Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 177. Vất vưởng
Ở một nơi nào đó, hoàn toàn tách biệt với thực tại mà Trần Hoài Nam đang sống.
Tại đây dường như chỉ có mỗi Vũ Trường Phong và Lily là đang tồn tại, hoàn toàn không còn bất kì người thứ ba nào khác. Giữa một không gian riêng tư như vậy, cả hai mới có thể thoải mái trao đổi những vấn đề riêng mà không sợ ai nghe lén.
"Huyết Nguyệt... Là như vậy sao?"
Lily sau khi được Vũ Trường Phong giảng giải tận tình về Huyết Nguyệt, rốt cục cũng dần thấu hiểu được bản chất của nó, và đó cũng là lí do vì sao cô bé vẫn còn cảm thấy kinh ngạc đến tận bây giờ.
Vũ Trường Phong không nói gì.
"Chú, nếu như con trở nên đủ mạnh mẽ thì liệu con có thể cải tạo thế giới cũ của mẹ con trở thành một thế giới hoàn chỉnh hay không? Mặc dù nó đã bị hủy diệt rồi... Nhưng nơi đó vẫn là quê hương của con... Con không thể làm ngơ được"
"Có thể, nhưng cũng gần như không thể" Vũ Trường Phong nói: "Trên lí thuyết, một vị Thần hoàn toàn có thể sáng tạo ra một thế giới cho riêng mình. Tuy nhiên, mẹ con đã quá tham vọng, tạo ra một thế giới quá lớn nằm ngoài sức quản lí của mình, từ đó dẫn đến mọi quy luật của thế giới đó trở nên đứt gãy rồi nhanh chóng lụi tàn"
"Cho nên, trong trường hợp con muốn tiếp nhận di sản của mẹ con thì điều kiện tiên quyết con cần phải đạt được... Đó là con phải mạnh hơn mẹ con gấp nhiều lần"
Lily bắt đầu cảm thấy bối rối.
Nhưng nếu như không tiếp nhận di sản... Biết đâu thế giới cũ của cô bé sẽ trở thành đêm Huyết Nguyệt tiếp theo? Cô ấy không muốn tai ương ở thế giới đó can hệ đến thế giới này... Nhiêu đó đã quá đủ rồi.
"Vậy thì mẹ con trước kia mạnh đến mức nào vậy chú?"
"Chú không rõ" Vũ Trường Phong khẽ lắc đầu, tỏ ra không quá chắc chắn: "Lúc chú gặp được mẹ con thì cô ấy đã gần đất xa trời mất rồi... Dù vậy, theo như lời đồn đại thì có vẻ như mẹ con mạnh mẽ chỉ xếp sau vài vị Cổ Thần Khởi Nguyên mà thôi"
"Cổ Thần Khởi Nguyên?" Lily nghiêng đầu.
"Là những vị Cổ Thần đã góp công xây dựng và vận hành thế giới hiện tại"
"Ồ... Thật vĩ đại" Lily khẽ gật đầu: "Nhưng con tự hỏi các vị Thần ấy đi đâu hết rồi? Theo như lời của chú thì Thần Linh lẽ ra phải rất nhiều mới đúng, làm sao bây giờ lại hiếm gặp đến vậy?"
Vũ Trường Phong trầm mặc.
"Rồi đến một lúc nào đó con sẽ biết"
Sau khi chốt lại một câu, Vũ Trường Phong lại tiếp tục chen miệng, không cho Lily cơ hội xoáy sâu vào vấn đề này: "Sắp tới sẽ là buổi đặc huấn mà chú dành cho riêng con... Nếu như tận dụng đủ tốt, con có thể sẽ lớn lên đấy, thích không?"
"Thích ạ!"
Vừa nghe đến vấn đề này, trên mặt Lily ngay lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, đồng thời cũng có một chút sự lo lắng: "Cơ mà... Không biết là con có thể mang thai con của anh ấy được không nhỉ? Cách biệt giữa tụi con có hơi lớn... Không biết là có vấn đề gì không..."
Vũ Trường Phong lại lâm vào trầm mặc.
"Chú, đừng im lặng như vậy... Con lo đó, mau cho con câu trả lời đi chứ?"
"..."
Vũ Trường Phong vỗ trán, rốt cục cũng không kháng cự nổi ánh mắt khao khát câu trả lời của Lily: "Làm chơi cho vui thì được... Chứ để thực sự sinh con thì khó lắm con ạ. Cứ nhìn vào trường hợp của chú với cô Na là biết rồi, dốc lòng đã mấy nghìn năm nhưng có được đứa nào đâu?"
