Thần Sư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 149. Đặc quyền của học sinh
...
"Là Limia, cùng cả hai chị em nhà Takahashi nữa" Trần Hoài Nam với cương vị là lớp trưởng đã nhanh chóng ý thức được vấn đề: "Em còn đang định hỏi thầy xem liệu có phải họ xin nghỉ phép không... Nhưng từ phản ứng của thầy cho thấy câu trả lời chắc chắn là không rồi"
"..."
"Chịu! Hoàn toàn đồng ý!" Cả lớp gật đầu lia lịa, ngay cả một kẻ điềm tĩnh như Vũ Trung Ngạn cũng ra sức đồng ý! (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ đơn giản là do hai người kia quá quan trọng với cô ấy mà thôi.
"Cái quỷ gì vậy!?"
Không hẳn...
Mio liên tục sụt sịt, lần này cô ấy thực sự đang bật khóc, nức nở như một thiếu nữ yếu đuối bất lực trước tuyệt cảnh và nỗi đau mất đi người thân. Cô ấy muốn níu kéo hi vọng, muốn nhờ vả ai đó cứu giúp... Nhưng đến cùng, vẫn chẳng có ai có thể đến giúp đỡ cô ấy vào thời điểm này cả.
"Nhờ đúng người rồi đấy"
Nghe vậy, cả lớp vừa sợ hãi trước khả năng của thầy Phong, cũng vừa lo lắng cho tình trạng của ba người kia.
Dọc đường đi, Trần Hoài Nam đã thử trở thành "người hướng ngoại" bằng cách mở đầu cuộc trò chuyện. Mặc dù chủ đề có điểm gì đó không ổn cho lắm nhưng đây thật sự đã là một nỗ lực của cậu rồi.
Póc~
Thầy Phong lại ra ngoài thêm vài ba phút, sau đó lại quay trở vào với vẻ mặt rất đỗi bực mình: "Đúng là có chuyện rồi. Thằng nhóc Limia cả đêm qua không về, hai chị em kia thì cũng chả có tin tức..."
Thứ hai lại đến, đồng nghĩa với việc ai nấy đều phải đi học, đi làm... Và tất nhiên, cả lớp cá biệt cũng không nằm ngoại lệ. Ngày nghỉ kết thúc rồi thì họ cũng đành phải cắn răng đặt chân vào địa ngục thôi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Vũ Trường Phong: "..."
...
"Hmm... Bọn nó không có ở đây. Nhưng chắc chúng ta sẽ gặp bọn nó sớm thôi"
Một mình đứng bên ngoài khu rừng với khẩu s·ú·n·g bắn tỉa chuyên dụng và đủ loại trang thiết bị phục vụ cho việc do thám và phân tích, Mio vừa ra sức tìm kiếm, vừa lộ ra ánh mắt tựa như đang khóc: "Cả đêm rồi vẫn không thấy hồi đáp gì hết... Hai người họ thật sự ổn không vậy?"
"Cơ mà từ hành vi cho thấy có vẻ cậu đã ứng phó được mà đúng không?" Himiko lại cười nói... Với một sự nguy hiểm tiềm ẩn: "Làm rất tốt, cứ thế mà phát huy"
Quả đúng là một địa điểm tâm linh kinh khủng đến mức khiến cho cả Hoshino và Limia mất tích, ngay khi vừa mới đặt chân tiến vào thì cả bọn đã bắt đầu cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo, c·h·ế·t chóc đang bao trùm cả khu rừng vắng vẻ.
Sau khi ăn xong bữa sáng từ rất sớm, Himiko cùng Trần Hoài Nam lại cùng nhau đến trường như bình thường. Còn về Lily thì... Chắc là em ấy ở nhà sẽ có rất nhiều thứ để g·iết thời gian chăng?
Himiko: "... Vậy là cậu lại bị con bé bày trò tấn công hả? Cũng đúng, hiếm khi có dịp tôi vắng mặt, dễ gì có chuyện một đứa thông minh đến thừa thãi như con bé ấy chịu ngồi im cơ chứ"
"..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đúng thế, rất nguy hiểm. Đây là loại kẻ địch mà các em không nên đối mặt nhất ở thời điểm này" Vũ Trường Phong nói: "Nếu chỉ là tổn thương vật lí đơn thuần, kể cả có bị chém rơi đầu thì tôi cũng có thể cứu được các em... Tuy nhiên, nếu là tổn thương về mặt ý thức hay linh hồn thì... Dù có là thần tiên cũng khó cứu"
Cả lớp đồng loạt lắc đầu.
"Đừng gọi những thứ đó là thần linh, Mio" Vũ Trường Phong không quay đầu lại, chỉ tiếp tục đi thẳng mà lên tiếng trả lời: "Rồi các em sẽ sớm hiểu được vì sao tôi lại nói như vậy thôi"
Dù gì cũng đâu phải lần đầu, nhất định em ấy sẽ ổn thôi.
