Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 196. Bại trận

Chương 196. Bại trận


Nghe Himiko cảnh báo như vậy, ba người kia chỉ nhìn nhau trong giây lát rồi ngầm thống nhất ý kiến, nhanh chóng nấp sang một bên khác lấy bỏng ngô ra ngồi xem.

Nói không ngoa khi quy mô của trận quyết đấu này có khi còn lớn hơn cả trận đánh Boss khi nãy, vì rất có khả năng Himiko sẽ thực sự dùng hết sức... Vâng, và đó là còn chưa tính đến cái người gọi là Sứ Đồ kia.

Một khi hai người đó dùng toàn lực, có khi cả cái lãnh địa này sẽ trở thành mảnh đất hoang luôn mất. Kể cả ba người họ nữa, dù đã nấp sang một góc rồi nhưng chắc gì họ đã được an toàn.

"Đến rồi"

Theo hướng chỉ của Trần Hoài Nam, hai người kia đồng loạt đảo mắt theo, lập tức liền thấy một tia sáng xuất hiện từ phía đường chân trời đang lao thẳng đến đây với tốc độ vô cùng khủng khiếp.

Himiko tự khắc cảm ứng được đối thủ vô cùng hùng mạnh của mình đang lao tới, tuy vậy cô ấy vẫn không hề tỏ ra nao núng. Khẽ hít một hơi thật sâu, đôi tay chay sạn của cô ấy chạm vào chuôi kiếm, đôi mắt đỏ rực ánh lên chiến ý ngút trời, từ đó chính thức bước vào tư thế "đến là đón".

Không quá mười lăm giây sau, Triaina ập tới cùng với ngọn sóng mơ hồ dưới chân được ngưng tụ hoàn toàn bằng linh lực, trông tựa như đang đạp sóng mà đi.

"Oách xà lách chưa kìa!"

Trong lúc ba vị khán giả đang nấp trong bóng tối kinh hô thì Triaina đã nhảy thẳng lên phía trước, tay cầm cây đinh ba hoàng kim bổ thẳng về phía Himiko mà không hề có ý định giữ lực.

Himiko nhếch môi, rút thanh katana màu đỏ thẫm ra đón đỡ trực diện. Ngay lập tức, tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc vang lên kèm theo một làn sóng xung kích có thể khiến người bình thường bị mất thính lực tạm thời quét ngang qua, đủ để hiểu hai cái bà cô này lực điền cỡ nào.

Không dễ dàng bị Triaina áp đảo như lần trước, lần này Himiko đã chiến đấu mà không hề thể hiện sự khinh định để rồi bị lật kèo trong thoáng chốc mà không thể vùng dậy được nữa.

Sau những tháng ngày luyện tập chăm chỉ cùng nhiều lần thực chiến đến kiệt sức, giờ đây Himiko đã hoàn toàn lột xác, đủ sức để theo kịp tốc độ tấn công nhanh đến mức vô lí của Triaina.

Tất nhiên, thi thoảng sẽ có những lúc thần kinh phản xạ của Himiko phát sinh sai lệch để rồi bị ăn đòn... Cơ mà nếu đem so với trận quyết đấu lần trước, nơi mà Himiko thậm chí còn không ngồi dậy nổi để phản kháng thì ở thời điểm hiện tại, việc cô ấy có thể solo được như vầy đã là rất tốt rồi, không thể đòi hỏi nhiều hơn được nữa.

Bản thân Triaina cũng không nhịn được mà tỏ ra ngạc nhiên trước sự tiến bộ thần tốc của Himiko, một thủ hạ bại tướng đã từng bị cô ấy hạ gục một cách dễ dàng.

Tất nhiên, cả lúc đó lẫn hiện tại cô ấy đều chưa bao giờ thực sự dùng hết sức, bởi vì cô ấy không chắc là mình liệu có ngăn được bản thân không gây ra hậu quả ngoài ý muốn hay không. Cơ mà...

Hình như... Cô gái này cũng vậy.

Tuy chỉ là linh cảm thôi nhưng Triaina có thể cảm nhận được đối phương vẫn còn rất nhiều lá bài tẩy chưa lật.

"Thú vị rồi đây"

Nói rồi Triaina nhanh chóng vứt sạch giáp mũ qua một bên, tập trung gần như toàn bộ thể lực và linh lực vào tốc độ và khả năng tấn công.

Ở phía đối diện, Himiko sẽ không lặp lại sai lầm cũ mà đã chuẩn bị sẵn cho điều này từ cách đây rất lâu rồi. Thấy đối phương muốn quay lại con đường dùng tốc độ để áp đảo đối thủ, cô ấy cũng bắt đầu có ý định bùng lực.

