Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 173. Đêm dài
"Uyên Uyên, cứ chạy thế này thì không được đâu anh, thể lực của chúng ta là có hạn đó, hay là ta tìm đến chỗ nào đó nương nhờ q·uân đ·ội đi"
Trên đường tháo chạy, Hoa hảo tâm lên tiếng nhắc nhở vài câu khi nhìn thấy Dạ Trầm Uyên đã tỏ ra thấm mệt.
Dù gì thì cậu ta cũng chỉ là một nhân loại trẻ tuổi, trong khi cô ấy đã là một Đại Yêu sống gần trăm năm... Vậy nên giữa cả hai người tồn tại khoảng cách về mặt thực lực cũng chẳng phải chuyện gì quá kì lạ.
"Không sao, cho dù có không chạy nổi anh cũng không b·ị b·ắt được, đơn giản là vì bọn chúng không nhìn thấy anh" Dạ Trầm Uyên nhìn về phía Hoa: "Ngược lại là em, em mới là người cần phải trốn đi đấy"
"Tào lao không à... Em mà còn cần đến anh bảo vệ sao? Xem này!"
Dứt lời, Hoa liền giơ móng vuốt lên, chỉ trong nháy mắt liền đã cào đám c·h·ó điên đã đuổi theo hai người từ nãy đến giờ thành trăm mảnh một cách vô cùng gọn gàng và nhẹ nhàng, hoàn toàn không có lấy một vết xước.
Được rồi, công nhận là cô ấy không những mạnh mẽ mà còn nhanh nhẹn nữa... Nhưng liệu là cô ấy sẽ trụ được bao lâu trước ưu thế áp đảo về mặt quân số của bọn sinh vật ngoại lai kia đây?
Tuy vậy...
"Vậy thôi được rồi, đoạn đường sắp tới đành nhờ em hộ tống đó... Anh muốn tìm bọn bạn cùng lớp, không biết là họ đã ra sao rồi nữa... Chỉ hi vọng là không có gì ngoài ý muốn xảy ra"
"Anh yêu quý họ quá nhỉ?"
"Ha..."
Dạ Trầm Uyên khẽ gật đầu, không hề có ý định giấu đi cảm xúc của mình: "Không dễ gì mới có được vài người bạn... Làm sao anh có thể không quý họ được chứ? Cho dù cái lũ ấy có bất thường đến mức nào đi chăng nữa thì họ vẫn là bạn của anh... Em có hiểu ý anh không?"
"Hì, anh vui là được rồi"
"Đi thôi"
...
...
"Limia~"
"Nghe rồi má trẻ!"
Nghe thấy tiếng kêu của Hoshino, Limia ngay tức khắc quay lưng lại vung một đấm đánh tan xác đám dã thú đang có ý định tấn công Mio do cô ấy lúc này đang bận thực hiện mấy phép phân tích phức tạp, còn cậu ta thì đảm nhiệm vai trò vệ sĩ.
Riêng Hoshino thì khỏi nói rồi, trông chả khác gì một vị Binh Vương kẹt trong hình hài của một bé loli cả. Cô ấy sử dụng phối hợp luân phiên giữa kiếm và s·ú·n·g, một mình lăn xả giữa chiến trường mà không ngán bất kì bố con thằng nào!
Bất kể là đối thủ sở hữu khả năng gì, có lớn mạnh đến đâu đi chăng nữa... Tất cả chúng đều bị Hoshino đánh bại một cách nhẹ nhàng, làm Limia không khỏi trố mắt ra mà nhìn cô gái nhỏ bé đó.
"Thật đấy... Người đến giờ lục địa phía đông đều như thế này à? Hết Himiko thì thôi đi, đằng này còn..."
Limia tận mắt chứng kiến Hoshino phiên bản chiến thần, trong lòng không ngừng dậy sóng không thôi. Kể cả Mio, khi nghe thấy cậu ta nói câu đấy cũng lên tiếng một cách đầy tự hào: "Đừng tưởng chị ấy nhỏ con mà dễ ăn h·i·ế·p, từ bé đến giờ tôi chưa từng thấy chị ấy bị đánh bại bao giờ đó"
"Những lúc như thế này thì cô không nghĩ cách đâm chọt tôi nhỉ?"
