Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 185. Khai chiến
Bên ngoài.
Sau khi nghe thấy tiếng động lớn vang lên từ bên dưới lòng đất, lão người lùn khẽ vuốt râu, miệng nốc một ngụm Hoả Tửu rồi nói: "Nổ rồi đấy, chuẩn bị v·ũ k·hí đi"
Những người có mặt ở đây giờ đã không chỉ là nhóm của Trần Hoài Nam cùng những người lính đánh thuê nữa mà bây giờ, họ đã có thêm một ít lực lượng chi viện được cử đến giúp đỡ.
Tất nhiên, với tình hình như hiện tại thì những người đến đây chi viện cũng không tính là quá nhiều, thậm chí có thể xem như không có cũng được.
"Tôi không nghĩ tới thằng nhóc đó dám đề ra một kế hoạch táo bạo đến như vậy. Không tiếc phá hủy kiến trúc cổ để g·iết c·hết lũ tà giáo luôn mà..."
Nói đến đây, Elf khẽ thở dài: "Cơ mà cậu ta nghĩ vậy cũng không sai... Dưới đó toàn là những cái bẫy mà chúng đã giăng sẵn, thế nên không thể tác chiến một cách thoải mái ở dưới đó được. Đã muốn diệt toàn bộ thì phải dụ địch ra khỏi hang nhỉ?"
"Óc chiến thuật không tệ" Lizu khẽ gật đầu đồng ý.
Trở lại hơn nửa tiếng trước.
"Tôi sẽ trực tiếp lẻn vào sảnh chính, chủ động giáng một đòn bất ngờ" Trần Hoài Nam nói: "Hiện tại gần như toàn bộ tín đồ đều đang có mặt ở đó, nếu như kế hoạch thành công thì tôi khá chắc là lực lượng của chúng sẽ giảm đi ít nhất một nửa"
"Không được!"
Himiko lại lên tiếng ngăn cản, nhưng Trần Hoài Nam thì chỉ khoát tay: "Tin tưởng anh một chút, anh không mạo hiểm mạng sống theo cách em đang nghĩ đâu. Dù gì thì anh cũng đang sở hữu sự bảo hộ của gió, nếu anh đã muốn chạy thì ngay cả cấp Siêu Việt cũng đừng mong bắt được"
"..."
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của của người bạn trai, Himiko chỉ biết thở dài rồi im lặng nghe theo sự sắp xếp của cậu ta.
Trước giờ vẫn vậy, dù có lo lắng đến mấy đi chăng nữa, cô ấy vẫn luôn lựa chọn tin tưởng vào phán đoán của cậu ấy.
"Cụ thể thì nhóc định làm gì?" Lão người lùn lên tiếng hỏi.
Trần Hoài Nam khẽ cười, từ trong không gian riêng lấy ra một túi ma thạch đỏ rực: "Hồng Ma Thạch, một khi đã kích nổ thì uy lực khỏi phải bàn, phá núi lấp sông cũng chỉ là chuyện cơm bữa"
Bình thường Trần Hoài Nam rất thiếu khả năng tự vệ, vậy nên cậu mới luôn phải bỏ tiền ra mua những món gì đó phục vụ cho mục đích phòng thân. Tất nhiên, Hồng Ma Thạch cũng là một trong số đó.
"Oi oi, đừng có bảo là..."
"Đúng, đ·ánh b·om"
Trần Hoài Nam nở một nụ cười tà ác hơn nhìn về phía Edgar: "Nếu tôi đoán không lầm thì có một hồn ma nào đó đang đi theo cậu nhỉ? Thật không biết tôi có thể nhờ cô ấy giúp tôi cài bom lên trên trần nhà của đại sảnh hay không? Nếu là ma làm thì dù có là cấp Siêu Việt cũng không phát giác ra được đâu"
"..."
Mất vài giây hội ý, Edgar nói: "Cô ấy bảo là "OK" nhưng cũng đòi hỏi một chút phần thưởng, kiểu... Một chiếc bánh ngọt cỡ bự hay đại loại vậy"
"...Ờ, thành giao"
Thế là xong bước đầu tiên.
"Vậy nhóc tính kích hoạt nó kiểu gì đây? Hồng Ma Thạch tuy mạnh mẽ nhưng muốn kích nổ cũng không dễ, phải đưa vào bên trong một lượng linh lực nhất định mới nổ được nha"
Lão người lùn nói tiếp: "Ý lão già này là với độ tuổi của cậu, khả năng điều khiển linh lực tỉ mỉ và thành thạo đến mức kích hoạt toàn bộ chỗ này cùng lúc với khoảng cách hàng chục mét thì có hơi... Bất khả thi"
Đó là còn chưa tính tới chuyện mấy gã giáo sĩ cấp Siêu Việt kia có thể cảm nhận được điểm bất thường hay không.
"A, chuyện đó mong ông hãy yên tâm, tôi làm được mà" Trần Hoài Nam cười ha ha.
