nóng nảy như vậy" Lycoris mỉm cười, tựa như đã đoán được mọi chuyện từ trước đó: "Nhưng đừng quên em vẫn là người chiến thắng đó nha"

Trần Hoài Nam không nói gì nhiều, chỉ đặt mâm cơm xuống bàn rồi buộc miệng hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

"Như anh thấy đấy, sáng tác nhạc"

Bên cạnh Lycoris lúc này là một đống giấy trắng, bút, thước kẻ và một chồng sách cao vật vã, có lẽ là tài liệu tham khảo cho việc sáng tác nhạc của cô ấy.

Thực tế thì chỉ cần nhìn đến những khuôn nhạc được cô bé vẽ một cách vụng về trên giấy kia thôi là Trần Hoài Nam đã phần nào đoán ra được câu chuyện rồi.

Cậu quá hiểu Lily, cũng quá hiểu rằng em ấy tài giỏi như thế nào nên cũng không lấy làm lạ khi Lycoris cũng tương tự như vậy: "Tuy mang danh là hai cá thể riêng biệt, thế nhưng nhiều lúc các em lại giống nhau đến lạ thường đấy..."

"Vậy ư?" Lycoris khẽ mỉm cười: "Cũng phải ha... Dù gì thì nhân cách của em hiện tại cũng được xây dựng nên bởi hình mẫu của chính cô ấy mà. Vậy nên theo góc độ nào đó mà nói thì em chỉ đơn giản là Lily phiên bản hắc hoá mà thôi"

Trần Hoài Nam cười nhạt rồi bắt đầu ăn cơm trong yên lặng, không định làm phiền đến công việc đêm khuya của Lycoris nữa.

Đợi đến khi Trần Hoài Nam sắp ăn xong, Lycoris đột nhiên lên tiếng: "Anh Nam, anh không cần thiết phải tự mình gánh vác tất cả đâu"

"Hửm? Sao em đột nhiên nói vậy?"

Lycoris không quay đầu lại, cố ra vẻ đang tập trung vào công việc nhưng những lời cô bé nói lại phản ánh điều ngược lại: "Em biết anh là một con người đầy tinh thần trách nhiệm... Nhưng đó không phải lí do để anh buộc mình phải gánh vác mọi thứ"

"Trách nhiệm đối với em, với chị Himiko, với em gái anh, với gia đình anh, với tất cả mọi người xung quanh anh... Anh đã làm điều đó một cách hoàn hảo, em nghĩ vậy" Lycoris chậm rãi nói: "Nhưng anh có biết rằng anh không nhất thiết phải làm vậy mãi hay không? Rằng không phải ai trong số bọn em cũng cần anh phải gánh vác tất cả trách nhiệm"

"..."

"Em gái anh rồi cũng sẽ lớn lên, tự mình gánh vác cuộc đời thuộc về chính cô ấy. Chị Himiko tuy thiếu khả năng tự chăm sóc nhưng như thế không có nghĩa là chị ấy sẽ không thể tồn tại... Và cả em, em không cần anh phải làm tất cả, bởi vì em cũng có thể tự lo được cho mình"

"Anh có cái tật rất xấu, đó là vô thức xem người khác như gánh nặng để bản thân gánh vác một cách lặng lẽ. Nó cao thượng, và cũng vặn vẹo lắm" Lycoris nói: "Cao thượng là vì anh biết đặt người khác lên trên chính mình. Và vặn vẹo cũng là vì cái sự ưu tiên dành cho người khác đó sẽ vô tình g·iết c·hết chính bản thân anh"

Trần Hoài Nam trầm mặc.

Khi không nhận được bất kì hồi âm nào từ phía Trần Hoài Nam, Lycoris chậm rãi xoay người lại, từ từ bò về phía cậu ta: "Anh có hiểu ý của em không vậy?"

"..."

"Thế mới nói, anh là một tên ngốc"

Dứt lời, Lycoris đột nhiên vươn người tới ôm chặt lấy cơ thể Trần Hoài Nam, thậm chí còn bạo gan trao cho cậu ta một nụ hôn cháy bỏng mà chẳng thèm đợi đối phương kịp phản ứng: "!?"

