Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 145. Giải khuây sau giờ học cùng Đại Cường Band

Chương 145. Giải khuây sau giờ học cùng Đại Cường Band


Sau khi dạy đến cuối tiết, cảm thấy cả lớp hình như đã quá mệt mỏi để có thể tiếp thu kiến thức một cách hiệu quả, Vũ Trường Phong đã lập tức đưa ra quyết định cho cả lớp nghỉ sớm.

Tất nhiên, khi tiếng trống chưa vang lên thì cả trường chưa ai được phép ra về cả. Họ chỉ đơn giản là được cho nghỉ xả hơi, đợi đến lúc trống vang lên rồi vác mặt ra về mà thôi.

Có thể nói, đây là lần đầu tiên cả lớp cá biệt nghĩ rằng ông thầy đó thật tinh tế.

"Mấy đứa đang lủng kiến thức lắm nên cố mà ôn luyện đi, chứ với cái đà này thì kiểu gì cũng dưới trung bình thôi" Thầy Phong vừa cất sách vở vào không gian riêng vừa nói đôi lời nhắc nhở: "Ngoài ra, nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ việc trao đổi với nhau. Đây là cơ hội rất tốt để ma cũ và ma mới cải thiện mối quan hệ đấy"

"Tất nhiên, như tôi đã nói trước đó rồi, thằng nào bất hoà với nhau thì tôi đập hết. Cứ thử xem, rồi các em sẽ biết tôi có đang nói đùa hay không"

Cả lớp: "Chúng em nào dám ạ!"

Thầy Phong khẽ gật đầu, tỏ ra khá hài lòng rồi đẩy cửa ra về trước.

Cũng không lâu sau đó, người ngồi gần cửa ra vào nhất - Lục dường như có nghe thấy tiếng thầy Phong lẩm bẩm trong lúc rời đi, nội dung đại khái kiểu: "Chà, cho mấy đứa đó nghỉ xả hơi đúng là một cái cớ tốt để trốn việc. Giờ thì mình có thể thoải mái chơi con game mới rồi~"

Lục: "..."

Mình có nên cho mọi người biết chuyện tốt lần này không hề xuất phát từ lòng tốt của lão ta không nhỉ?

Lục thử nhìn về phía mọi người, sau đó khẽ thở dài: "Chắc là thôi, mình không nên gây sát thương tâm lí cho họ vào cái thời điểm hết sức nhạy cảm này"

Về phía Trần Hoài Nam, khi được bổ nhiệm làm lớp trưởng, cho đến tận bây giờ cậu ta vẫn còn cảm thấy khó chịu. Bởi vì từ nay về sau, mọi vấn đề trong lớp đều sẽ do lưng cậu gánh... Và tất nhiên rồi, cái lớp toàn thành phần cá biệt này làm sao có thể để cậu yên ổn được?

Chỉ nghĩ tới thôi đã thấy mệt...

Hãy là mình bỏ việc luôn nhỉ? Ngay cả Himiko - lớp trưởng tiền nhiệm cũng chỉ có tiếng chứ không có miếng, chả thèm làm gì với trách nhiệm đó cả. Hay là cậu cũng học theo cô ấy, để họ thân ai nấy lo đi?

Nghe có vẻ hợp lí.

Mình chẳng việc gì phải è cổ ra gánh vác cho lũ khốn này hết!

Ngồi bên cạnh Trần Hoài Nam, Lily hai tay chống cằm cười híp mắt vạch trần cậu ta: "Mặc dù không có đọc tâm trí anh nhưng em vẫn có cảm giác hình như anh đang toan tính cái gì đó rất xấu xa"

"E hèm..." Trần Hoài Nam bào chữa: "Cái đấy gọi là ăn miếng trả miếng, không thể gọi là toan tính xấu xa được em ạ. Hãy nhìn đi, ngay cả chị Himiko của em cũng nhẫn tâm bán đứng anh đấy!"

"Rồi rồi, em sẽ không nói gì nữa đâu nên đừng bao biện nữa" Lily cười nói: "Cơ mà với cương vị là lớp trưởng... Tại sao anh lại không đi làm quen với những người bạn mới kia nhỉ? Suốt tiết học từ đầu đến giờ, mọi người có thèm nói gì với nhau đâu?"

Trần Hoài Nam: "..."

Hiếm lắm mới có dịp cậu đủ xấu tính để trốn tránh trách nhiệm, ai mà ngờ Lily lại chủ động khơi dậy con người đó của cậu... Trong khi mới hôm qua em ấy còn...