"Tôi ghét cậu" Mio liếc mắt: "Nhưng tôi vẫn biết lúc nào là thời điểm thích hợp để tôi thể hiện điều đó. Là một thợ săn chuyên nghiệp, tôi không thể để cảm xúc cá nhân của mình ảnh hưởng đến công việc quan trọng... Nhất là khi anh hiện tại đang là đồng đội của tôi"
"Trời ạ, nghe mà ấm lòng phết~" Limia cố nén cười đến run cả người.
Mio đỏ mặt quát: "Câm đi, hoặc là tôi vả nguyên cái laptop vào mặt cậu!"
"Xin lỗi, xin lỗi"
Mio hậm hực tiếp tục công việc, được một lúc thì mới vào thẳng vấn đề thông qua thiết bị liên lạc chuyên dụng: "Phân tích xong rồi... Chị, coi bộ chúng ta sắp sửa gặp phiền phức lớn rồi đó"
"Chị biết mà, số lượng rất đông... Nhưng cụ thể là bao nhiêu vậy em?"
"Khoảng vài nghìn" Mio có chút toát mồ hôi hột nói tiếp: "Cái cột thu hút hồn ma hình người này hoạt động hiệu quả quá... Gần như toàn bộ hồn ma đến từ các vết nứt không gian xung quanh đây đều bắt đầu tụ họp về chỗ chúng ta rồi. Nếu còn không làm gì đó thì phiền to nha"
"Không sao, tầm đấy thì chị lo được. Chỉ cần không có hồn ma cấp bậc thần linh như hôm đó lộ diện thì dù số lượng bao nhiêu cũng không phải là vấn đề!"
Mio: "...Như thế có hơi tự cao quá không?"
"Đừng có quên trong tay chị vẫn còn rất nhiều pet mà chúng ta đã cất công bồi dưỡng ra nha... Hiện tại chẳng phải là thời điểm thích hợp để chúng phát huy sức mạnh hay sao?"
Mio: "..."
Limia: "..."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, được một chút thì Mio thu dọn đồ đạc rồi tức tốc rời khỏi chỗ này: "Cột thu sóng như anh ở chung với chị ấy là hợp nhất rồi còn gì... Chứ riêng tôi thì không. Tôi sẽ tìm một chỗ nào đó an toàn rồi yểm trợ từ phía sau, nhớ cẩn thận một chút, tôi sẽ không hốt xác cho cậu đâu"
Limia: "Này!"
Mio lại nhìn Limia, xoa cằm ngẫm nghĩ một lát rồi ném cho cậu một con drone: "Nó sẽ hữu ích trong vài trường hợp nên anh cứ cầm lấy đi, tôi không giúp gì thêm được nữa đâu. Nhớ ở bên cạnh chị ấy đó, nếu như cậu vẫn muốn sống"
"...Thôi được rồi"
Đến đây, Mio chính thức vác vali rời đi, tìm một chỗ nào đó tương đối an toàn để tiếp tục công việc của mình.
...
...
Ở một góc nào đó, Iris cùng Vũ Trung Ngạn cũng đang phải chiến đấu cho cái cuộc sống c·h·ế·t tiệt của mình.
"Cảm giác không sử dụng được sức mạnh vốn có đúng là khó chịu thật ha... Ông có đang nghĩ vậy không Ngạn?"
Vũ Trung Ngạn vốn đang bận đấm nhau ở tiền tuyến, khi nghe thấy câu đấy từ miệng Iris liền không khỏi chửi ầm lên: "Còn cậu thì mau biến trở về hình dạng cũ ngay cho tôi! Mắc mớ gì sau khi chuyển sinh lại cố tình biến bản thân trở thành nữ giới cơ chứ? Muốn thử cảm giác lạ hả!?"
"Hừm... Thực lòng mà nói thì tui đã luôn là một đứa con gái rồi... Một đứa con gái bị kẹt trong hình hài của một người đàn ông đó... Nếu tui nói vậy thì liệu ông có ghê tởm tôi không?"
Vũ Trung Ngạn: "..."
Cậu ta xoay đầu lại nhìn Iris với vẻ mặt cứng đờ, kiểu như không dám tin vào lỗ tai của mình vậy.
