Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 172. Huyết Nguyệt - Đêm 1
"Trăng màu đỏ nhìn ghê quá bây ơi"
"Nhìn kìa, mấy đường kẻ đen thui đó rốt cục là cái gì vậy!?"
"Ui mẹ ơi, coi mấy con quỷ gì chui ra từ bên trong kìa!"
"Má nó, trời sinh tao ba chục năm rồi mà tao chưa bao giờ thấy thứ gì tởm cỡ này!"
"..."
Ngay khi Trăng Máu giáng lâm, các vết nứt không gian đã lập tức xuất hiện khắp nơi và hàng loạt sinh vật ngoại lai cứ không ngừng đổ ra từ bên trong tựa như một cơn đ·ại h·ồng t·hủy bằng xương thịt đang trút xuống thế giới này.
Ở bên trong kết giới được Lily dựng sẵn, những người trong làng tuy rằng sẽ có một cuộc sống khá chật chội nhưng thật ra họ cũng không có cảm thấy bất mãn gì cả, đơn giản là họ đã quá quen với cái khổ cái cực rồi... Hay nói đúng hơn là đối với họ mà nói, mạng sống mới là thứ quan trọng nhất thời điểm này!
Dù vậy, họ vẫn biết sợ... Họ sợ những sinh vật kì dị đến từ thế giới khác, họ sợ những mối hiểm nguy sẽ đổ xuống đầu mình... Và nỗi sợ đó đang được để lộ ra một cách trần trụi và không chút giấu diếm.
"Nam à, kết giới này có thật sự ổn không vậy con? Lỡ bọn quỷ quái đó mà phá được thì toi mạng cả đám đó con ơi" Bà Hằng một mặt lo lắng nhìn con trai mình như điểm tựa duy nhất của cả phần đời còn lại.
Trần Hoài Nam khẽ lắc đầu, vẫn một mực tin tưởng vào khả năng của Lily: "Mẹ cùng mọi người yên tâm đi, kết giới của cô ấy không phải thứ mà mấy cái loại vớ vẩn này có thể công phá được đâu. Lát nữa mọi người sẽ biết ngay thôi ạ"
"Là do Lily dựng nên hả con?" Ông Lâm lên tiếng hỏi rồi khẽ xoa cằm: "Ra vậy, nó sẽ là con dâu của tao nhỉ? Vậy còn Himiko thì sao hả con? Tao thấy con bé cũng không tệ chút nào đâu..."
Trần Hoài Nam: "...Đã là thời điểm nào rồi, ông già làm ơn đừng có nói đến chuyện đó nữa được không?"
"Chuyện bồng cháu lại chả quan trọng?"
Roẹt!
"Moá! Nó tới kìa!"
Giữa lúc cả nhà Trần Hoài Nam đang bận cãi nhau thì những người khác trong làng đang bị kinh hãi bởi một thực thể to lớn đang hướng thẳng về phía này. Nó nhanh chóng trèo lên bên trên kết giới, ra đòn một cách điên cuồng giống như cái cách dã thú đang cấu xé con mồi... Cơ mà kết quả vẫn trước sau như một, nó chẳng thể làm gì được toà kết giới vô hình đang bảo vệ nơi này cả.
"Đùuuuuuuu.... Thiệt đấy à?"
"Phew... Giờ thì tao tin thằng Nam rồi"
"Lâm Thồn! Con dâu của mày giỏi thật đó! Giờ thì cả làng được nhờ luôn rồi chứ có riêng gì mày đâu? Ha ha ha~"
"Ha ha ha~"
Ông Lâm nghe vậy, tức khắc liền nổi xung xoắn tay áo lên: "Lão già nào vừa nói câu đấy hả? Mau bước ra đây xem nào!?"
Bà Hằng: "Thôi mà ông... Nguy hiểm vẫn còn chưa qua mà, sao tự nhiên lại quay sang gạ đấm nhau với người mình rồi?"
Trần Hoài Nam: "..."
Mấy cái người này ồn ào thật.
