Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 146. Ao Chình

Chương 146. Ao Chình


Sau nhiều ngày cắm đầu vào ôn luyện lí thuyết một cách điên cuồng thì cuối cùng... Tiết học thực hành mà không một ai mong đợi rốt cục cũng đã đến.

Sau khi mặc xong lớp đồ bảo hộ, cả lớp cá biệt lê lết đến sân tập với một tâm trạng nặng nề cực kì. Đối với họ mà nói, thà rằng bản thân c·hết chìm trong hải dương tri thức còn hơn bị lão thầy giáo kia tẩn cho c·hết đi sống lại muôn lần!

Tuy vậy, chỉ cần cố gắng lê lết qua hôm nay thì họ sẽ được nghỉ rồi... Đó có lẽ là niềm an ủi duy nhất để họ có thể tiếp tục gắng gượng vượt qua cái ngày đầy gian truân và khổ ải này.

Thấy tâm trạng của lũ ma cũ xuống cấp đến mức đáng báo động, nhóm ma mới cũng đã bắt đầu cảm thấy lo lắng theo. Tuy rằng cả hai phe vẫn chưa giao tiếp gì nhiều nhưng ít nhất thì họ vẫn đã phần nào hình thành nên nhận thức chung... Đó là tinh thần đoàn kết tập thể để chống lại gã giáo viên vô đạo đức.

Không quá lâu sau đó, thầy Phong đã xuất hiện tại sân tập cùng cô Raphael. Không đợi bất kì ai kịp hỏi, hắn liền đưa ra kế hoạch cho buổi thực hành ngày hôm nay: "Hôm nay tôi muốn xem thử thực lực của các bạn mới như thế nào nên sẽ tổ chức cho các em giao lưu với nhau. Trước mắt sẽ là như thế"

"Giao lưu?"

Vũ Trường Phong khẽ mỉm cười: "Còn phương thức giao lưu nào tốt hơn là choảng nhau một trận chứ? Đầu tiên thì Mio và Hoshino, các em có quyền chọn ra đối thủ từng những bạn còn lại"

Mio giơ tay nêu ý kiến: "Em xin kiếu, năng lực của em không nằm ở mảng chiến đấu trực tiếp như thế này. Nếu phải nói đến chức nghiệp thì em là một phân tích viên kiêm luôn tay bắn tỉa ạ"

"A? Được thôi, vậy thì khi khác tôi sẽ đích thân kiểm tra của em" Vũ Trường Phong khẽ gật đầu: "Vậy thì Hoshino, lựa chọn của em là ai đây?"

Hoshino mỉm cười, tay rút thanh katana bóng loáng chĩa thẳng về phía anh chàng cao to nhất lớp - Limia. Đồng thời còn hào hứng nói ra: "Đánh với tui một trận đi, nếu tui thắng thì ông phải đồng ý với tui một yêu cầu nha"

Cái cách mà Hoshino xưng hô rất dễ gần, đâm ra những người còn lại cũng cảm thấy rất dễ chịu với cô nàng này... Bất quá, với Limia mà nói, cô ấy vẫn là một cục phiền phức không nên chạm vào: "Tôi có thể từ chối không?"

Con nhỏ này... Tính tình con nít y hệt như mấy đứa em ở nhà... Phiền c·h·ế·t đi được!

Nếu có thể thì Limia tuyệt đối không muốn dính dáng với người này tẹo nào!

"Không được!" Hoshino lắc đầu.

Edgar khẽ mỉm cười, cùng một vài người khác đồng thanh lên tiếng thúc giục Limia: "Chơi đê, bạn sợ à? Hoshino trông dễ thương như thế mà cũng sợ... Cậu còn sợ thì cậu chính là con thỏ đế!"

Limia: "..."

Cái lũ này...

Muốn ăn đòn đúng không!?

"Thôi được rồi, đành vậy" Limia nặng nề thở dài rồi bước lên phía đối diện với Hoshino: "Vậy mong được cậu chiếu cố, Takahashi Hoshino"

"Tui sẽ không nương tay đâu"

Thầy Phong tiến lên đứng giữa hai người, thiết lập một vài thứ nhỏ nhặt rồi hú còi: "Khai chiến!"

Ngay lập tức, Hoshino chính là người đầu tiên phát động tấn công. Với thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của mình, cô ấy đã di chuyển một cách cực kì linh hoạt, thậm chí còn nhanh nhẹn đến mức đã có nhiều thời điểm người ta không thể bắt kịp được sự chuyển động của cô ấy.

Chỉ lựa đúng lúc đối phương sơ hở, Hoshino bất ngờ vung kiếm chém thẳng về phía Limia.

