Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 153. Chênh lệch

Chương 153. Chênh lệch


Mấy hôm sau.

Píng pong~ píng pong~

Nghe thấy tiếng chuông cửa réo lên liên hồi, Limia nguyên bản đang bận đánh răng cũng phải lật đật chạy ra xem thử là ai đã đến làm phiền mình mới sáng sớm.

Thật ra thì với cái sự "nhây" đó, cậu ta đã phần nào đoán ra được là ai đang đứng trước cửa nhà mình rồi.

"Đừng có bấm chuông nữa, Hoshino. Mới sáng sớm thôi mà, đừng có làm phiền hàng xóm xung quanh chứ!" Limia nhắc nhở: "Quan trọng hơn là cậu tìm tôi làm gì? Lại định rủ đi bắt ma hả? Xin lỗi nhưng hôm nay không phải cuối tuần đâu, miễn!"

Hoshino dùng sức lắc đầu, đôi bàn tay xinh xắn đan vào nhau, ấp úng khẽ nói: "Không phải thế, tui chỉ muốn rủ ông đi học chung cho vui thôi... Bất quá nếu ông không muốn thì tui đi trước vậy"

"...Vậy à? Vậy thì được, không vấn đề" Limia nhéo nhéo cằm: "Nhưng mà này, bộ nhà cậu ở gần đây sao? Sao lại rảnh rỗi đến mức rủ tôi đi chung vậy?"

Hoshino khẽ gật đầu đáp: "Cũng khá gần... Ngoài ra thì tui có thể vào nhà ông một lát được không? Tui có vài chuyện quan trọng muốn nói với ông... Ưm, về cái vụ săn ma hôm bữa á"

"Mời vào... Mà Mio đâu?"

"Em ấy bảo sẽ đợi ngoài xe" Hoshino cười một tiếng rồi cởi giày, bắt đầu lấy lại vẻ tràn đầy năng lượng thường ngày: "Xin phép được làm phiền ạ~"

Bịch bịch bịch~

"Coi kìa, đừng có chạy trên hành lang!"

"Thì ra đây là nhà của cậu sao? Hoàn toàn giống như trong tưởng tượng của tui nha, tuy không quá khang trang nhưng lại rất là sạch sẽ... A?"

Bước chân nhanh nhẹn của Hoshino bất chợt dừng lại, ngay trước một bé gái đang ôm con gấu bông trong tay cùng một bé trai khác đang bận học bài: "A?"

"..."

Hai bên ngơ ngác nhìn nhau một hồi lâu rồi đột nhiên hai đứa bé đồng thanh kêu lên inh ỏi, làm cho căn nhà nhỏ này suýt chút nữa tốc mái: "Bố già ơi! Anh trai vừa dẫn ghệ về nhà!"

Hoshino: "!!?"

Limia thở dài vỗ trán một cái: "..."

"Hả? Cái thằng đó á!?"

Thanh âm chứa đầy sự ngạc nhiên của một người đàn ông trung niên vọng ra từ sâu trong căn nhà, kéo theo đó là tiếng bước chân hì hục như thể có con mãnh thú nào đó đang đến gần.

Chỉ vài giây sau đó, chủ nhân của căn nhà đã xuất hiện với hai hàng nước mắt: "Limia! Con trai ta cuối cùng cũng khai khiếu rồi ư!?"

"Khai cái rắm ấy! Trước mặt bạn con thì đừng có trưng ra cái bản mặt đó! Trông ghê c·h·ế·t đi được đấy ông già!"

Người đàn ông trung niên da ngăm lao thẳng về phía cô gái nhỏ, thân thể cao lớn đến hai mét hơn của hắn ta suýt chút nữa đã doạ Hoshino phát khóc: "Chào con, chú là bố đẻ của thằng Limia... Phải chăng con chính là bạn gái của nó theo như lời của tụi nhỏ nhà chú? Chà, thật đáng yêu..."

Hoshino run rẩy: "A..."

Limia nổi trận lôi đình, không chút kiêng nể dùng cái chảo chống dính vạng thẳng vào đầu cha mình. Pan~ một tiếng, ông già đó ngay lập tức quay đầu lại quát lớn: "Thằng ranh con này, mày dám đánh cha mày đấy hả? Lâu không vật nhau rồi ngứa đòn hả con? Để yên cho bố mày bàn chuyện hôn sự cho mày đi!"

"Bàn cái rắm ấy ông già! Ông không thấy Hoshino đang khó xử hả!? Làm ơn thôi ngay cái trò vồ vập ấy dùm con cái!"

"Đ·é·o, tao muốn con dâu ngay bây giờ!"

"&#₫$!"

Thế là hai ông thần cao lớn đè nhau ra đấu vật theo đúng nghĩa đen ngay trước mặt Hoshino, trong khi chính bản thân cô ấy còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mặc kệ hai người kia tỉ thí võ lực, bé gái chậm rãi tiến tới kéo kéo áo Hoshino, nghiêng đầu hỏi với ánh mắt trong suốt: "Chị là bạn gái của anh hai hả?"