"Xin lỗi vì đến tận bây giờ mới nói nha... Sự thực là tui đã luôn lợi dụng ông, lợi dụng cả Viên Đạo Chuyển Sinh Công để tạo ra một cuộc đời mới, một nơi mà tui có thể sống thật với bản chất của mình"
"Tui tệ lắm phải không? Vì tư lợi mà tui đã nhẫn tâm lợi dụng cả người bạn thân thiết nhất của mình..." Iris đá đá hai chân, mỉm cười như đang giễu cợt chính mình: "Bản ý tui cũng không muốn làm vậy, thế nhưng tui cũng không còn cách nào khác. Tạo hoá đã bất công với tui mà... Nên là tui phải làm gì đó để thay đổi"
"Cho nên... Ông có ghét tui không?"
"..."
"Đây không phải lúc để cậu nói mấy chuyện kiểu này đâu, Iris"
Dứt câu, Vũ Trung Ngạn dùng khúc côn đập nát đầu con thú lớn, sau đó mới trả lời câu hỏi của đối phương: "Cũng không hẳn là ghét gì, tôi chỉ đang cảm thấy thất vọng và cũng thấy có chút... Vi diệu thôi. Cậu hiểu rõ con người tôi mà, tôi không thích lũ con gái cho lắm, cũng không giỏi ăn nói nên mới không có bao nhiêu bạn bè..."
"Kết cục là chỉ có cậu thôi..."
"Ừm, tui biết" Iris khẽ gật đầu.
"Vi diệu ở chỗ... Ngay cả thằng bạn tốt nhất của tôi lại đang mang tâm hồn của một đứa con gái mới ác đ·ạ·n chứ? Đây phải chăng là điển hình của câu "ghét của nào trời trao của đó" mà người ta thường nói?"
Nói đến đây, Vũ Trung Ngạn khẽ thở dài: "Vậy thì vì sao cậu không thể hiện con người thật trong suốt quãng thời gian đó vậy? Lẽ ra ngay sau khi cậu có được thần công thì cậu đã có thể lặng lẽ rời đi rồi... Hay là cậu sợ bị tôi ghét bỏ?"
Iris đặt ngón tay lên má, đồng thời nghiêng đầu một cái: "Vì sao nhỉ?"
Vũ Trung Ngạn: "..."
"Mà, ông chịu tiếp nhận vấn đề nhanh như vậy thì tui cũng mừng" Iris nở một nụ cười rực rỡ, tựa như ánh mặt trời chiếu xuống tận sâu của đáy hồ: "Từ bây giờ trở đi, tui chính là Iris, không còn là thằng bạn thân dở trai dở gái kia nữa... Vậy nên, hãy nhìn nhận tui như một đứa con gái nhé"
"Nhớ kĩ, tui sẽ trở thành người bạn nữ giới đầu tiên và duy nhất của ông!"
Vũ Trung Ngạn gãi gãi đầu: "Sao tôi cứ cảm thấy nó sai sai... Kiểu bị cấn cấn chỗ nào ấy. Hay là do tôi bị ảo giác nhỉ?"
"Ảo giác thôi! Tui của bây giờ mới là hàng thật giá thật nhá!"
...
...
Cũng vào đúng thời điểm này, Lục cũng đang phải chiến đấu cho cái mạng sống giống như đèn treo trước gió của mình.
Về mặt chiến lực, cậu không được tính là quá mức nổi bật trong lớp. Năng lực của cậu đa số đều là gây debuff hoặc nguyền rủa kẻ địch, tóm lại là mạnh khi quá trình chiến đấu diễn ra một cách lâu dài... Chứ để mà nói đến tự bảo vệ bản thân thì năng lực của cậu gần như bằng không.
Vì vậy, khi bị cả đám quái vật đánh đuổi, cậu chỉ có thể nhờ đến sự giúp đỡ của mấy anh bên quân đội... Mà thật ra thì mấy anh cũng không cầm cự được bao lâu liền phải bỏ đất mà chạy về phía căn cứ địa.
Về cơ bản là chúng quá đông, lấy cứng đối cứng thì chỉ có nước ăn thua thiệt! Đó là lí do vì sao họ chọn rút lui một cách chiến lược thay vì cứ ở lại chiến đấu rồi bỏ mạng trong vô vọng!
Dù vậy, quá trình rút lui cũng diễn ra không mấy thuận lợi. Chúng cứ không ngừng tấn công từ mọi hướng, quân sĩ rút lui cũng ngày một thưa thớt dần... Trong khi quãng đường để về đến căn cứ vẫn còn khá là xa.