Trên màn hình máy tính vẫn chỉ xuất hiện mỗi hai thông điệp đó bất kể Mio có thử kết nối lại bao nhiêu lần, điều này khiến cho cô ấy càng lúc càng thấy tuyệt vọng: "Vong linh bình thường sẽ không thể làm khó chị ấy được... Phải chăng chị ấy đã đụng độ một vị Thần rồi?"
"Thầy...?"
Vũ Trường Phong nhíu mày, kiểm tra tin nhắn một lúc rồi khẽ gật đầu: "Đúng là không có, hình như bọn nó gặp vấn đề gì rồi đấy. Có ai có manh mối gì không?"
Đúng lúc Mio vừa tuyệt vọng gọi tên thì Vũ Trường Phong đã phá vỡ hư không mà xuất hiện trước mặt cô ấy, cùng với lũ bạn cùng lớp đi theo với vai trò là linh vật: "Gặp chuyện khó khăn không thể tự mình giải quyết thì đi nhờ người lớn, đó là đặc quyền của mấy đứa mà"
Trần Hoài Nam: "..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nỗ lực của Trần Hoài Nam bị đối phương bất ngờ bẻ gãy, từ đó dần rơi vào trạng thái trầm mặc. Mà bản thân Himiko tựa như cũng hiểu cậu ta muốn làm gì, cô ấy chỉ khẽ mỉm cười rồi nói tiếp: "Hôm qua tôi không có nhà, liệu hai người có làm ra chuyện gì có lỗi với tôi không đấy?"
...
Vừa đáp lại thiếu nữ với trái tim vỡ vụn, Vũ Trường Phong vừa thử nhìn qua khu rừng với ánh mắt toả sáng: "Chỗ này không đùa được đâu, các em đến đây để tìm cái c·h·ế·t hay gì?"
"Ờ, vậy để tôi cho các em xem thêm một chút gia vị vui vẻ nhé"
"!"
"Hmm... Để tôi gọi về gia đình của bọn nó hỏi thăm một lát"
Và rồi ngay khi họ mở mắt ra, trước mắt họ đã không còn là một khu rừng vắng vẻ lạnh lẽo đơn thuần nữa... Mà đó là một trận địa đầy rẫy hồn ma, xác c·h·ế·t thối rữa và những tiếng rên rỉ ai oán triền miên không dứt... So ra còn kinh khủng hơn mấy tác phẩm kinh dị trên màn ảnh rất nhiều!
"Chị ơi... Mau trả lời em đi chứ?"
NO SIGNAL.
ERROR.
"Vãi, nghe nguy hiểm thế!" Edgar một mặt cả kinh.
Cả lớp: "...?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thầy Phong khẽ búng tay một cái, lệnh bài trên tay Trần Hoài Nam tựa như vừa nhận được mệnh lệnh, lập tức toả ra một thứ ánh sáng chói mắt nhưng chẳng hiểu sao lại cho người ta cảm giác êm ái cực kì... Cứ như thể đôi mắt của họ vừa được thứ tạo vật thần thánh gì đó rột rửa vậy.
Chương 149. Đặc quyền của học sinh
Sau đó, các thành viên trong lớp cá biệt đã tốn không ít công sức để có thể giúp Mio bình tĩnh trở lại, mặc dù hầu hết trong số họ đều rất kinh ngạc trước dáng vẻ yếu đuối của Mio từ nãy đến giờ.
"Không, em với chị ấy chỉ muốn..." Mio như định nói gì đó, nhưng cuối cùng cô ấy lại đột nhiên chuyển sang vấn đề khác còn quan trọng hơn: "Em cầu xin thầy... Cầu xin thầy hãy cứu lấy họ! Thầy muốn làm gì với em cũng được, miễn là cứu được họ..."
Không lâu sau đó, lớp cá biệt đã tiến vào thật sâu bên trong khu rừng.
"Giờ thì mau vào rừng thôi, tôi ngược lại muốn xem thử là tên nào đang tác quái ở vùng này đấy"
Không chỉ riêng Trần Hoài Nam, những người khác trong lớp cũng vừa trải nghiệm cảm giác y hệt như vậy. Một cảm giác buốt lạnh chạy dọc sống lưng... Như thể những dây thần kinh vừa bị ai đó làm đóng băng.
"Chứ em nghĩ tôi là ai?"
"Nói vậy tức là... Chúng ta đang ở ngay trong lòng địch ư?" Trần Hoài Nam tái mặt: "Biết nói sao bây giờ... Thật không hổ là thầy Phong?"
"Vâng, thưa đại tỷ!"
