Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 154. Hỏng hóc
Trong suốt tiết học đầu tiên, Limia có thể cảm nhận được một ánh nhìn cực kì gay gắt đang hướng thẳng về phía mình.
Cậu thử nhìn sang một chút, lập tức liền nhận ra Mio đang lặng lẽ nhìn cậu với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Nói thật, cậu vẫn không hiểu mình đã đắc tội cô ấy chỗ nào để rồi thành ra như vậy... Thế nhưng, cậu biết có lẽ trong thời gian sắp tới cậu nên hạn chế tiếp xúc với hai chị em nhà đó thì tốt hơn.
Cố gắng phớt lờ ánh nhìn của Mio, rốt cục thì tiết học buổi sáng cũng kết thúc. Giống như bao học sinh khác trong trường, tận dụng lượng thời gian nghỉ trưa khoảng một hai tiếng đồng hồ, Limia nhanh chóng rời khỏi lớp để đi mua chút thức ăn.
Tất nhiên, một vài cá nhân trong lớp có điều kiện sẽ lựa chọn mang thức ăn từ nhà đi theo cho đỡ phải tốn tiền... Ví dụ như hai người Trần Hoài Nam và Himiko chẳng hạn? Trong nhà có một đầu bếp cao tay như thế kia thì việc gì phải ăn đồ ở ngoài?
Limia thì không được như vậy.
Ở nhà, cậu phải đi làm thêm, chăm em rồi lại còn phải lo đủ thứ chuyện trên đời nữa... Vì vậy, lượng thời gian để cậu chuẩn bị cơm hộp cho mình gần như là không có! Không phải không thể, chỉ là khá hiếm khi cậu mang cơm lên trường mà thôi.
Huống hồ ở căng tin cũng có vài món khá là vừa túi cậu, nếu đem so với giá nguyên liệu để làm một hộp cơm cho riêng mình chắc cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu.
"Mời cả nhà xơi cơm"
Himiko chắp tay lại, thực hiện lễ nghi cơ bản rồi bắt đầu ăn cơm, cũng tranh thủ tám chuyện một chút với Trần Hoài Nam: "Sáng nay có vài thành viên trong lớp hành động hơi kì lạ nhỉ? Limia thì cứ tỏ ra bồn chồn bất an, còn Mio thì đến cả tôi cũng cảm nhận được sát khí... Chà, thú vị thật"
"Sát khí cơ đấy..."
Trần Hoài Nam khoé miệng giật một cái, lòng thầm cầu nguyện thanh niên Limia kia sẽ c·hết không quá đau đớn.
"Lily phán đoán không có sai nhỉ? Cái bà Mio kia quả nhiên là siscon" Trần Hoài Nam cười khan: "Mà, tám chuyện cũng phải để ý xung quanh một chút. Lỡ cô ấy nghe được thì toi nha..."
"Tôi không c·hết được đâu"
Himiko vẫn tỏ ra cực kì tự tin vào thực lực của mình.
"Ờ... Phải ha" Trần Hoài Nam cười ha ha vài tiếng rồi chuyển chủ đề: "Đúng rồi, cuối tuần này cậu có rảnh không? Tôi đang định mua máy chơi game mới, sẵn tiện..."
"A, không, tôi bận"
Trần Hoài Nam nhướng mày, tỏ ra khá bất ngờ khi Himiko đã lập tức từ chối cậu.
Cứ tưởng là cô ấy sẽ đồng ý ngay chứ?
"Xin lỗi, cuối tuần này tôi vẫn bận lắm... Công việc hôm trước vẫn chưa làm xong" Himiko nhoẻn miệng cười một tiếng, đẹp nghiêng nước nghiêng thành: "Để lần sau đi, tôi sẽ cố gắng bù đắp cho"
"Bù đắp gì chứ..."
...
...
"Ở chỗ này chắc là Mio không dám làm loạn đâu ha?"
Sau khi mua cho mình một phần cơm sặc mùi nhà nghèo, Limia chọn một vị trí tương đối vắng người rồi ngồi xuống, thưởng thức bữa ăn trưa trong sự thư giãn hiếm hoi tính từ sáng đến giờ.
Giữa chừng, một bóng hình quen thuộc lại xuất hiện. Ầm~ một tiếng, cô gái nhỏ đặt cái mâm đựng đầy thức ăn xuống trước mặt cậu: "Tìm ông nãy giờ, hoá ra là ông đang trốn ở đây hả? Hì hì~ Đừng có mơ~"
Limia: "..."
Cô là c·h·ó hay sao mà tìm ra được tôi hay thế!?
Đó chỉ là tiếng thét trong lòng cậu ta thôi, chứ cậu ta ngu gì nói thẳng ra.
"Bữa ăn của ông nhìn thiếu dinh dưỡng ghê á... Ừm, thôi thì cầm đỡ tô này đi, tôm chiên bột á, ngon lắm" Hoshino nói rồi đưa tô tôm chiên bột đầy ắp cho Limia.
