Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 195. Sứ Đồ đến chơi
Nửa đêm.
Đêm thứ ba đã diễn ra được một đoạn thời gian, và sự tiến hoá mạnh mẽ về mặt chiến lực của quái vật cũng đã dần được bộc lộ một cách rõ ràng.
Mấy ngày trước, lũ quái vật nhìn chung là không quá mạnh mẽ, đủ để những người có khả năng sử dụng linh lực g·iết c·hết một cách dễ dàng nếu như không bất cẩn, đồng thời chúng cũng dễ dàng bị hủy diệt trước dàn v·ũ k·hí nóng của nhân loại.
Tuy nhiên, đêm thứ ba đã thể hiện sự biến chuyển rõ ràng trong cục diện này. Mặc dù chúng vẫn có thể b·ị đ·ánh bại nhưng tình thế đã trở nên khó nhằn hơn rất nhiều, bằng chứng là ngay cả các học viên của Học Viện Tân Sinh cũng đã bắt đầu thể hiện sự đuối sức.
Khác hẳn với đêm qua khi họ có thể đại chiến đến tận sáng, bây giờ chỉ mới đến nửa đêm thôi mà ai nấy đều đã thấy mệt. Có vẻ như lớp học viên năm nhất và năm hai đã dần đi đến giới hạn rồi.
Hiệu Trưởng tính toán quá chuẩn xác, đêm thứ tư chắc hẳn chính là giới hạn cuối cùng của lớp học viên trẻ tuổi này... Đó là cơ hội, là thời điểm để bọn trẻ tiến bộ mạnh mẽ nhất, đồng thời cũng là lúc đội ngũ giáo viên giá·m s·át cũng phải tập trung vào công việc bảo vệ nhất.
Tất nhiên, không riêng gì lớp cá biệt, trong lớp trẻ này cũng tồn tại một vài cá nhân dị biệt mạnh đột biến so với phần còn lại. Đối với họ mà nói, sự tiến hoá này kì thực cũng chẳng đáng là bao, và họ hoàn toàn có thể giải quyết dù chỉ có một mình.
Điển hình như Triaina, Sứ Đồ của biển cả.
Khá giống với Himiko, cô ấy là kiểu người rất dễ bị cô lập. Đây không chỉ là vấn đề bên ngoài mà còn là vấn đề của chính bản thân cô ấy nữa...
Triaina rất mạnh, lại còn xinh đẹp và cá tính nữa... Điều đó khiến cho cánh con trai mê cô ấy như điếu đổ, trong khi bọn con gái thì lại nhìn không vừa mắt. Hơn nữa, bản thân cô ấy cũng không thích giao du với người ngoài, cả ngày chỉ lủi thủi vòng lặp đến lớp rồi ra về, căn bản không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của người khác.
Ngày hôm nay cũng vậy. Dù mang tiếng là đoàn thể đi săn nhưng cô ấy vẫn thích hàng động một mình, chẳng buồn để ý những người khác đang làm gì hay nghĩ gì.
"Chán thật, chắc mình xin phép được ra ngoài mấy đêm về sau luôn quá... Vác đinh ba đi xiên mấy mấy thứ đồ lở dở này chẳng có gì thú vị cả, hừm..."
Nằm gọn trên cành cây ngắm trăng, cô ấy vừa dùng một bên tay để gối đầu, vừa dùng một tay khác để cầm lấy thanh đinh ba xiên c·hết từng con quái một đang phát động t·ấn c·ông về phía mình.
Kể cả có ở trong trạng thái bất cẩn như vậy thì cô ấy vẫn cứ là bất khả chiến bại, không một sinh vật bóng tối nào có thể tiếp cận được. Đó chính là thực lực và sự tự tin của một Sứ Đồ như cô ấy.
"Nhớ ông già quá đi..."
Vụt~
"Éc~"
"Đột nhiên ném mình đến đây rồi bỏ đi đâu mất tiêu... Mồm thì nói mình sẽ có được những bài học quý giá tại nơi này, cơ mà đã gần nửa năm trôi qua vẫn chẳng thấy gì cả. Ổng có lừa mình không vậy?"
Vụt~
"Gào~"
Trong lúc vừa tự lẩm bẩm vừa vung tay dọn quái, dường như đã có một dòng điện nào đó lướt qua tâm trí của cô ấy, khiến cô ấy không khỏi bật dậy: "Cảm giác này... Xung quanh đây cũng có Sứ Đồ sao? Không chỉ một... Mà còn là hai người?"
Triaina một mặt ngạc nhiên tự hỏi, nhưng rồi cô ấy cũng lập tức thay đổi sắc mặt, khẽ liếm môi với ánh mắt đầy chiến ý: "Hi vọng là hai người đó sẽ giải trí được cho mình! Dù chỉ một chút thôi cũng được!"
...
...
Phía bên kia.
Mất khoảng mấy tiếng đồng hồ lùng sục, cuối cùng thì cả nhóm đã thành công xác nhận rằng từ đêm thứ ba trở đi sẽ bắt đầu xuất hiện những con quái vật mạnh đột biến, đồng thời sở hữu khả năng thống lĩnh những con quái yếu hơn... Hay nói một cách đơn giản thì chúng chính là Boss.