Bản thân Limia cũng không vừa, cậu ta phản xạ cực nhanh, dùng cánh tay rắn chắc đã được yểm phép cường hoá đón lấy lưỡi kiếm của Hoshino.

Choang~

Tuy đã được yểm phép cường hoá thế nhưng trên cánh tay Limia vẫn xuất hiện một vết rách, một điều hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cậu ta: "Không tệ chút nào đâu, như vẫn chưa đủ bén!"

Nhanh như chớp, Limia dùng tay không nắm chặt lấy thanh kiếm hòng khoá chặt chuyển động của Hoshino. Thế nhưng cô ấy đã quyết định buông kiếm, bất ngờ thay đổi vị trí ngồi lên vai gáy của cậu ta: "Sử dụng phối hợp giữa linh lực và khí nhỉ? Ông cũng không tệ chút nào!"

Dứt lời, Hoshino dùng hai ngón tay đâm về phía hai khí huyệt quan trọng trên bắp tay của Limia, khiến cho cậu ta đau đớn mà buông thanh kiếm xuống. Đồng thời, bản thân cô ấy cũng chớp lấy cơ hội, nhanh chóng giành lại món vũ khí yêu dấu của mình.

"He, còn biết cả chiêu này nữa... Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong ha"

"Cả tui cũng khinh địch nữa, bị tước kiếm dễ dàng như vậy đúng là mất mặt mà"

Limia hít sâu một hơi, sau đó dùng nắm đấm đấm mạnh xuống đất. Ầm~ một tiếng, một quyền tưởng chừng như đơn giản ấy đã khiến cho mặt đất bên dưới nứt vỡ thành từng mảng, để lộ ra hình bóng của một con rồng mơ hồ trồi nên định nuốt chửng lấy Hoshino.

Hoshino tuy đã cố gắng tránh né nhưng vẫn bị con rồng được tạo nên bởi "khí" ấy táp trúng, dẫn đến bị thương một vài bộ phận trên cơ thể. Bất quá cô ấy vẫn biết đây là cơ hội để mình phản công lại Limia, thế là hai bên lại tiếp tục lao vào ăn miếng trả miếng.

Kết quả là sau năm phút liên tục quần quật lẫn nhau, Limia đã bắt đầu tỏ ra yếu thế khi cơ thể bị thương quá nhiều, cũng như bị Hoshino hoàn toàn áp đảo về phương diện tốc độ và cường độ.

Hơn nữa... Vì một lí do gì đó, Limia cứ có cảm giác cô nàng này đang nhường cậu!

"Được rồi, dừng lại" Thầy Phong lên tiếng can thiệp, đồng thời gọi cô Raphael đến trị thương cho Limia: "Tôi cũng phần nào hiểu được khả năng của em rồi, Hoshino. Em hẳn chính là khắc tinh của chống chịu tuyến đầu như Limia đấy"

"Vậy ạ?" Hoshino thu kiếm vào, khiêm tốn nói ra: "Vừa rồi em cũng chủ quan quá, lẽ ra em đã có thể làm tốt hơn nữa..."

Limia: "Cậu đang trêu tức tôi đấy à?"

Hoshino vội lắc đầu: "Đâu có, tui chỉ đang nói sự thật thôi mà! Vừa này tui mà nghiêm túc hơn chút nữa thì ông đã bị tui vùi dập giữa chợ luôn rồi, không có cơ hội phản kháng như thế đâu! Ông nghĩ tui nhỏ con mà dễ ăn á? Hứ!"

Limia: "..."

Mio: "Chị bớt nói lại một chút, lỡ làm mất tình đoàn kết là cả đám ăn đập"

Hoshino phồng má: "Đừng có quên ông vẫn đang nợ tui một yêu cầu!"

"Rồi, nhớ rồi..."

Vũ Trường Phong tạm không để ý đến hai người họ nữa do đã có Raphael lo liệu. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn đến chỗ Vũ Trung Ngạn và Iris, hai "Thể Chuyển Sinh" có đôi chút smurf rank so với mặt bằng chung của lớp cá biệt...

Biết là hai người đó đã mất hết sức mạnh từ tiền kiếp rồi... Thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu của họ vẫn là thứ gì đó rất đáng gờm, không thể bỏ qua yếu tố này được.

Hừm... Nghĩ ra rồi.

"Himiko, em lên đấu với Vũ Trung Ngạn và Iris đi, một cân hai" Vũ Trường Phong nói: "Không cần kiêng nể gì hết, cứ bung hết sức mạnh của em đi. Trời có sập thì có tôi chống cho, đừng lo gì hết"

"Chỉ đợi câu này của thầy" Himiko nở một nụ cười đáng sợ, đồng thời còn bẻ ngón tay rôm rốp nghe rất kinh.

"Ủa? Em tưởng em sẽ được lựa chọn đối thủ như Hoshino chứ?" Iris nghi hoặc.