Tất nhiên, Limia đã lập tức từ chối: "Thôi đi bà cô nhỏ, tôi sẽ mang tiếng dành đồ ăn của con nít mất. Cứ để lại mà ăn đi, ăn nhiều sẽ chóng lớn"
Hoshino phồng má: "Ai là con nít hả? Tui đây đã mười tám tuổi rồi đó!"
Limia bịt tay lại, nặng nề thở dài một hơi.
Bịch~
"Hai người thân thiết quá nhỉ?"
Trùm cuối Mio đã xuất hiện cùng một mâm cơm riêng, thoạt nhìn có vẻ khiêm tốn chẳng khá khẩm hơn mâm cơm nhà nghèo của Limia là bao.
Tạm bỏ qua chuyện đó, ánh mắt của cô ấy vẫn làm cậu ta thấy áp lực quá!
"Mio, chúng ta đâu có nghèo đến vậy đâu... Sao cái nết ăn của em hiền thế? Ít nhất cũng phải có một phần cơm cà ri chứ? Chỉ có bánh ngọt với trà thôi thì không no được đâu" Hoshino nhắc nhở.
"Em quen rồi, không sao đâu. Ăn quá nhiều thứ sẽ làm giảm khả năng tập trung, thậm chí là gây buồn ngủ không cần thiết" Mio nói.
"Dù có nói vậy đi chăng nữa, lượng dinh dưỡng trong bánh kem vẫn không đáp ứng được nhu cầu thường ngày của một người đâu. Hèn gì trông cô như cây sậy, hoá ra là do cái nết ăn của cô quá mức tự hủy à..." Limia theo bản năng chen chân vào.
"Ai khiến cậu quan tâm!?"
Nghe xong câu đó, Limia lập tức cảm thấy hối hận vì cái hành động trong vô thức của mình vừa rồi.
Hoshino khẽ thở dài, bấm bụng nhường một nửa số thức ăn mình có cho em gái: "Cậu ấy nói đúng đó, đừng có cãi bướng nữa Mio à... Em ăn uống như vậy thì làm sao mà khoẻ được?"
"Em đã bảo là không sao đâu mà..."
Ọt~
Limia: "..."
Con nhỏ này cố chấp thật... Trông ngứa mắt c·hết đi được.
Đã đói bụng như thế thì còn cố gắng nhẫn nhịn làm gì?! Cô ta cũng đâu có đi tu đạo khổ hạnh đâu, hà cớ gì phải tự h·ành h·ạ chính bản thân mình đến như vậy!?
Limia thở dài, dùng muỗng múc một ít đậu luộc của mình rồi chọc thẳng vào khoang miệng của Mio: "Măm...?"
Hoshino há to miệng: "Wow!?"
"Tôi rất ghét mấy người không biết nghe lời anh chị, nên là cô có ghét tôi cũng được, chẳng làm sao cả. Chuyện này chỉ đơn giản là do tôi thấy ngứa mắt cô thôi"
Dứt lời, Limia rút chiếc muỗng ra, để lại một ngụm đầy ắp đậu luộc trong khoang miệng Mio: "..."
Mio hoảng hốt nhai hết món đậu rồi thất thanh kêu lên: "Cậu... Tên khốn! Cậu có biết là cậu vừa làm gì hay không hả!? Tôi sẽ g·iết cậu đấy! Có tin không hả!?"
"Ờ, nghe có vẻ hay đấy" Limia vẫn điềm nhiên như không, thật từ tốn cho thêm một ít đậu vào trong miệng Mio: "Vậy món đậu Discope này ngon không?"
"Mmm... Ực~" Mio lại nhai thật nhanh rồi nuốt xuống, sau đó gằn giọng quát lên: "Cái tên khốn nhà cậu!"
Limia cười toe toét, lại cho thêm một ít đậu vào trong miệng Mio: "Biết rồi biết rồi, muốn ăn thêm chứ gì? Ngon lắm đúng không? Chỉ có ăn ngon quá nên mới ăn nhanh như vậy thôi... Hết cách thật, thôi thì tặng luôn chén đậu này cho cô vậy"
Hoshino ôm bụng cười ra nước mắt.
Thằng cha này biết cách trị con nít thật nha! Mặc dù em gái của cô ấy cũng không hẳn là con nít... Thế nên...
Có thể sẽ gây tác dụng tương phản.
"Cậu! Đừng có mà giỡn mặt với tôi!"
Mio tựa như nổi điên lên, lập tức từ trong không gian riêng của mình móc ra một khẩu shotgun chĩa thẳng vào đầu Limia làm cậu ta sợ hết hồn.
Tuy vậy, trước khi cô ấy kịp bóp cò thì bác bảo vệ đã tiến đến bên cạnh ba người, mỉm cười rồi giật phắt khẩu shotgun đi: "Đây là giờ ăn chứ không phải giờ thanh toán nợ nần, bây giờ cô cậu muốn ăn cơm hay muốn lên phòng ngồi uống trà?"