Aiza...

Thôi, mặc dù hơi sợ nhưng kệ vậy!

"Đi với anh đi, có em bên cạnh thì anh sẽ tự tin hơn" Trần Hoài Nam nói.

Lily: "Anh đang đùa em ấy à? Sao lại lựa đúng lúc này mà phát động cái nội tại hướng nội kia rồi? Anh đừng có quên em vốn gì cũng chẳng phải loại hướng ngoại... Nhưng thôi được rồi"

Himiko: "..."

Nói mới nhớ, hình như cả cái nhà ba người nhà mình vốn chẳng có ai có tính cách hướng ngoại thì phải?

Ngồi yên quan sát đi vậy.

Đúng là có Lily bên cạnh sẽ giúp cho cả cậu ta lẫn cô ấy đều cảm thấy yên tâm.

Bước đến bên cạnh hai chị em nhà Takahashi đang ngồi chung bàn, Trần Hoài Nam còn chưa kịp mở miệng thì đã bị nguồn năng lượng khổng lồ từ phía đối phương cuốn đi mất dạng: "Này này! Cậu là lớp trưởng nhỉ? Sao cậu lại được mấy người kia tín nhiệm quá vậy? Bỏ phiếu không chút do dự luôn mà! Làm người ta tò mò quá đi... Không biết cậu sẽ là kiểu người như thế nào nhỉ?"

"A? Cô gái bên cạnh là... Thiên thần!" Hoshino vui sướng réo lên: "Mio, thần tượng của em đang ở ngay đây này! Sao nãy giờ em ngồi im re vậy? Muốn không? Để chị xin chữ kí cho em luôn?"

Mio ngượng chín mặt, gằn giọng nói: "Tha cho em đi... Chị còn như vậy nữa thì em sẽ xấu hổ c·h·ế·t mất!"

Nói xong, Mio liền đứng dậy túm cô chị nấm lùn không thể ngồi yên của mình lại, thở dài nói: "Thật xin lỗi, chị gái của tôi luôn tăng động như vậy... Có lẽ cô ấy đã làm khó hai người rồi..."

"Ờ, ừm"

Lily nhìn Trần Hoài Nam một thoáng rồi không nhịn được cười một tiếng: "Biết ngay mà, anh mà gặp kiểu người như chị Hoshino thì kiểu gì cũng bị quá tải. Thôi thì để em nói thay vậy"

"Anh ấy là Trần Hoài Nam, và với cương vị là lớp trưởng, anh ấy muốn được làm quen với hai người" Lily cười nói: "Nhưng đối với một người hướng nội như anh ấy thì hơi khó để đối phó với một cô nàng tràn đầy năng lượng như chị Hoshino"

"Không phải "cô nàng" nha! Người ta đã là nữ tử thành niên rồi đó... Mặc dù vẫn chưa có bạn trai nhưng sẽ sớm thôi!" Hoshino vừa cựa quậy vừa la lối sau lưng Mio.

Mio khẽ thở dài, quay đầu lại liếc Hoshino một cách cực kì "dịu dàng": "Phiền chị im miệng cho em đi được không?"

Hoshino: OxO!?

"Về chuyện đó, cậu không cần phải lo đâu, lớp trưởng. Tuy tôi không ưa ông thầy đó nhưng tôi không phải kiểu người giận cá chém thớt đâu. Còn về chị tôi thì... Chắc là cậu khỏi hỏi cũng được"

"Rất vui được làm bạn với cậu, Nam!" Hoshino cười nói.

"Đấy, là vậy đấy" Mio nói rồi khẽ cúi đầu: "Mong được cậu giúp đỡ, lớp trưởng"

"Ờ, ừm, tôi cũng vậy, mong được hai người giúp đỡ" Trần Hoài Nam cũng cúi đầu đáp lễ lại Mio.

"Sau đó thì..."

Mio lấy ra quyển sổ tay đưa về phí Lily, đôi mắt vốn tĩnh lặng bỗng chốc trở nên rực rỡ như những ngôi sao: "Lily? Lily đúng không!? Thật ra chị đã hâm mộ em từ rất lâu rồi, nên là..."

"Oh, được ạ, chỉ là chữ kí thôi mà" Lily cười tít mắt nhận lấy quyển sổ tay của Mio, sau đó thật nắn nót viết ra một trang chữ kí đẹp nhất mình có thể: "Hi vọng may mắn sẽ đến với các chị, Mio, Hoshino"

"Cảm ơn nhé, thiên thần!"