"Không... Không phải. Tụi chị chỉ là bạn cùng lớp thôi..."

Bé trai thì tỏ ra trưởng thành và chững chạc hơn. Sau một hồi suy nghĩ, cậu bé mới lên tiếng hỏi: "Thế thì đến bao giờ anh chị mới trở thành một cặp? Em muốn được làm chú ở tuổi mười ba"

"Thằng nhãi, mày mau câm mồm cho anh!"

Dù đang bận vật nhau với bố già, Limia vẫn không quên để ý đến tình trạng của Hoshino. Thế nhưng lời hăm doạ còn chưa kịp nói hết thì cậu lại bị ông bố kẹp cổ: "Thằng em mày nói đúng đấy, mau cưới vợ đi cho tao nhờ!"

"Tôi mới có mười tám thôi ông già ngốc!"

"Liên quan gì? Tao với mẹ mày đã yêu nhau vào năm mười bốn tuổi đấy! Chỉ cần yêu nhau rồi thì tuổi tác cũng chỉ là con số mà thôi con trai ạ! Nghe lời ông già mày đi!"

"Cái ******"

Limia tức tối đến mức phải chửi bậy, còn Hoshino thì không hiểu sao lại bật cười. Tiếng cười của cô ấy xốp giòn đến mức làm hai ông thần phải ngừng lại, hai mặt đầy dấu chấm hỏi mà nhìn cô.

"Ể?"

Bị cả bốn người trong nhà nhìn chằm chằm, Hoshino ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Khục, chuyện này mình bàn sau đi. Hôm nay con đến đây có hai mục đích... Một là rủ bạn Limia đến trường chung cho vui, còn hai chính là... Thứ này"

Nói xong, Hoshino liền xách ra một vali đầy tiền làm cả cái nhà sặc mùi nghèo này phải hoa hết cả mắt: "Đây là tiền thưởng sau khi bọn con phá xong cái địa điểm tâm linh hôm đó. Mặc dù người lĩnh nhận trên giấy tờ chỉ có mình con thôi... Nhưng do hôm đó con có rủ Limia đi cùng, và cậu ấy cũng đã cứu con một mạng nên phần thưởng này cũng sẽ được chia đôi"

"Kể cả có là chia đôi thì..."

Hoshino mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Sinh mạng là vô giá, Limia, đừng quên là cậu đã cứu tui một mạng đó... So với ân nghĩa lớn đến như vậy, số tiền này chỉ giống như phù du trước mắt mà thôi. Tui vốn dĩ đã định cho ông hết rồi, nhưng mà dạo này tui lại hơi kẹt tiền, ha ha..."

Limia quay sang nhìn cha mình, thế nhưng ông ta chỉ khẽ gật đầu: "Đừng từ chối lòng tốt của con gái người ta... Huống hồ con bé cũng đâu có nói sai. Con hoàn toàn xứng đáng được nhận số tiền này, Limia"

"Tôi chỉ cảm thấy ông đang thèm khát số tiền này thôi, ông già thúi"

"Ha~ ha~ ha~"

Limia khẽ thở dài, bất đắc dĩ đành nhận lấy số tiền mà Hoshino vừa đưa cho: "Cảm ơn cô, Hoshino. Giờ thì tôi đã có tiền để sửa nhà, đồng thời cũng có vốn liếng để tẩm bổ hai đứa oắt con này rồi. Mau, lại đây cảm ơn chị đi chứ?"

Bé trai cúi thấp đầu: "Cảm ơn chị đã chọn anh hai em!"

Bé gái cúi thấp đầu: "Em hoàn toàn đồng ý giao anh hai cho chị!"

Limia: "..."

"Hai đứa mày... Định bán anh hai của bọn mày đi lấy tiền đấy hả!?"

Ông già: "Ha~ ha~ ha~"

Hoshino: "..."

Cái này này ồn cực.

...

...

Sau khi giải quyết xong tất cả những chuyện cần làm, Limia liền lên xe theo chân hai chị em nhà Takahashi đến trường đúng như những gì đã hứa hẹn vừa nãy.

"Có xe đi tiện thật đấy... Mà Mio này, cô có bằng lái xe chưa vậy?"

"Không cần cậu quản" Mio lạnh lùng đáp lại làm cho Limia hết sức bối rối.

Vốn dĩ chỉ định nói vài câu cho bầu không khí bớt tĩnh lặng mà thôi... Ai mà ngờ lại bị Mio đáp trả một cách gay gắt đến vậy. Bộ cậu đã làm gì khiến cho cô ấy phật ý hả ta?

"Mio, cậu ấy là ân nhân của chúng ta đó, nói chuyện lịch sự chút đi" Hoshino lên tiếng nhắc nhở.

"Là ân nhân của chị thôi, không phải em" Mio vẫn giữ thái độ gắt gỏng nói: "Cũng đừng mong có được bất kì sự công nhận nào từ em, còn lâu em mới cho phép!"