"Hả!?"
Lily nghe xong, trên mặt lộ rõ vẻ suy sụp.
Đúng vậy, nhìn thì vậy thôi chứ giữa Vũ Trường Phong và Tiểu Na La vẫn luôn có một sự cách biệt thực lực cực kì lớn... Lại thêm việc chủng tộc khác biệt càng khiến cho tỉ lệ sinh nở tuột dốc xuống một con số cực kì đáng để tuyệt vọng!
Đó là còn chưa nói đến những vấn đề tự nhiên khác...
Mà thực tế là Vũ Trường Phong đã tuyệt vọng từ lâu rồi, chẳng trông đợi gì nữa... Chỉ có hai chị em đó là đến giờ vẫn không biết bỏ cuộc.
"Trở thành Thần Linh đồng nghĩa với bất tử về mặt sinh học, vì thế mà bản năng duy trì nòi giống sẽ trở nên cực kì yếu ớt. Thuận theo tính chất bắc cầu, ham muốn t·ình d·ục cũng cũng sẽ suy giảm vô cùng nghiêm trọng. Đây là cơ chế cân bằng tự nhiên của tạo hoá, dù có không muốn cũng phải chấp nhận"
Vũ Trường Phong khẽ thở dài vò đầu cô gái nhỏ đang bật khóc trước mặt mình.
Đúng vậy, nếu có một chủng tộc nào đó vừa sống lâu, vừa đẻ nhiều thì môi trường tự nhiên sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy diệt... Vì vậy, chủng tộc phi lí đó tuyệt đối không được phép tồn tại!
"Hức~ ước mơ sinh một đội bóng vừa mới chớm nở của con..."
Vũ Trường Phong: "...!?"
Tham dữ vậy má trẻ!?
Coi cái nết tham lam y hệt mẹ nó kìa!
Không những tham lam mà còn cố chấp nữa! Y chang luôn, không khác một tí nào!
Vũ Trường Phong hoàn toàn có thể nhìn thấy hình bóng người xưa trên cô bé này.
"Chú... Vậy hiện tại con có sinh con được hay không? Con vẫn chưa trở thành một vị Thần thực thụ, nên con vẫn có thể sinh em bé mà đúng không? ĐÚNG KHÔNG!?"
"Ờ... Chắc là vậy... Chú đoán thế?"
Vãi, đừng có bảo là con bé này định...
"Đợt này con chỉ cần lớn lên ở mức độ vừa phải thôi... Ít nhất là đủ để anh ấy không thể từ chối được, sau đó... Heeheehee"
"..."
Liệm rồi, thầy xin lỗi, Nam ạ...
Thầy chỉ muốn tốt cho con bé thôi, thế nhưng bằng một cách thần kì nào đó... Lòng tốt của thầy đối với nó đã chuyển biến thành tai hoạ dành cho em rồi.
Ăn cơm tù vui vẻ nha em... Thầy sẽ đến thăm em... Thi thoảng...
...
...
Ở một góc nào đó trong thành phố...
Edgar sau một đêm vất vả phòng thủ đã có thể lên giường nghỉ ngơi được rồi... Hoặc là cậu đã từng nghĩ như vậy.
Nằm ngay bên cạnh cậu hiện giờ là một cô gái mặc bộ đồ trắng, tóc dài lượt thượt đến chân cùng một cặp mắt huyết hồng đang lặng lẽ nhìn cậu, đồng thời, toàn thân cô ấy còn toả ra hơi lạnh thấu xương... Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì cô ấy không phải là con người.
Cô ấy là một hồn ma!
"Gruuuuuu... Lạnh điên! Mau cút đi chỗ khác dùm cái!"
Edgar nổi giận, định đá cô hồn ma xuống giường nhưng cô ấy chẳng qua chỉ là một hư thể, làm sao cậu có thể đá trúng được? Kết quả là chẳng những không giải quyết được gì, ngược lại cậu còn bị cô ta nở một nụ cười trêu tức.
Sau cùng, biết rằng b·ạo l·ực không thể giải quyết được vấn đề, cậu liền mang ra một chú thằn lằn vẫn còn sống nhăn.
"Kya!"
Cô nàng hồn ma vừa nhìn thấy chú thằn lằn liền đã vội vàng biến mất, không dám làm phiền đến Edgar nữa. Dù vậy, cậu vẫn cảm nhận được luồng hơi lạnh kia vẫn chưa hề tan biến... Có nghĩa là cô ta vẫn còn ở đâu đó quanh đây, sẵn sàng làm phiền cậu bất kì lúc nào có thể.