Trong lúc mọi người không kịp để ý thì một ánh chớp màu đỏ đã bất chợt loé lên, thoăn thoắt lượn qua cổ của con quái vật rồi cái đầu của nó cũng theo đó mà nặng nề rơi xuống đất. Còn lại, thân thể của nó thì trượt dài bên trên kết giới, từ từ tiếp đất với tốc độ chậm rãi và hoa mỹ nhờ cột máu được bắn lên cao trông hệt như một mạch phun nước màu sting vậy.
Tiếp đó, một bóng người áo đen nhảy vào bên trong kết giới với tư thế cực kì soái khí và ngầu lòi. Người đó tất nhiên là Himiko, một tay kiếm vừa mới dùng cả tính mạng để rèn luyện trở về và ra sức khoe khoang chiến tích trước mặt người mình yêu: "Yahoo, mọi người đều ở đây rồi nha~"
"Về hơi trễ đấy"
"Xin lỗi mà~"
Himiko xáp lại ôm lấy cánh tay Trần Hoài Nam, đồng thời còn cười tươi và công bố với tất cả mọi người: "Xin được giới thiệu lại với mọi người, con là Kurogane Himiko, cũng là bạn gái chính thức của anh ấy ạ"
"Ồ!!!"
Trần Hoài Nam: "..."
Mấy người này đang bất ngờ cái gì vậy?
Thằng này có bạn gái thì lạ lắm à?
"Himiko, con làm được rồi hả? Bằng cách nào vậy?" Bà Hằng thì lại trưng ra bộ mặt nghi hoặc: "Tao là mẹ của nó nên tao biết nó đần cỡ nào... Cho nên, con đã dùng thứ bùa mê gì với nó vậy?"
"Đúng đúng, anh hai siêu đần về mấy chuyện lãng mạn luôn, chị đã chuốc canh anh ấy như thế nào vậy?" Bé Hoa cũng gật đầu lia lịa với cùng một câu hỏi.
"À thì... Trực tiếp vo gạo nấu cơm luôn ạ" Himiko một tay dâng má, trông có vẻ như rất tự đắc khi nói về chuyện này: "Gợi ý lòng vòng không được thì con đành phải t·ấn c·ông trực diện thôi... Tất nhiên, anh ấy sẽ không từ chối được con rồi~"
"Ồ!!!? Bạo dữ vậy gái?"
Trần Hoài Nam vỗ trán, thở dài rồi ngẩng đầu nhìn trăng máu.
Đây là thời khắc cả nhân loại đang gồng mình đối mặt với nguy hiểm... Vậy mà mấy người này lại có thể vô tư tán nhảm như vậy... Thật là hết biết nói gì luôn mà.
"Ah, con quên nói, vừa nãy con thấy q·uân đ·ội đang chiến đấu ở gần đây nên mọi người có thể yêu cầu sự giúp đỡ từ họ bất cứ lúc nào tùy ý. Bọn họ khá là mạnh đó, nên chắc là sẽ giành lại được quyền kiểm soát khu vực này sớm thôi ạ"
"Con với thằng Nam định đi đâu sao?" Bà Hằng lo lắng ngăn cản: "Không được! Làm vậy nguy hiểm lắm các con!"
Himiko khẽ lắc đầu: "Con không đi không được ạ... Đây là cơ hội hiếm hoi để con mạnh lên mà không bị ai phàn nàn. Cả Nam cũng vậy, anh ấy cũng cần học cách chiến đấu nữa, nếu không thì anh ấy sẽ bị cả lớp bỏ lại phía sau..."
"Cái này..."
"Tụi con tự biết chừng mực mà, con nhất định sẽ bảo vệ anh ấy nên là cha mẹ cùng mọi người đừng có lo lắng quá, cứ yên tâm nấp trong kết giới này là được. Thi thoảng bọn con sẽ trở về thăm mọi người"
Mọi người nhìn nhau một lát rồi thở dài.
Bọn nhóc này đâu phải những kẻ cần họ phải bảo vệ như hồi còn nhỏ đâu? Bọn họ chỉ là những thằng nông dân quèn thôi, còn bọn nhóc thì đã học được những năng lực mà bao thằng nông dân ao ước...