Trần Hoài Nam im lặng thêm một lúc rồi thành thật nói... Với dáng vẻ trông giống như đang cầu xin: "Nếu có thể thì hi vọng lần sau cậu hãy về sớm sớm một chút... Con bé Lily này càng lúc càng khó kiểm soát rồi... Tôi nói thật"
...
"Thì tôi ở đây để làm vậy mà, mau đứng dậy đi, quỳ kiểu này trông khó coi lắm" Vũ Trường Phong khẽ thở dài: "Mới bị bắt đi thôi chắc cũng chưa c·h·ế·t được đâu, đừng vội vàng từ bỏ hi vọng"
"Vâng!"
"Xem ra chúng ta bị bắt vào không gian riêng của nó rồi" Vũ Trường Phong lên tiếng giải thích: "Nơi này là một thực tại song song cách biệt với hiện thực được kẻ đầu sỏ ở đây tạo ra. Có vẻ như hai đứa nhóc kia cũng đã bị bắt vào đây nên mấy thiết bị liên lạc mới bị chặn, đồng thời cũng nằm ngoài phạm vi định vị của tôi"
Rốt cục, Himiko vẫn là người dẫn dắt câu chuyện, và Trần Hoài Nam vẫn chẳng thể "hướng ngoại" thêm được tẹo nào!
Những tia nắng hiếm hoi rọi qua những tán lá rậm rạp chẳng những không khiến cho sự lạnh lẽo dịu đi, ngược lại còn làm cho nó nổi bật thêm gấp nhiều lần, không ngừng khơi dậy bản năng sợ hãi bên trong mỗi con người đang có mặt ở đây.
"Thầy đã định vị được vị trí của hai người họ chưa thầy?" Trần Hoài Nam hỏi.
"Tiêu rồi... Mình hoàn toàn mất dấu hai người họ rồi, phải làm sao bây giờ?"
"Thôi được rồi, hôm nay tạm thời thay thế bằng tiết thực hành, cho các em đi mục sở thị một chút về những sức mạnh siêu nhiên kiểu đó vậy" Vũ Trường Phong khẽ thở dài một hơi: "Bù lại thì từ giờ đến cuối tuần này, các em sẽ phải c·h·ế·t chìm trong đại dương tri thức. Chịu không?"
...
"Thầy... Liệu thầy có thể đối địch lại... Một vị Thần Linh hay không?"
Giữa bầu không khí nặng nề ấy, Mio đột nhiên hỏi một câu khiến cho không ít người phải choáng váng: "Bất kể hồn ma có mạnh thế nào... Chị ấy kiểu gì cũng sẽ thắng được. Tuy nhiên, chỉ có một loại tồn tại duy nhất là không thể đánh bại..."
Himiko nhìn sang, khoé miệng hơi nâng lên một tí: "Bí mật"
Hôm sau.
"...Oẹ!"
Một người có vẻ ngoài điềm tĩnh, thận trọng và bí ẩn đó vậy mà lại đi khóc lóc trước nghịch cảnh nhỉ? Hoá ra đó chỉ là lớp ngụy trang thôi sao?
"Himiko này, hôm chủ nhật cậu đã đi đâu mà về trễ vậy? Tất nhiên, cậu có thể không trả lời cũng được. Tôi chỉ đang có chút tò mò thôi"
Câu trả lời này là như thế nào vậy? Sao nghe nó cứ sai sai kiểu gì...
Vũ Trường Phong ngắm nghía khu rừng một lát rồi ném về phía Trần Hoài Nam một chiếc lệnh bài, kèm theo lời nhắc nhở ngắn gọn: "Lệnh bài này sẽ giúp các em tránh khỏi sự tấn công của vong linh, phạm vi hoạt động nằm trong bán kính khoảng năm mét nên là đừng có đi cách xa nhau quá, bị bắt đi nữa thì phiền lắm"
"Thầy ơi... Nếu là thầy thì... Liệu..."
"Mình phải cầu cứu ai bây giờ đây..."
"Ừm, thầy nhớ cặp chị em nhà Takahashi là thợ săn ma đúng không? Còn Limia... Chắc là bị yêu cầu đi theo làm gì đó rồi. Nói tóm lại, tám chín phần khả năng là bọn nó đã mất tích cùng một lúc, cũng bởi cùng một nguyên nhân duy nhất" Vũ Trường Phong nhanh chóng chốt lại vấn đề một cách cực kì dứt khoát: "Đó là bị ma bắt"
Đột nhiên, một dòng điện lạnh ngắt xuất hiện chạy dọc từ sống lưng lên đến tận óc Trần Hoài Nam, làm cậu ta không nhịn được mà hung hăng rùng mình một cái. Tiếp đó, cả thế giới xung quanh cậu ta đột ngột phát sinh thay đổi, từ một buổi sáng sớm tinh mơ bất chợt biến đổi thành đêm đen vừa lạnh lẽo vừa quỷ dị.
...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.