"Em với Ngạn là hai trường hợp đặc biệt, để các em đánh với mấy đứa kia thì khác gì cho cao thủ gặp thách đấu đâu?" Vũ Trường Phong cười nói: "Vì vậy, các em sẽ phải đánh với Himiko, chiến lực đỉnh cấp của cả cái lớp cá biệt này"

"Kể cả có là chiến lực đỉnh cấp đi chăng nữa thì việc để cô ấy một mình chiến đấu với cả hai người bọn em cùng lúc cũng có khác gì đâu? Thầy với cô ấy có đang tự tin quá không vậy?" Vũ Trung Ngạn nói.

"Có tự tin hay không, các em cứ thử rồi biết ngay thôi" Vũ Trường Phong nở một nụ cười thần bí, làm cả hai người họ cũng không khỏi sinh ra một chút cảnh giác.

Đường đường là chuyển sinh thể, kể cả khi đã mất đi đa phần chiến lực đi chăng nữa, họ vẫn không cho rằng bản thân sẽ bị đánh bại bởi một con nhóc như thế này...

Cơ mà đây là học viện Tân Sinh, đây chính là lớp cá biệt, nên là...

Cẩn thận vẫn hơn nhỉ? Chắc vậy.

Thôi thì... Cố gắng giữ thể diện cho người ta đi ha...

Nghĩ vậy, cả hai người họ bắt đầu vào vị trí, cùng nhau đứng đối diện với Himiko.

Himiko không nói không rằng, chỉ rút ra một thanh kiếm màu đỏ thẫm rồi tự cứa lòng bàn tay của mình. Không ít người đã tỏ ra nghi hoặc khi nhìn thấy cô ấy làm vậy, kể cả Iris và Vũ Trung Ngạn...

Tuy nhiên, đến khi họ nhận ra đã không có một giọt máu nào rơi xuống mặt đất, bọn họ mới biết rằng hành động này của Himiko hoàn toàn là có mục đích.

"Một thanh kiếm có ý thức sao? Coi bộ mình phải đánh giá lại tình hình một cách cẩn thận rồi ha?" Iris mỉm cười, vẫn không hề tỏ ra nao núng.

Vũ Trung Ngạn cũng không nói gì, tay lăm lăm một chiếc côn sắt rồi trong vô thức bước ra đứng chắn trước mặt Iris.

"Khai chiến!"

Vụt~

Thân ảnh của Himiko gần như biến mất ngay tại chỗ rồi bất thình lình, một lưỡi kiếm được bao phủ bởi luồng khí huyết hồng bổ thẳng xuống vị trí Vũ Trung Ngạn.

"Cái gì!?"

Ngay cả một kẻ luôn tỏ ra điềm tĩnh như Vũ Trung Ngạn cũng phải thốt lên đầy kinh hãi trước màn dạo đầu vô cùng chớp nhoáng của Himiko. Tuy cậu ta đã nhanh chóng dùng chiếc côn đỡ lại được nhưng vẫn bị đánh bật ra sau vài bước, thậm chí còn suýt chút nữa gãy xương tay do dư lực tấn công quá lớn.

"Không chỉ tốc độ mà cả uy lực cũng thuộc hàng khủng bố, con nhỏ này rốt cục là cái quái gì vậy?" Vũ Trung Ngạn lòng thầm cả kinh một hồi.

Iris đứng phía sau tự nhiên nhìn ra được Vũ Trung Ngạn vừa bị áp đảo: "Cẩn thận, đừng coi thường cô ấy nữa. Tôi sẽ dùng toàn lực đánh trả lại, nhờ cậu yểm hộ"

"Được!"

Sau khi bất ngờ tung một đòn trời giáng khiến đối phương phải thay đổi nhận thức, Himiko cũng nhanh chóng lui về, kích hoạt trạng thái "Sát Sinh Biến" để tiếp tục nâng cao khả năng chiến đấu.

Đôi mắt của Himiko trở nên rực đỏ, cả người lẫn kiếm như được bao phủ bởi màn sương máu c·h·ế·t chóc, sát khí kinh thiên lạnh lẽo bắt đầu hiển lộ khiến người ta phải nổi hết cả da gà... Tất cả chúng đều khiến cho cô ấy lúc này trông giống như một gã đồ tể vừa bước ra từ địa ngục.

"Hư Không..."

"Bộ Pháp!"

Lại một lần nữa, thân thể của Himiko gần như biến mất ngay tại chỗ rồi ngay tức khắc xuất hiện trước mặt Iris. Cô ấy nâng kiếm lên giống như đang nâng lưỡi liềm của Tử Thần, nhưng cuối cùng vẫn bị Vũ Trung Ngạn ngăn lại trong gang tấc.