Mẹ kiếp, sao tự nhiên bị vướng vào cái của nợ phiền phức này thế?
"Khỏi ngủ luôn đi, nghĩ cách đi tìm bọn họ cái đã... Có bọn họ bên cạnh, chắc là cái cục nợ này sẽ không bám theo mình đâu"
Lòng thầm nghĩ vậy, Edgar liền lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi thăm qua một vòng quanh lớp cá biệt. Cơ mà bọn họ có vẻ như đều đã nghỉ ngơi rồi, nên là chẳng mấy ai để tâm đến đoạn tin nhắn của cậu cả.
Chỉ trừ một người...
[Nam]: "À há, bảo sao cả đêm qua không thấy mặt mũi đâu, hoá ra là do trốn tịt ở trong nhà đấy à? Mà nếu nhà cậu đã an toàn đến thế thì cớ gì lại muốn chạy đi?"
[Jokerr3]: "Vì vài lí do không tiện nói... Mà thôi, cứ nói luôn đi cho rồi. Nhà tôi đang bị ma ám, có chút phiền phức... Nên là tôi muốn ra ngoài ở cho rảnh nợ"
[Nam]: "..."
Lúc này, một thành viên khác như bắt được sóng đã lập tức ngoi đầu lên.
[Takahashi Hoshino]: "Ma ám á? Có cần tui đến trừ tà không? Tay nghề của tui uy tín lắm đó nha... Nhưng tất nhiên là không hề miễn phí. Cơ mà chút chuyện này chắc là không nhằm nhò gì với cậu đâu nhỉ?"
[Jokerr3]: "Ờ... Cô ta chỉ phiền phức thôi chứ không có làm hại gì tôi cả. Ví dụ như hiện tại chẳng hạn, có cô ta trong phòng còn tệ hơn cả bật máy lạnh... Như thế thì ngủ nghê gì cho được?"
[Nam]: "Nếu đã muốn đi thì tìm đến trại q·uân đ·ội nào đó nương nhờ đi... Cụ thể hơn thì cứ việc nhắn tin hỏi Lục. Còn bọn tôi hiện tại đang tá túc tại Hội, không tiện mời một người lạ như cậu đến ở cùng"
"Cái tên này còn quen biết với cả Hội á?" Edgar nhéo nhéo cằm.
Đúng là lớp trưởng nha, phúc duyên phải nói là thâm hậu kinh khủng!
[Jokerr3]: "Được, cảm ơn"
Đã tìm thấy được phương hướng, Edgar lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị rời đi nhân lúc sắc trời vẫn còn sáng sủa. Tuy nhiên, giữa chừng thì có một cánh tay nào đó đã níu giữ góc áo cậu lại...
"Đừng bỏ tôi lại một mình..."
"...Ai bảo cô cứ kiếm chuyện làm gì? Tôi cũng có giới hạn nhé"
"Xin lỗi..." Hồn ma nói: "Đã lâu lắm rồi mới có người trò chuyện với tôi... Nên tôi không nhịn được mà giở thói nghịch ngợm. Tôi không có cố ý chọc giận cậu, xin lỗi"
Edgar lặng nhìn hồn ma: "Cô đang sợ hãi đấy à...? Sợ c·hết, hay là sợ cô độc?"
"Tôi không biết. Tôi có cảm giác mình vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành... Nên là tôi hi vọng mình có thể bám theo cậu cho đến khi hoàn thành ý nguyện đó" Hồn ma chân thành đáp lại: "Hoặc ít nhất là không có bị Huyết Nguyệt hủy hoại"
Edgar trầm mặc một lúc rồi vẫn mở cửa, tiếp tục rời đi.
Hồn ma buông lấy góc áo của cậu, trên mặt không cách nào giấu nổi sự thất vọng. Dù vậy, cô ấy biết rõ mình không có tư cách níu giữ người ta, vì rõ ràng là cô ấy đã gây ra rất nhiều phiền phức rồi.
"Sao vậy? Không đi theo à? Tôi không cho rằng chỉ bằng mỗi chúng ta liền sẽ sống sót được qua cả tuần Huyết Nguyệt đâu... Dễ ăn vậy thì còn gì là t·hiên t·ai nữa?"
"A?"
Hồn ma ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Edgar, thẩn thơ một lát rồi mừng rỡ: "Vâng! Tôi nhất định sẽ không làm vướng chân cậu nữa đâu! Hứa đó!"
"Được vậy thì đỡ cho tôi quá..."