"Fallen Heaven!"

"Quỷ Đạo - Địa Ngục Biến"

Ầm~ ầm~ ầm~

"Uầy, ngầu điên!"

Vẫn là khung cảnh lần trước, Triaina với những đòn tấn công không thể nhìn thấy bằng mắt thường điên cuồng vùi dập Himiko không chút thương tiếc, tạo nên một thứ ánh sáng kim loại lấp loé bao phủ cả một vùng xung quanh hai người.

Tuy vậy, lần này vẫn khác với lần trước. Với đệ tam biến - Địa Ngục Biến, Himiko giờ đã đủ sức để tiếp chiêu bằng sức mạnh và khả năng phản xạ được đẩy tới mức phi nhân loại giống như Triaina.

Tiếng va chạm của kim loại vang lên một cách dồn dập và triền miên, nghe giống như một chiếc máy cưa sắt vừa được tăng âm lượng lên gấp hàng trăm lần, làm các khán giả đang ngồi ở gần đó bắt đầu cảm thấy lùng bùng lỗ tai, mặt mài tái mét.

Trước mặt họ, Triaina và Himiko cứ trong trạng thái người đánh kẻ đón, các vết thương xuất hiện càng lúc càng nhiều nhưng chẳng những không khiến họ đau, mùi máu còn làm họ cảm thấy càng lúc càng hưng phấn hơn, từ đó hậu quả mà họ tạo ra cũng ngày càng kinh khủng hơn.

Thấy họ từng bước một tiến vào trận chiến tiêu hao, Trần Hoài Nam liền biết là hai người này chỉ muốn đọ sức xem ai là người mạnh hơn chứ chẳng thèm nghĩ đến chiến thuật làm gì... Và đối với cậu, điều đó cơ bản chẳng khác gì một cái tát vào mặt.

Xem đánh nhau thì hay thật, cơ mà không hiểu sao trái tim này thấy đau quá.

"A, hết bỏng ngô rồi? Còn không?"

Edgar dùng phép đốt sạch phần rác còn lại của bịch bỏng ngô, sau đó lại quay sang nhìn Trần Hoài Nam với vẻ mặt chờ đợi.

Dĩ nhiên, không phụ lòng của cậu ta, Trần Hoài Nam lại mang ra một bịch khác còn to hơn gấp vài lần: "Vốn dĩ tôi mua để làm đồ ăn vặt cho Lily kẻo đó lại đòi... Mà thôi vậy, để về rồi mua lại cũng được đi. Tính tình của nó không có ích kỷ đến vậy"

Chỉ ngoại trừ trong chuyện tình cảm...

Rộp~ rộp~ rộp~

Vài phút nữa trôi qua.

"Ha, vẫn là thua sao?" Trần Hoài Nam khẽ thở dài mà nhìn Himiko.

Edgar tỏ ra ngạc nhiên hỏi: "Sao lớp trưởng biết hay vậy? Tôi thấy cô ấy vẫn còn đứng vững lắm mà?"

"Nhìn vậy thôi chứ tay mỏi nhừ rồi, thở còn không ra hơi chứ đừng nói gì đến đánh tay đôi với Triaina thêm nữa. Với cái tình trạng như hiện tại, chắc là khoảng hai ba phút nữa Himiko sẽ bại trận" Trần Hoài Nam nói tiếp: "Trong khi đó, nhịp thở của Triaina vẫn khá đều đặn, đánh vẫn rất có lực chứ không có kiệt quệ như Himiko"

Lục: "Có niềm tin vào bạn gái chút đi chứ? Mà hơn nữa, nãy giờ sao cậu không cổ vũ cô ấy đi? Người tình gì mà lạnh lùng vậy?"

"Không phải tôi không muốn... Mà cô ấy sẽ chửi tôi nếu như tôi làm vậy" Trần Hoài Nam khẽ nhún vai: "Để đối đầu với một cường địch như Triaina sẽ cần đến sự tập trung tối đa, vì vậy... Các cậu hiểu chứ?"

"Hiểu, nhưng méo tin"

"Ha... Đằng nào cũng sắp thua rồi, các cậu chứ chống mắt lên mà xem đây này"

Trần Hoài Nam đứng dậy, móc ra một chiếc loa rồi chậm rãi cất lời: "Cố gắng lên nào Himiko, quay về anh sẽ..."

"Câm miệng đi thằng đần!"