Thấy ba người họ vui vẻ như vậy, Trần Hoài Nam cũng thầm thở phào nhẹ nhõm vì lựa chọn sáng suốt của mình.

Quả nhiên Lily vẫn là tuyệt nhất!

"Tiếp thôi anh"

Tạm chia tay hai chị em nhà Takahashi, hai người chậm rãi tiến đến chỗ Vũ Trung Ngạn và Iris.

"À thì..."

"Tôi biết cậu muốn nói gì, và cậu cũng không cần phải lo đâu. Tôi sẽ không có mâu thuẫn gì với mọi người cả, nên cậu cứ việc mặc kệ tôi là được" Vũ Trung Ngạn nói ngay.

Y hệt như trước, Trần Hoài Nam vẫn chẳng hề có cơ hội mở lời.

Lily khẽ nghiêng đầu, tỏ ra ngây thơ vô tội hỏi Vũ Trung Ngạn một câu: "Em có thể cảm nhận được sự rối loạn trong cảm xúc của anh đó... Bộ anh cảm thấy ngại khi được ngồi cùng chị Iris siêu cấp xinh đẹp này hay sao?"

Nghe vậy, Iris ngẩng đầu lên nhìn Vũ Trung Ngạn bằng đôi mắt toả sáng: "Có thật không? Ngạn, có phải cậu đang cảm thấy như vậy hay không?"

"Không có! Mấy người... Cút hết đi! Làm ơn hãy để tôi yên! Cầu xin đấy!"

Trần Hoài Nam: "!?"

Mình bị đuổi rồi ư? Chiến dịch làm quen thất bại rồi?

"Thật thô lỗ" Iris quay sang cúi đầu xin lỗi với hai người bên cạnh mình: "Xin lỗi, mỗi lần cậu ta cảm thấy bối rối đều hành động như vậy cả... Nhưng tôi có thể khẳng định là cậu ta không có ác ý đâu"

"...Ồ..."

"Rất vui khi được làm bạn với các cậu. Hi vọng là các cậu sẽ không chê chúng tôi là những kẻ vô gia cư" Iris lại nói.

"Hả? Đừng bảo là..."

"Đùa đấy, đó là chuyện của lúc trước thôi. Do chúng tôi đã đồng ý gia nhập vào lớp cá biệt nên thoả thuận cũng đã được thầy Phong thực hiện rồi. Từ bây giờ chúng tôi sẽ ở trong kí túc xá của trường"

Iris nói xong liền mỉm cười, rạng rỡ đẹp mắt hệt như một mặt trời nhỏ.

Vẻ đẹp này thật sự không hề thua kém Himiko, thậm chí là có phần nhỉn hơn...

Ừm, nhưng mà một băng sơn mỹ nhân như Himiko khi cười lên cũng có hương vị đặc biệt lắm... Khiến cho mọi phép so sánh đều trở nên có phần khập khiễng...

Khụ, không nên, không nên.

"À, còn phải cảm ơn cô gái này nữa" Iris đặt tay lên đầu Lily, lại lần nữa lộ ra tiếu dung chói mắt: "Cảm ơn vì đã giúp chị nhận ra cảm xúc thật sự bên trong cậu ta"

"Ohhh... Có lẽ là em hiểu rồi"

Iris khẽ đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cho Lily giữ im lặng.

Lily cười híp mắt khẽ gật đầu: "Vậy thì thay lời anh Nam, mong được hai người chiếu cố nhiều hơn"

...

...

Không lâu sau đó, tiếng trống ra về đã vang lên.

Học sinh trong trường bắt đầu đổ ra, không riêng gì lớp cá biệt vẫn đang hết sức mệt mỏi và buồn ngủ. Tuy nhiên, vì một lí do gì đó mà đa số các học sinh đã không về thẳng mà lựa chọn đứng lại một góc sân trường, dường như là đang tụ tập để xem cái gì đó.

Rồi tiếp đó, tiếng nhạc bắt đầu vang lên.

"Trò quỷ gì vậy?" Trần Hoài Nam một mặt nghi hoặc.

Lily: "Nghe có vẻ thú vị á, hay là mình đến đó xem đi anh?"

Himiko: "... Tôi có cảm giác mình không nên làm vậy"

Tất nhiên, ý kiến của Himiko là vô nghĩa với một người bị cuồng Lily nặng như Trần Hoài Nam. Cuối cùng, Himiko cũng đành phải đi theo hai người họ kẻo bản thân bị bỏ rơi lại phía sau.