Nói cách khác, bọn nhỏ đã đủ lông đủ cánh để tự mình chạm đến bầu trời rồi.
"Vậy được, các con nhớ trở về đó"
"Vâng ạ!"
Himiko vui vẻ gật đầu, sau đó nắm chặt tay Trần Hoài Nam mà lôi đi: "Mình mau đi thôi anh, em không đợi được nữa rồi! Cứ làm giống như những lần trước nha, hậu phương nhờ anh yểm trợ!"
Trần Hoài Nam bị bạn gái lôi đi không kịp chạm đất, chỉ biết thở ra một câu than vãn: "Số tôi khổ quá mà..."
Viu~
...
...
"Mau! Mau tổ chức lại đội hình!"
"Đội bắn tỉa đâu? Yêu cầu yểm trợ!"
"Cơ giáp sắp hỏng rồi! Chúng tôi cần phải lui về trước khi bị phá hủy!"
"Tuyệt đối không được để chúng xâm nhập vào khu vực trú ẩn!"
"..."
Khi Huyết Nguyệt ập tới, những người có thể chiến đấu được đều phải bước ra đối mặt với đủ loại quái vật theo những phong cách riêng. Những người có lõi linh lực hùng mạnh sẽ chiến đấu dựa vào linh lực mà bản thân có... Trong khi đó, những kẻ kém may mắn hơn thì sẽ chiến đấu dựa vào sức mạnh của khoa học kĩ thuật.
S·ú·n·g đ·ạ·n, bom, bẫy, t·ên l·ửa hay thậm chí là các loại cơ giáp tân tiến... Miễn là có thể g·iết được quái vật, nhân loại hay bất cứ chủng loài nào cũng phải đứng lên chiến đấu để bảo vệ thế giới mà họ đang sống!
Ngay lúc này, tại giữa lòng thủ đô, q·uân đ·ội đang phải chật vật chiến đấu với cơn lũ quái vật tràn ra từ các vết nứt không gian hiện ra ở mọi hướng. Mặc dù quá trình chiến đấu diễn ra rất nhọc nhằn, rất nhiều binh sĩ lẫn phương tiện, khí giới đã bị phá hủy nhưng ít nhất là... Họ không có bị đám sinh vật ngoại lai kia áp đảo.
Quân đội thì phải liều mạng chiến đấu, trong khi các dân thường chỉ có thể sợ hãi đứng phía sau hậu phương mà quan sát. Tất nhiên, nhiều người trong số họ đã lựa chọn tham gia chiến đấu không ít thì nhiều, từ hỗ trợ cứu thương đến chuẩn bị khí giới... Cơ mà nếu cứ tiếp tục chiến đấu như thế này, sớm muộn gì lực lượng cũng sẽ bị tiêu hao hết mà thôi.
"Tiêu rồi, không liên lạc được. Nếu không được chi viện kịp thời thì chúng ta đành phải rút lui thôi, không thể cứ liều mạng cố thủ ở đây mãi được"
Đứng trên máy bay quan sát chiến cuộc, vị tổng chỉ huy trong lòng sầu não muôn phần. Lũ quái vật này cơ bản là quá đông, lại còn mạnh và không biết s·ợ c·hết nữa... So với những đội quân chính quy thông thường, bọn chúng rõ ràng là không hề thua kém một chút nào.
Nhất là cái yếu tố điên cuồng và không s·ợ c·hết kia... Điều đó khiến chúng trở nên không có điểm yếu! Có lẽ nhược điểm duy nhất là chúng không có khả năng tư duy sắc bén giống như nhân loại mà thôi!
Đột nhiên, thông qua chiếc bộ đàm, một thanh âm trẻ tuổi khẽ vang lên: "Tôi nên gọi anh là gì nhỉ? Mà chắc cũng chẳng quan trọng đâu... Chúng tôi là lính đánh thuê đến từ Hội, không biết anh đây có định thuê chúng tôi hay không?"
"Các vị có thể làm được gì...? Mà thôi, cái đấy không quan trọng. Thuê, giá bao nhiêu cũng trả hết!" Vị chỉ huy dứt khoát nói: "Nếu các vị thực sự giúp đỡ chúng tôi giữ được nơi này, chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ thật xứng đáng!"