Kết quả là ngay sau đó, cả ba người phải quay sang cuống quít xin lỗi mất một lúc thì bác bảo vệ mới chịu tha cho. Dù vậy, khẩu shotgun của Mio vẫn bị tịt thu làm cô ấy uất ức muốn c·hết.
"Mio, hạ hoả, hạ hoả nào. Qua đây ăn cơm với chị ha, đừng quan tâm tới thằng cha đó nữa ha... Chị sẽ mua sữa đậu cho em mà" Hoshino vừa an ủi vừa vuốt vuốt lưng Mio.
"Chị im đi..."
Mio nằm úp mặt xuống bàn ăn, trông như kiểu sắp khóc đến nơi vậy.
Lúc này thì Limia cũng đã ăn xong. Cậu vốn đã định đánh bài chuồn đi rồi, cơ mà thấy Mio sụp đổ như vầy tự nhiên cậu lại thấy có lỗi quá, thế là... Cậu quyết định ở lại và chẳng vì lí do gì cả.
Để chịu trận chăng? Chắc là vậy đi...
"Limia, ông phải chịu trách nhiệm với em gái tui đi"
Limia: "?"
Hoshino vừa gặm con tôm chiên bột, vừa lên tiếng giải thích với một nụ cười cực kì tinh quái: "Nụ hôn đầu của con gái rất là quan trọng đó... Kể cả có là hôn gián tiếp đi chăng nữa, ông cũng đừng mong có thể trốn tránh trách nhiệm"
"Hôn gián tiếp? Mấy cô là thiếu nữ hay sao mà đi quan tâm đến chuyện đó vậy?"
"Thì thiếu nữ mà" Hoshino nghiêng đầu: "Ông nghĩ tụi này là ai vậy? Gái m·ại d·âm hay gì mà không được phép là thiếu nữ? Ông có biết tụi tui chỉ mới có mười tám cái xuân xanh thôi hay không? Bộ tụi tui để ý đến chuyện này thì lạ lắm à?"
Limia: "..."
Quá có lí, không thể phản bác được!
Người ta đúng là thiếu nữ mười tám mà! Cậu đâu thể nói gì được nữa!?
"Bỏ đi, chỉ giống như vừa dùng chung bàn chải đánh răng thôi mà..." Mio tự trấn an: "Quan trọng là phải nghĩ cách g·iết c·hết cậu ta, hoặc ít nhất cũng phải triệt sản được cậu ta... Không phải một thì là cả hai, chẳng còn phương án nào tốt hơn nữa"
Limia hung hăng rùng mình một cái, mặt mày tối sầm như đêm ba mươi không trăng: "Này, hình như em gái cô vừa nói thứ gì đó rất đáng sợ thì phải?"
Hoshino nghiêng đầu, vẫn tỏ ra ngây thơ vô tội hỏi ngược lại: "Ì ơ~?"
Đáng yêu quá, giống như Hamster vậy...
Cơ mà giờ không phải lúc để tâm đến chuyện đó!
"Sát sát sát sát sát sát sát sát sát sát sát sát sát sát sát sát..."
Limia: "..."
Bây giờ mình chạy còn kịp không ta...?
Chứ cứ ở lại thì dù không c·hết cũng phải đi tiểu ngồi cả đời đấy!
"Mio...san?"
"Oh, dùng "san" luôn kìa? Thì ra cậu cũng biết cách dùng kính ngữ ở quê hương tụi tui nhỉ? Giỏi đó" Hoshino khen.
Mio ngẩng đầu dậy, không nói gì. Cô ấy lặng lẽ ăn hết phần bánh ngọt của mình, húp một ngụm trà nóng rồi trút ra một hơi thật dài: "Haaaaaaaaaaaa~"
Hoshino: "Em có ổn không vậy?"
"Em đã không còn trong sạch nữa rồi..." Mio nhẹ nhàng đáp lại: "Thù này tất báo, nhưng không phải ở thời điểm hiện tại. Trước mắt cứ cho cậu ta sống thêm một đoạn thời gian đi, em sẽ từ từ tính sổ sau"
Như thế còn đáng sợ hơn nữa!
Thà rằng cô ấy nổi trận lôi đình đi... Sao tự nhiên lại tỏ ra mềm dẻo như thế!? Limia thực sự không hiểu!
Mio hướng ánh nhìn về phía Limia, chậm rãi lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Từ bây giờ mong được giúp đỡ nhé, Limia"
"Em gái tui hỏng rồi, nhưng như vậy cũng không tệ lắm" Hoshino khẽ gật đầu.
Limia rét run, không nhịn được lùi về sau mấy bước: "Cô tính làm gì!?"
Mio: "Fufufufufu~"
"Làm gì nhỉ...?"