"Cho phép cái gì?" Hoshino nghiêng đầu.

"Hừ"

Limia: "..."

Quả nhiên là cô nàng này đang giận cậu rồi... Vì một lí do gì đó mà bản thân cậu không thể nhận thức ra được.

Không lâu sau đó, cả ba đã kịp đến trường trước khi tiếng trống vang lên. Mio nhanh chóng tự cất chiếc xe vào không gian riêng rồi kè kè đi theo sát bên chị mình, quyết tâm bắt chị gái phải giữ khoảng cách tối thiểu hai mét với Limia.

"Mio, sáng nay em hành động lạ lắm đấy" Hoshino tròn xoe mắt nhìn em gái mình: "Chị với cậu ấy có làm chuyện gì mờ ám đâu, sao em cứ hành xử như kiểu cậu ta là tội phạm nguy hiểm vậy?"

Limia: "..."

Tội phạm nguy hiểm!? Đừng có đánh đồng thằng này chung mâm với tên lớp trưởng lolicon kia có được không?

Quyết định không dấn quá sâu vào trong chuyện này, Limia liền nhanh chân đi trước, bỏ lại Hoshino ra phía sau với biểu cảm hết sức khó xử... Trong khi Mio thì lại đang tỏ ra như kiểu "thì ra nhà ngươi cũng rất biết điều"... Kiểu vậy.

"Mau bỏ chị ra đi, hình như em đang thực sự có hiểu lầm gì đó rồi..."

Hoshino khẽ thở dài, hỏi: "Chẳng mấy khi em để lộ ra dáng vẻ hoảng loạn đến vậy nhỉ? Mau nói đi, rốt cục là có chuyện gì đang diễn ra trong đầu em vậy?"

Mio nhíu mày, chủ động kéo Hoshino ra một góc khuất vắng người rồi đặt hai tay lên vai chị mình, một mặt nghiêm túc hỏi: "Thành thật trả lời em, có phải chị đã thích cậu ta rồi hay không? Tuyệt đối không được phép giấu diếm"

Hoshino đặt tay lên môi, nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng đáp lại: "Chắc là có đi? Rồi sao nữa? Chuyện đó khiến em bận tâm đến vậy à?"

"Rõ ràng là em hiểu đúng mà!" Mio vò đầu bứt tóc, trông khổ sở không sao nói hết: "Sao lại như vậy chứ...? Chúng ta chỉ mới chuyển đến đây có vài ngày thôi mà chị đã vậy rồi... Ai cũng được hết, nhưng tại sao lại là cậu ta chứ?"

"Mio, phân biệt chủng tộc là không được đâu đó!"

"Em không có!" Mio nghiến răng: "Em đang lo lắng cho chị đấy, bộ chị không hiểu thật đấy hả? Thứ nhất, cậu ta có vẻ không phải người tốt gì... Và thứ hai, chênh lệch thể hình giữa hai người là quá lớn! Lớn đến mức đáng lo ngại!"

Hoshino: "...A?"

"Lần cuối cùng chị đo chiều cao là năm ngoái có đúng không... Lúc đó chị mới có một mét bốn lăm thôi. Kể cả khi có thêm một năm để phát triển, em cũng không cho rằng chị sẽ lên được mét rưỡi đâu..."

Mio tiếp tục nói với vẻ mặt cực kì trịnh trọng: "Trong khi đó, cậu ta chắc cỡ mét chín là ít... Thân hình đô con vạm vỡ như vậy, lại còn cả hình xăm con rồng phủ kín lưng nữa chứ? Em không cách nào yên tâm giao chị cho phường bất lương được!"

"Đâu phải cứ xăm mình liền là dân đầu đường xó chợ đâu em gái..."

"Nhưng chênh lệch vẫn là chênh lệch!" Mio quát: "Nghe lời em, g·i·ế·t c·h·ế·t thứ tình cảm đó từ trong trứng nước đi... Hoặc là người c·h·ế·t sẽ là chị đó!"

"Em cứ nghiêm trọng hoá vấn đề lên thôi, nghĩ thử xem từ trước đến giờ làm gì có mả nào ghi lại một cái c·h·ế·t ngớ ngẩn đến vậy cơ chứ..." Hoshino ngượng nghịu cười hì hì: "Mà... Chị cũng không ngờ em biến thái tới vậy luôn..."

"Cái này là lo xa, không phải biến thái!"

"Cảm ơn em đã lo cho chị, nhưng chị sẽ không từ bỏ đâu"

"Chị... Aaaaaa! Thật là cố chấp mà!" Mio máu dồn lên não, quyết định móc cây s·ú·n·g bắn tỉa ra để đi "tính tiền" Limia: "Vậy thì em sẽ g·i·ế·t c·h·ế·t cậu ta! Như thế thì chị liền sẽ có lí do để từ bỏ thôi!"

"Hể... Mio? Đợi đã!"

"..."

Chương 153. Chênh lệch