Thật ra thì cậu không làm được... Nhưng ý chí của gió thì làm được, thậm chí làm được rất dễ dàng là đằng khác.
"Vậy tiếp theo, sau khi chạy thoát, cậu muốn diệt chúng như thế nào đây? Đòn t·ấn c·ông bất ngờ này có thể hiệu quả với mấy tên tín đồ yếu nhách, nhưng để mà đè c·hết cấp Siêu Việt thì còn khuya"
"Tôi sẽ hành động một mình, mọi người cứ chạy lên trên mặt đất chuẩn bị trước đi. Dưới này là địa bàn của chúng, bẫy rập muôn trùng lại không quen địa thế, khó mà tác chiến an toàn được. Tôi đang định nhử chúng lên mặt đất rồi mới đánh tiếp"
"Quyết định sáng suốt đấy. Đánh nhau với những kẻ địch chưa biết mạnh đến đâu trên chính địa bàn của chúng là một quyết định vô cùng ngu ngốc. Thật may là cậu đã nhận ra điều này" Lizu khẽ gật đầu.
"Mấy người có chắc không vậy? Tôi không nghĩ hai cấp Siêu Việt dễ đối phó đến vậy đâu nhé... Đó là còn chưa tính tới lũ tín đồ còn sống sót cùng với lũ quái vật sinh ra từ đêm Huyết Nguyệt" Elf nói.
"Không sao, tôi có kết giới, và chúng ta có quân chi viện. Huống hồ, không gì chắc chắn được mấy con quái đó sẽ chỉ aim vào người chúng ta. Mà lại, dù có không đánh lại thật thì chúng ta cũng có thể tạm thời rút lui mà, đêm nay trong tay tôi có hack đó, tôi có thể hoàn toàn đảm bảo sự an toàn cho mọi người" Trần Hoài Nam vô cùng tự tin nói ra.
"Được, vậy tụi này sẽ giăng bẫy sẵn trên mặt đất đợi nhóc trở về, nhớ là đừng có làm gì liều lĩnh đấy"
"Ok, Lục, mang hết chiến lợi phẩm ra đây. Tôi sẽ tiến hành cải trang luôn"
"..."
...
...
"Trang thủ lúc bọn chúng mất cảnh giác khi thực hiện nghi lễ... Âm thầm tung một đòn chí mạng diệt gọn gần như toàn bộ sinh lực địch. Chậc, thằng nhóc này trông vậy và tâm tính đủ ác đó, rất có phong thái của một chiến binh"
Lizu vừa xoa cằm vừa cười sằng sặc, trông có vẻ rất thích thú trước Trần Hoài Nam.
"Nhiêu đó vẫn chưa đủ ác đâu"
Lão người lùn lên tiếng cắt ngang, sau đó nhìn về phía Edgar và Himiko đang loay hoay bên cạnh một xác c·hết: "Không nghĩ tới đống dầu hoả được dùng để đốt đuốc và nấu ăn trong chuyến hành trình của chúng ta lại được dùng cho mục đích này... Mấy đứa nhỏ bây giờ đáng sợ thật"
Cùng lúc này, đôi tai dài của Elf khẽ run lên báo hiệu cho thứ gì đó đang đến gần: "Bọn chúng đuổi tới rồi... Vẫn khá là đông đấy, nhưng vẫn có thể đối phó được"
"Tới thì tới thôi, sợ gì?"
Dứt lời, Himiko lôi cái xác được tẩm dầu hoả ướt nhẹp đến chỗ lối vào, đợi một cơn gió lướt qua kẽ tóc rồi lạnh lùng ném cái xác vào bên trong: "Đường này khá là trơn đấy, chúc các người có một buổi tối ấm áp"
Nói rồi, cô ấy dùng Huyết Hoả tiến hành châm lửa.
Ngọn lửa khủng kh·iếp bốc lên, bừng cháy từ lượng dầu hoả mà cô ấy đã đổ dọc theo đường trước đó rồi lan nhanh đến chỗ cái xác được tẩm nhiều dầu hoả nhất.
Khi ngọn lửa bùng cháy lên một cách dữ dội, tất cả họ đã có thể nhìn thấy gương mặt của lũ cuồng tín đang đuổi đến... Kèm theo đó là tiếng la hét thất thanh của bọn chúng khi bị ngọn lửa t·hiêu s·ống.
"Uwa... Em ác thật đó Himiko..." Trần Hoài Nam có hơi run lên.
So với c·ái c·hết từ việc bị đất đá đè... Việc bị t·hiêu s·ống như thế này hoàn toàn nằm ở một đẳng cấp khác!
Elaina ôm cây thiền trượng, lặng lẽ buông lời cầu nguyện: "Hỡi Địa Mẫu nhân từ... Xin người hãy tha thứ cho chị ấy... Chị ấy chỉ muốn thanh tẩy nhưng kẻ xấu xa ra khỏi thế giới này mà thôi"
"Sai rồi"
Himiko phủ nhận những lời Elaina vừa nói, đồng thời còn nở một nụ cười tà ác: "Đừng có nghĩ chị đây cao cả như vậy... Chị đây chỉ đang muốn báo thù mà thôi!"