Chen chân vào trong đám đông, dưới ánh đèn sân khấu lung linh đẹp đẽ khi mặt trời đã dần khuất dạng nơi chân trời, cả nhóm nhìn thấy thầy Phong đang ngồi riêng một góc với dàn DJ, và ba anh bạn Đại Cường đang làm chủ sân khấu.

Trần Hoài Nam: "!?"

Himiko: "!?"

Lily: "!?"

Hả!?

Ba con gián to đùng này lẽ nào là... Mấy anh Cường hôm bữa đã đảm nhận trọng trách shipper kia ư?

Trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, ba anh Cường cầm glow stick múa may làm dáng, đồng thời lớn giọng tuyên bố bằng micro: "Xin chào tất cả mọi người! Cảm ơn mọi người vì đã có mặt tại đây lần nữa! Ngày hôm nay, ban nhạc "Tam Cường Lao Công" xin phép được phục vụ mọi người!"

"Yeah!"

Đám đông bắt đầu hò reo lên, và hầu hết trong số đó đều là con trai cả. Tuy cũng có con gái thật nhưng số lượng lại vô cùng ít ỏi, chủ yếu là vì... Họ sợ gián, thế thôi.

Lũ con trai thì dễ dàng làm quen với chuyện này hơn, đơn giản là vì họ chỉ là một đám con nít to xác, cứ thấy gì vui vui là sẽ làm quen rất nhanh. Do đó, kể cả khi ca sĩ không phải người, bọn họ cũng rất nhanh thôi đã có thể thích nghi với nỗi sợ.

Himiko, Lily, Trần Hoài Nam trơ mặt: "..."

Lần nữa? Tức là đây không phải lần đầu tiên họ làm vậy?

Chuyện quái gì đã diễn ra ở trường trong khoảng thời gian họ không có mặt thế?

"Anh Cường! Em là fan bự của anh đây!"

"Mặc dù em không phân biệt được các anh nhưng em vẫn là fan của các anh!"

"Hôm nay sẽ biểu diễn bài gì thế?"

"..."

Trần Hoài Nam, Himiko mặt mày tối sầm lại, định quay lưng phủi đít ra về... Cơ mà Lily đã kịp thời túm họ lại cùng với thứ ánh mắt lập loè toả sáng đến khó cưỡng: "Mình ở lại thêm lát nữa đi nha?"

"..."

Hết cách rồi, con bé này lại thế nữa...

"Hôm nay, ban nhạc chúng tôi sẽ giải khuây cho mọi người bằng thánh ca "Tấm Lòng Son" remix nhaaaaaaa~" Anh Cường 1 hào hứng giới thiệu.

Trong khi đó, anh Cường 2 ra hiệu cho thầy Phong đeo kính râm đang phụ trách mảnh âm nhạc: "Chủ nhân, mời lên nhạc!"

"Wooohooohhh"

Nhạc lại lần nữa nổi lên một cách vô cùng sôi động, và ba anh Cường vừa nhảy vừa hát theo điệu nhạc cùng những que glow stick phát sáng trên tay họ, trông cực kì thích mắt... Ừm, chắc là vậy?

Đám đông tỏ ra rất cao hứng, thậm chí còn có vài người còn dám leo lên sân khấu nhảy theo... Trong khi đó, cũng có một vài người khác không tài nào cao hứng nổi.

Trần Hoài Nam, Himiko đều đen hết cả mặt, thế nhưng Lily thì lại trưng ra bộ mặt háo hức cực kì. Thậm chí nếu như họ không cố tình giữ con bé lại bên mình, có khi con bé đã leo lên sân khấu quẩy theo rồi cũng nên...

"Thuong cho tam than co han"

"Ngam ngui lang nhin con do sang ngang"

"Muon vang nay hoa tro tan"

"Tren xe hoa ai don dua nang"

"Nhan duyen tu day dut doan"

"De lai mot minh than gay heo hon"

"Cuoc tinh nam xua chang con"

"Nhung sao em mai giu tam long son"

"..."

Kết quả là ngay ngày hôm sau, đoạn video được quay lại đã trở nên viral trên mạng xã hội thu hút hàng triệu lượt xem. Có lẽ sẽ rất lâu nữa mới có thể chìm xuống.

Hoặc là nó vốn đã nổi từ trước đó rồi... Và đến tận bây giờ vẫn chưa thể chìm xuống do sự "mới lạ" của ban nhạc có 102 này?

Chương 145. Giải khuây sau giờ học cùng Đại Cường Band