Đòn tấn công pháp thuật quy mô lớn được Iris tung ra buộc Himiko phải lùi lại vài bước để tránh né, coi như tạm thời giải vây được cho hai người họ khoảng vài hơi thở ngắn ngủi.

Rồi tiếp đó, Himiko lại phát động tấn công một cách dồn dập và điên cuồng.

"Ha ha~ ha ha ha ha~ ha ha ha ha~"

Iris định dùng cơn mưa hoả cầu để thu hẹp phạm vi di chuyển của Himiko nhưng rốt cục lại bị đối phương dùng kiếm chém phăng đi tựa như đang chém trái cây. Khoảng cách giữa hai bên liên tục bị rút ngắn một cách thần tốc, và rồi Iris cuối cùng cũng phải trả giá cho phán đoán sai lầm của mình.

Lại một lần nữa, lưỡi kiếm đỏ thẫm tựa như câu liêm của Tử Thần hướng về phía cô ấy mà dũng mãnh chém xuống.

Choang~

Và lại một lần nữa, Vũ Trung Ngạn kịp thời cứu nguy trong khoảnh khắc, và cái giá phải trả chính là toàn bộ chiến lực của cậu ta: Chiếc côn sắt nay đã bị chém làm đôi, thậm chí trên ngực còn xuất hiện một vết cắt dài loang lổ đến tận phần bụng dưới, khiến máu tươi chảy ra như suối.

"Dừng tay! Raphael, mau đến cấp cứu cho tên ngốc đó đi!"

"Không sao, chút thương thế này..."

Vũ Trung Ngạn định gượng dậy, nhưng rốt cục lại bị đồng đội của mình cho một đấm: "Im đi cái thằng đần! Chúng ta thua rồi, thua một cách triệt để rồi! Đừng có ngoan cố nữa, coi chừng mất mạng bây giờ!"

Sau đó, cả Vũ Trung Ngạn lẫn Iris đều được cô Raphael tận tình cứu chữa, còn Himiko thì khải hoàn trở về trong sự kinh hãi của đám bạn cùng lớp.

"Cậu đánh có vẻ không đã tay lắm nhỉ? Đến cả Tu La Biến còn chưa kịp dùng mà" Trần Hoài Nam mỉm cười ném cho Himiko một chai nước.

"Không phải lúc nào cũng dùng được. Mà, sự thật là hai người đó còn lâu mới sánh được với mấy gã to xác ở cái nơi kinh khủng đó" Himiko cười nhạt một tiếng rồi đột nhiên nhăn mặt: "Ui da, vừa nãy cao hứng quá lỡ cắt tay cho nó ăn một tí..."

"Đưa tay đây, tôi chữa trị cho" Lưu Hiên lên tiếng.

Ikki: "Dù đã tận mắt nhìn cậu chiến đấu vài lần rồi... Nhưng mà cái cảm giác khủng bố này vẫn y hệt lần đầu chứng kiến vậy. Cái này người ta gọi là "out trình" nhỉ?"

Limia khẽ gật đầu đồng ý: "Out trình là rõ, làm gì có ai mạnh kinh khủng được như Himiko đâu chứ? Đúng là người được train theo kiểu địa ngục ngay từ nhỏ ha..."

Đúng vậy, trong lớp cá biệt, Himiko đã luôn là hiện thân của sự "out trình"!

"Bớt tâng bốc lại đi, làm như tôi không biết mấy cậu cũng đang giấu nghề vậy" Himiko khoát tay.

Đúng vậy, cái lớp này toàn là thành phần thích giấu nhẹm thực lực mà thôi. Việc họ có thể sinh tồn giữa cái chiến trường khốc liệt đó mà vẫn không c·h·ế·t hoàn toàn không phải là do may mắn đâu!

"Giấu nghề!?" Hoshino chủ động tiến đến chỗ nhóm bạn với đôi mắt rực sáng: "Tức là vừa rồi mấy cậu còn chưa dùng toàn lực hay sao!? Limia, chúng ta tái đấu đi!"

"Còn lâu, đi chỗ khác chơi!"

"Đi mà!"

"Làm gì dí tôi dữ vậy?"

"Ra về tui sẽ nói cho ông biết! Giờ thì mình mau tái đấu đi!"

"Không! Cút đi chỗ khác coi!"

"..."

Vũ Trường Phong đứng một bên, lặng nhìn cái lũ nhí nhố này một lát rồi khẽ thở dài.

"Nên chuẩn bị sách gì đây ta...?" Hắn ngẩng đầu tự hỏi.

Thôi. Để suy nghĩ sau vậy.

Giờ cứ nghĩ cách vắt kiệt bọn nó rồi kiếm cớ trốn việc cái đã.

Chương 146. Ao Chình