"Nhóc con, chút nữa bọn anh sẽ cố gắng mở đường máu... Nhóc nhớ mà chạy cho thật nhanh đi nhé, tuyệt đối không được phép quay đầu lại"
"Mấy anh thì sao?"
"Nhiệm vụ của bọn anh là tìm kiếm những người dân thất lạc rồi đưa họ trở về. Trách nhiệm chính là vậy, bọn này không thể làm khác được nhóc ạ... Nhóc mà trở về nơi trú ẩn được thì bọn anh coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi"
"Đổi mấy chục người lấy đúng một mạng người không phải quyết định khôn ngoan đâu các anh" Lục nói.
Thế nhưng, ngoài dự tính của cậu, những vị quân nhân kia chỉ lắc đầu: "Sống được một người còn hơn là c·h·ế·t hết"
"..."
Đến đây thì Lục không nói thêm được gì nữa, chỉ có thể cắm đầu chạy theo lời của mấy anh quân nhân.
Một lúc sau, ngay phía sau lưng cậu, những trận mưa đ·ạ·n dữ dội liên tục vang lên đinh tai nhức óc. Âm thanh lớn thu hút gần như mọi quái vật xung quanh tập trung về nơi đó, vừa hay tạo ra chỗ trống để Lục có thể thoát thân an toàn.
"Lại một lần nữa... Vận rủi của mình lại hại c·h·ế·t người khác..."
Lục ân hận cắn răng, trong lòng vừa ấm ức vừa tự trách không tài nào diễn tả hết. Chuyện này đã diễn ra rất nhiều lần rồi, và chưa một lần nào cậu có thể xoay chuyển được nó cả... Đơn giản là vì cậu quá yếu, cậu không đủ mạnh để làm được điều đó!
Lần nào cũng vậy... Người sống sót duy nhất chỉ luôn là cậu...
Hoặc là cậu đã nghĩ vậy.
Rập~
Trong bóng tối, một ánh nhìn đầy khát máu đã luôn dõi theo cậu suốt một quãng đường dài. Nó kiên nhẫn chờ đợi thời khắc cậu tách khỏi bầy đàn để tấn công, và hiện tại chính là thời điểm thích hợp nhất để nó thực hiện mong muốn của mình.
Rập~
Một con sói đen khổng lồ bắt đầu lộ diện, đôi mắt màu máu ánh lên sát khí kinh khủng làm Lục nổi hết cả da gà. Cậu ra sức chạy tiếp, nhưng làm sao có thể chạy khỏi nanh vuốt của một kẻ săn mồi?
"Gào!"
Bằng tốc độ nhanh như thiểm điện, hàm răng sắc bén của nó cắn chặt vào bụng Lục một cách thuần thục và lão luyện. Cơn đau khủng khiếp xộc thẳng lên đầu cùng ngụm máu đỏ tươi, kéo theo đó là cảm giác suy yếu toàn diện lan toả ra khắp cơ thể...
Một cách nhanh chóng, cơn đau đã qua đi, và Lục cũng phần nào nhận ra năng lực của kẻ sắp sửa sát hại và ăn thịt chính mình: "Nguyền rủa suy yếu đấy ư... Ha ha, thật là mỉa mai..."
Nói rồi cậu nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận câu liêm của Tử Thần kề sát cổ mình.
Lại một lần nữa... Hoặc là cậu đã nghĩ vậy.
Một ánh chớp đỏ loé lên trong không gian, đường kiếm tuyệt đẹp mà c·h·ế·t chóc lướt ngang cơ thể của con sói lớn, trực tiếp chém nó đứt làm hàng chục mảnh. Himiko thông qua Hư Không Bộ Pháp đã xuất hiện kịp thời để cứu người bạn học sắp c·h·ế·t... Nhưng cũng có thể là không.
"Hết cứu rồi... Không kịp nữa"
Ngay sau đó, một người đàn ông xa lạ bỗng dưng xuất hiện, tay cầm sợi dây chuyền chữ thập có đính hoạ tiết hoa ly huơ trước miệng vết thương của Lục, sau đó tiến hành chữa trị: "Không thử thì sao biết là chưa kịp? Đợi một lát"
"À, mau gọi cho thầy đi. Trong trường hợp nguy kịch như thế này chắc chỉ có thầy ấy mới giúp được, nhờ cậu"