Trần Hoài Nam còn chưa kịp nói dứt câu thì đã bị Himiko bật lại một cách vô cùng dứt khoát, thậm chí là có phần... Thô lỗ. Cơ mà điều đó ngược lại còn phù hợp với cái tính cách lăng lệ và hiếu thắng của cô ấy.

"Đấy, thấy không? Sống chung với nhau lâu vậy rồi, tôi còn không hiểu tính cách cô ấy hay sao?" Trần Hoài Nam nhún vai.

Edgar: "..."

Lục: "..."

Hoạ phong giữa hai người này lạ quá, chả giống một cặp đôi bình thường tí nào...

Lẽ ra khi được bạn trai cổ vũ, Himiko sẽ lập tức phát huy 200% công lực chứ?

Không thể hiểu nổi.

Ba người ngồi xuống, tiếp tục xem hai người kia so găng cho đến khoảng vài phút sau đó, Himiko dường như đã hoàn toàn kiệt sức, đến mức chỉ có thể dùng thanh kiếm để chống đỡ cơ thể, ngăn không cho nó sụp đổ trước mặt đối thủ mà mình khao khát muốn đánh bại.

Lúc này, Himiko tiến tới sau lưng Himiko kèm cái vỗ tay thu hút sự chú ý: "Đủ rồi, Himiko đã thua rồi... Hai người có thể dừng lại được rồi đấy"

"Em..."

"Nghe lời đi" Trần Hoài Nam gõ đầu Himiko một cái: "Thua rõ rành rành như như thế này thì còn cố chấp cái gì nữa? Ít nhất là nếu đem so với lần trước, em đã tiến bộ đủ nhiều để có thể tự hào rồi"

"Nghe anh đi, thua keo này thì bày keo khác thôi em"

"...Ừm"

Có chỗ dựa đứng ngay bên cạnh, Himiko không thể giữ được dáng vẻ cứng rắn nữa mà đổ sụp vào trong vòng tay của cậu ta. Còn Triaina thì đứng trơ ra đó, trầm mặc mà nhìn thanh đinh ba trong tay mình, đã nửa ngày trôi qua vẫn chẳng nói câu nào.

Trần Hoài Nam không bận tâm lắm đến dáng vẻ trầm tư của Triaina, chỉ lẳng lặng lấy ra vài lọ thuốc hồi phục cho Himiko uống vào trước khi lũ quái vật lại kéo đến.

Dù gì thì Himiko cũng là chủ lực của nhóm, thiếu đi sự chống đỡ của cô ấy thì cả nhóm rất dễ lâm vào nguy hiểm!

"Xin lỗi... Em lại ích kỷ nữa rồi"

"Không sao, không mấy khi có dịp, mà hôm nay bọn quái cũng không mạnh lắm, đừng suy nghĩ nhiều quá"

"..."

Triaina nhìn thanh đinh ba trong tay mình một lúc lâu rồi đôi tay đột nhiên run lên. Cô ấy hơi trừng mắt, khẽ nắm chặt tay lại, đáy mắt như ánh lên những tâm tư gì đó nhưng không một ai có thể hiểu được.

"Hai người đã thành một cặp rồi hả?" Triaina quay sang hỏi.

"Thì... Cũng kiểu vậy" Trần Hoài Nam cười khổ trả lời: "Sau những chuyện mà cô nàng này đã làm, tôi có muốn từ chối cũng khó lắm. Hơn nữa, tôi cũng không đủ nhẫn tâm để bỏ mặc Himiko vào những thời điểm giống như thế này"

"Vậy à?"

Thấy đối phương có vẻ đang không có gì để làm, Trần Hoài Nam liền chủ động mở lời chiêu mộ: "Nếu không phiền thì cô có thể gia nhập nhóm của tôi không?"

Triaina lặng nhìn Himiko, sau đó lại lườm Trần Hoài Nam một cách gay gắt: "Nói trước luôn nhé, tôi chỉ thích con gái thôi, nên tốt nhất là đừng có ý đồ gì với tôi"

Ai hỏi mà bộ trưởng trả lời!?

Nghe xong câu ấy, khoé miệng Trần Hoài Nam giật một cái: "Nghĩ gì vậy má? Chỉ là một lời mời gia nhập trong sáng và thuần khiết thôi mà? Bộ tôi trông giống mấy thằng cha không đứng đắn lắm hả?"

"Không giống, nhưng cẩn tắc vô ưu"

Trần Hoài Nam cạn lời: "..."

"Vậy, mong được giúp đỡ"

Chương 196. Bại trận