"Ê, đừng có bảo là..."
"LŨ KHỐN KIẾP!"
Vượt qua đám lửa, hai tên giám mục cấp Siêu Việt xông thẳng ra với cơn thịnh nộ có thể cảm nhận được chỉ thông qua nhịp thở của chúng. Đặc biệt, tên giám mục áo đỏ vốn không giỏi quản lí cảm xúc đã trở nên cực kì vặn vẹo, đơn giản làm cho người ta nhìn mà phát kh·iếp.
Tuy vậy, nhóm người vẫn không có gì là sợ hãi hai tên này cả. Trần Hoài Nam ngoái đầu nhìn về phía Lizu, dõng dạc hỏi: "Ngài là thủ lĩnh, không biết ngài sẽ phân chia như thế nào đây?"
"Tôi trông giống thủ lĩnh lắm à? Mà thôi được rồi, để tôi tính vậy" Lizu nhìn về phía Himiko rồi khẽ nhếch môi: "Quý cô này rất nóng lòng rồi ha? Vậy thì cô và anh bạn lớp trưởng sẽ lo tên áo đỏ"
"Tôi, già lùn, quý cô Thượng Tiên và bé tư tế sẽ lo liệu tên áo xanh"
"Trong khi đó, những người còn lại hãy cố gắng tiêu diệt hoặc cầm chân đám tín đồ và lũ quái của đêm Huyết Nguyệt, đừng để tụi này bị phân tâm"
"Rõ!"
Trần Hoài Nam nhanh chóng rút ra thanh ưng kiếm, lập tức triển khai kết giới quen thuộc không ngừng lan rộng ra không gian xung quanh với bán kính hàng chục mét, trực tiếp gia tăng lực lượng của tất cả mọi người, đồng thời còn làm suy giảm khả năng chiến đấu của những cá thể mà cậu ta xem là kẻ địch.
"Elaina! Nhờ em đó!"
"Vâng! Hỡi Địa Mẫu nhân từ, xin hãy ban ánh sáng thần thánh dẫn đường cho những đứa con lạc lối trong bóng đêm này..."
Elaina vừa niệm chú, vừa giơ cây trượng lên cao tạo ra một luồng ánh sáng rực rỡ như mặt trời ban trưa: "Thánh Quang!"
Bài cũ soạn lại, kết giới nhanh chóng hấp thụ Thánh Quang rồi khuếch đại nó, trở thành một lớp rào chắn ánh sáng bất khả x·âm p·hạm, khiến không một sinh vật bóng tối nào dám đến gần.
Nhờ vậy, mối nguy đến từ đám sinh vật Huyết Nguyệt đã được giải trừ đa phần.
"Lực lượng thần thánh này... Thật đáng kinh tởm" Tên giám mục áo đỏ mài răng, một chân giậm xuống đất khiến mặt đường vụn vỡ tan tành: "Tao phải xé xác tất cả chúng mày!"
Tên áo xanh không nói gì, nhưng ánh mắt của hắn ta trông còn nguy hiểm hơn cả tên áo đỏ vẫn luôn biểu lộ cảm xúc một cách khoa trương và không hề giấu diếm.
Cùng lúc này, ngọn lửa bên dưới lăng mộ đã được lũ tín đồ giải quyết. Bọn chúng không ngừng tràn lên với ý định giúp đỡ hai vị giám mục đáng kính tiêu diệt toàn bộ kẻ địch đã p·há h·oại nghi thức linh thiêng của chúng... Mặc dù dáng vẻ của chúng trông rất là nhếch nhác.
Thậm chí có thể nói là thê thảm!
"Mùi vị không tệ"
Himiko ngửi thấy mùi thịt nướng, cơn say máu trong người bắt đầu dâng trào một cách cực kì dữ dội. Cô ấy liên tục run lên, sát khí điên cuồng bộc phát khiến đôi mắt của cô ấy toả ra thứ ánh sáng đỏ rực cùng một màn sương đỏ bao phủ lấy toàn bộ cơ thể mỹ miều và săn chắc.
Đã quá lâu không g·iết người, giờ lại ngửi thấy mùi máu thịt... Con quỷ bên trong Himiko đã trỗi dậy mạnh mẽ cùng một cơn khát máu không thể nào kiềm chế.
Hơn nữa, đây lại còn là đối tượng mà cô ấy muốn báo thù...
"Xem ra ai đó đã không đợi được rồi" Lizu vừa nói vừa triệu hồi ra hai thanh đao bằng xương rồi thủ thế: "Lên thôi, cho bọn nhóc thấy những lính đánh thuê chuyên nghiệp có thể làm gì nào!"
"Như mọi lần"
"Được!"