Khoảng mười lăm giây sau, Lycoris mới chịu rời môi.

Kể cả khi vừa làm một chuyện không ai dám tưởng tượng, trên mặt cô ấy chẳng qua chỉ có chút ửng hồng vì xấu hổ, bởi vì thứ cảm xúc xuất hiện nhiều nhất ở cô ấy bây giờ chính là hạnh phúc: "Lily nhất định sẽ không đủ dũng khí để làm vậy... Nhưng em thì có, bởi vì em chính là hiện thân của "mong muốn" bên trong cô ấy"

"Em..."

Lycoris khẽ lắc đầu, đặt một ngón tay lên môi Trần Hoài Nam: "Yêu cầu của em thật ra chính là nụ hôn này đó. Từ bây giờ chúng ta đã huề rồi, nên là anh không được mắng em đâu"

"..."

"Có lẽ ai đó đã từng nói với anh điều này rồi... Có lẽ anh sẽ không nhớ, nên là hãy để em được phép nhắc nhở anh nhé" Lycoris chân thành nở một nụ cười, rạng rỡ ấm áp hệt như ánh mặt trời: "Hãy yêu bản thân hơn đi, anh Nam"

"Hãy yêu bản thân hơn đi, đại ngốc"

Một giọng nói theo sau Lycoris không ngừng văng vẳng trong đầu cậu. Thanh âm đó dĩ nhiên không thuộc về Lycoris, nó là của ai đó... Của một người nào đó khiến cậu bật khóc khi phải nhớ lại.

Từ Nguyệt Tiên.

Dường như... Còn có cả Himiko nữa.

Họ đã nói điều đó với cậu lúc nào, cậu thật sự chẳng thể nhớ rõ...

Có lẽ cậu đã vô thức phớt lờ lời khuyên đó chăng? Cậu cũng chẳng biết nốt...

Nhưng ít nhất là hiện tại, cậu đã có thể nghe thấy thanh âm của họ!

Thấy Trần Hoài Nam ngồi thất thần, Lycoris thật dịu dàng ôm cậu ta vào lòng, nhu mì khẽ nói: "Anh không cần thiết phải tự mình gánh vác tất cả... Bởi vì tại nơi đây đã có những người sẵn lòng cùng anh gánh vác những trách nhiệm đó rồi. Đừng cố gắng làm một thứ một mình nữa, em và chị ấy sẽ tình nguyện giúp đỡ anh thôi"

"Chúng ta là gia đình mà, đúng không?"

Trần Hoài Nam: "..."

"Em đấy, không thể để anh ăn cơm một cách yên ổn được à?"

"Fufufu~"

"Mà, thật ra thì được em ôm thế này cũng không tệ. Dù có bị mấy chú công an xích đi chắc anh cũng đành chịu luôn vậy, thử nghe lời em... Anh sẽ thử yêu bản thân hơn với việc làm tội lỗi này nhé"

"Họ sẽ không bắt anh được đâu, vì em đã dư cả bó tuổi rồi mà~"

Vui a nói một câu như vậy xong, sắc mặt của Lycoris lại đột ngột thay đổi: "Em không tin vận mệnh là bất biến... Vì vậy, em nhất định sẽ giúp anh!"

"... Cảm ơn em"

Thì ra là vì chuyện đó sao?

Đây mới là mục đích thực sự khi em tốn công thông não anh đấy à?

Cũng phải...

Đổi lại là con người của anh lúc nãy, có lẽ là anh lại ngay lập tức từ chối mong muốn giúp đỡ của em rồi...

"No one can live on loneliness" nhỉ?

...

...

Hôm sau.

Trên đường đến trường, dù cơ thể vẫn đang khá là sảng khoái thế nhưng về mặt tâm lí thì cậu vẫn chả thấy thoải mái hơn được bao nhiêu, kể cả khi đã được Lycoris an ủi vào đêm hôm qua.

Đi cùng với cậu vẫn là Himiko và Lily với hai thái cực tâm trạng hoàn toàn trái ngược nhau. Lily đang tỏ ra rất là vui vẻ nhảy chân sáo, trong Himiko thì lại hầm hầm nhìn cậu với ánh mắt hình con dao... Đó chính là thứ ánh mắt đã khiến cho cậu cảm thấy áp lực từ sáng đến giờ.