"Chúng tôi không tin vào chúng phủ, có nợ thì tự các anh đến trả đi. Chúng tôi không cần công danh lợi lộc gì hết, thứ chúng tôi cần là tiền... Chỉ đơn giản vậy thôi"
Nói đến đây, chủ nhân của thanh âm trẻ tuổi kia liền dập máy, để vị tổng chỉ huy không khỏi xoắn xuýt một hồi lâu.
"Chỉ là tiền thôi sao...?"
Bên dưới.
"Thương lượng xong rồi, triển khai"
Một cô gái ngồi trong góc tối bấm máy tính một cách thoăn thoắt, bên tay lại cầm bộ đàm thông báo cho đồng đội mình: "Trước tiên, có bao nhiêu người sẽ tham gia vào phi vụ này vậy?"
"Chỉ có nhóm chúng tôi thôi, những người còn lại đều bận hộ tống những người dân khác xung quanh khu vực này rồi. Chắc là lát nữa sẽ tập hợi lại đấy... Hi vọng vậy"
"Vậy á? Tốt thôi, sẽ khá là vất vả đấy"
"Cô cứ thực hiện tốt nhiệm vụ yểm trợ là được, còn lại cứ giao cho tụi này"
"Được"
Nghe đến đây, cô gái cắn nát viên kẹo mút trong khoang miệng rồi nở một nụ cười đầy man rợ: "Lâu lắm rồi mới được phép bắn pháo hoa thoả thích như vậy... Dù có lỗ một chút cũng chẳng sao"
Tít~
Ngay sau cái bấm nút, một loạt t·ên l·ửa đ·ạ·n đạo đến từ mọi hướng không ngừng dội thẳng vào lũ quái vật đã và đang lũ lượt ập tới. Điều quan trọng và mỗi cú nổ đều to tiếng và có uy lực đến khác thường... Có vẻ như chủ nhân của chúng vô cùng yêu thích nghệ thuật "bùng nổ" thì phải?
"Đinh tai nhức óc thật, chúng ta sẽ phải chiến đấu như thế này thật à?"
Ngồi trên lưng sau của một chiếc xe tăng, một cô elf tóc dài lên tiếng than vãn: "Thế trận như này thì biết dùng chiến thuật c·h·ó má gì nữa? Nhìn kiểu gì cũng giống như cái lò xay thịt không cần não, chỉ cần dũng cảm tiến lên mà!"
"Đúng thật, ở đây thì không đặt bẫy được, cũng chẳng thể tận dụng được bất kì ưu thế tự nhiên nào... Hoàn toàn khác với những nhiệm vụ thám hiểm mà chúng ta thường nhận ở hội" Anh chàng người thằn lằn xoa cằm: "Nhưng có làm sao đâu, chiến binh pháp sư như tôi thích điều này"
"Thế thì tôi với cái đe sẽ yểm trợ từ phía sau, còn cô bé tư tế thì... Hãy dùng phép khi cảm thấy cần thiết nhé" Lão người lùn vuốt râu nói.
"Ví dụ như hiện tại ạ? Ừm, anh Lizu nhớ cẩn thận đó... Đám sinh vật bóng tối này không dễ ăn h·iếp đâu, khi nào cảm thấy mệt quá thì mau chóng quay trở về nghỉ ngơi, dù gì thì q·uân đ·ội chính quý cũng không yếu đuối đến vậy"
"Đã rõ" Anh chàng người thằn lằn khẽ gật đầu rồi lấy ra hai chiếc liềm bằng xương, chẳng biết là xương của chủng loài gì nhưng nó trông có vẻ rất cứng cáp.
Những người còn lại cũng mau chóng bước vào tư thế chuẩn bị, riêng cô nàng tư tế trẻ tuổi thì nâng cây quyền trượng trên trên cao và bắt đầu niệm phép: "Hỡi Địa Mẫu nhân từ, xin hãy ban ánh sáng thần thánh dẫn đường cho những đứa con lạc lối trong bóng đêm này"
"Thánh Quang!"