Nguyên nhân kì thực cũng đơn giản, bởi vì Himiko đã biết chuyện Lycoris lén lút "vụng trộm" với cậu vào tối hôm qua.

Có ai ngờ tới cậu ta n·hạy c·ảm đến mức thức dậy ngay khung giờ đó để rồi âm thầm quan sát tất cả đâu chứ!?

Cậu khá chắc là Lycoris biết, thế nhưng em ấy vẫn cố tình tỏ ra thân mật với cậu để chọc tức Himiko... Và kết quả vẫn như tương tự như những lần đã diễn ra trước đó, cậu vẫn sẽ là người lãnh đ·ạ·n!

Về phía Trần Hoài Nam, bản thân cậu cũng không thấy vui vẻ gì khi được Lycoris bất ngờ cưỡng hôn.

Đối với cậu mà nói, Lily đã luôn là một thiên thần nhỏ, cũng là biểu tượng cho sự thuần khiết và lương thiện để cậu phụng sự và tín ngưỡng... Vì vậy, việc con bé bất ngờ hôn cậu thật chẳng khác nào đang ép một tín đồ sùng đạo vi phạm điều răn!

Con bé này bạo quá, thành ra cậu hoàn toàn không có thời gian hay cơ hội để có thể chuẩn bị tâm lí!

Ha...

Quả nhiên, cái người tên Lily rụt rè nhút nhát đến mức khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ và cưng chiều vô điều kiện ngày nào đã hoàn toàn biến mất rồi...

Cái gọi là "tình yêu" đó đã hoàn toàn thay đổi con bé, hệt như cái cách mà hồi xưa cậu thay đổi khi gặp Từ Nguyệt Tiên vậy.

Đơn giản là nói, có máu yêu vào thì khó có thể là chính mình lắm... Cậu hiểu mà.

Cũng do quá hiểu nên cậu mới thấy tội lỗi!

"Uy, đến trường rồi đấy, cậu định đi du lịch luôn hay gì vậy?"

Nói xong, Himiko dùng sức kéo Trần Hoài Nam về phía mình khi nhìn thấy cậu ta do mãi suy nghĩ mà đi lố qua cổng trường.

"Đến trường rồi à? Lẹ vậy"

"Mau tập trung vào lớp cá biệt đi, chuẩn bị đón bạn mới kìa" Himiko khẽ thở dài nhắc nhở: "Tốt nhất thì cậu đừng có suy nghĩ lung tung nữa, những chuyện kiểu đó cứ đợi đến lúc về nhà rồi giải quyết sau"

"... Cậu sẽ không g·iết tôi chứ?"

"Tôi mà muốn g·iết thì cậu còn đứng được đây chắc? Mà tôi trông hung dữ đến vậy thật đấy à?" Himiko nghi hoặc.

Trần Hoài Nam dùng sức lắc đầu.

Kể cả có hung dữ thật cậu cũng chả dám nói ra, đơn giản là vì người đang đứng trước mặt cậu chính là đấng tối cao đầy quyền lực, là nóc của cái nhà đó!

"Nào, ghen tị là không tốt đâu chị Himiko" Lily cười hì hì: "Mà, em cũng tò mò không biết bạn mới của anh chị trông như nào... Hi vọng là họ sẽ không phải là người xấu"

"... Em đến đây để đánh giá bạn mới của anh đấy à?"

"Chứ còn gì nữa? Bộ anh nghĩ em đến đây để chơi thật hả?"

Nói đến đây, sắc mặt của Lily dường như có hơi trầm xuống một chút: "Em không muốn anh hay chị bị người ta đánh lừa nên mới phải đích thân đến đây xem thử. Dù gì thì lòng người vốn dĩ vô cùng hiểm ác, không cẩn thận là không được đâu"

"Nghe trưởng thành phết nhỉ? Em học câu đó ở đâu vậy?"

"Truyện ngôn tình ạ"

Trần Hoài Nam: "..."

Himiko: "..."

Chương 143. Chuyện đêm muộn