Cơ mà tin tốt là chúng xuất hiện không quá phổ biến, phải mất mấy tiếng đồng hồ thì họ mới may mắn tìm ra được một con. Tất nhiên, không làm họ thất vọng, con Boss này sở hữu thực lực cấp Siêu Việt, thậm chí là có phần nhỉnh hơn.
Theo sự phân tích của Trần Hoài Nam, con Boss này mạnh hơn hai gã giám mục kia về cả sức mạnh thể chất lẫn lượng linh lực tồn tại trong cơ thể. Cơ mà nó lại khá là đần độn, phương thức t·ấn c·ông đơn nhất nên dễ b·ị b·ắt bài... Hoặc nói thẳng ra là dễ đối phó hơn hai gã kia nhiều.
Himiko vốn giỏi nhất trong khoản đối đầu với những tên ngốc chỉ biết dùng cơ bắp, thế nên riêng cái loại này chỉ cần một mình cô ấy thôi cũng giải quyết được rồi.
Bất quá, Edgar lại lựa chọn tham chiến cùng Himiko, chắc là vì cậu ta muốn đánh một tí cho đỡ ghiền.
Trong khi đó, phần nhiệm vụ của Trần Hoài Nam và Lục thì lại khá là nhàn. Họ chỉ cần dọn lũ quái con do con Boss kia chi phối, tránh để chúng làm phiền đến hai người kia là được... Và khi công việc dọn dẹp xong rồi, họ hoàn toàn có thể lôi bỏng ngô ra ngồi xem đánh nhau.
"Hôm nay cậu ít nói hơn bình thường nhỉ?"
Trong lúc ngồi chơi xơi nước, Trần Hoài Nam đã lên tiếng hỏi Lục, người đang ngồi ngay bên cạnh cậu mà một mặt trầm tư.
Lục ngẩng đầu, nhìn Trần Hoài Nam một lát rồi cũng mở miệng: "Dạo gần đây tôi có vài giấc mơ rất kì lạ... Chắc là cậu biết chuyện này nhỉ? Tôi nhớ là mình đã từng tâm sự với cậu rồi..."
"Nó vẫn chưa kết thúc hả?"
Lục khẽ lắc đầu, khổ sở đáp: "Không hề, thậm chí là càng lúc càng khốc liệt hơn. Không chỉ là ngày càng trở nên méo mó, nó lại còn cho tôi một cảm giác chân thật đến mức không tưởng"
"Đồng thời, một nguồn sức mạnh... Chẳng biết có phải của tôi hay không đang dần thức tỉnh. Nhớ cái vòng tròn pháp thuật có hình ngôi sao mười sáu cánh kia không?"
"Nhớ"
"Là nó đó"
Nói đến đây, Lục khẽ nhắm mắt một chút rồi lại mở mắt ra, để lộ chính cái vòng tròn đó đang xoay chuyển ngay bên trong tròng mắt của cậu: "DECAGRAMMATON. Đó chính là tên của có... Mặc dù tôi cũng chẳng hiểu vì sao tôi biết"
Trần Hoài Nam hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi cũng nhún vai: "Quả nhiên là tôi vẫn không biết gì cả. Đợi Huyết Nguyệt kết thúc rồi nhờ lão ta nghiên cứu đi"
"Ủa? Ông ta không biết gì mà?" Lục tỏ ra nghi ngờ hỏi.
"Có thể, chỉ là có thể thôi... Có thể cô Na, vợ của thầy ấy sẽ biết gì đó đấy. Tất nhiên thì đây chỉ là linh cảm của tôi thôi, cậu tin hay không thì tùy..."
"...Ờ"
Có Trần Hoài Nam ngồi bên cạnh tâm sự, dường như aura xung quanh Lục đã bớt u ám đi phần nào đó. Cậu ta không biết Lục đã mơ những giấc mơ như thế nào, nhưng từ biểu hiệu của Lục, cậu có thể đoán được những giấc mơ đó không hề dễ chịu một chút nào...
Hệt như những "khả năng" đen tối mà cậu từng thấy trong những giấc mơ vậy.
Theo những gì thầy Phong đã nói, khả năng là vô hạn, và việc cậu vô tình nhìn thấy một trong số đó thật sự không có quá nhiều ý nghĩa, thậm chí là ngay cả với mục đích tham khảo cũng không đáng.
Những gì cậu cần quan tâm và cần phải làm chính là ở hiện tại. Chỉ cần cậu cố gắng hết sức ở hiện tại thì cậu có thể sẽ đón nhận một tương lai tươi sáng hơn. Đến khi đó, mọi khả năng đen tối mà cậu đã nhìn thấy liền trở thành trò cười...
Nhìn thấy "khả năng" và nhìn thấy "tương lai" là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cậu hiểu rõ điều đó... Thế nhưng, việc nhìn thấy những khả năng như thế vẫn làm cậu cảm thấy khó chịu và lo lắng. Lỡ như cậu c·hết thật đi, hai người họ sẽ có khả năng trở thành như vậy sao?
Biết là không nên quá để tâm đến những khả năng đó, nhưng sự thật là sâu trong lòng cậu, cậu vẫn cảm thấy cực kì sợ hãi.
Thế nên cậu mới thấu hiểu cảm giác của Lục, người cũng đã và đang có những giấc mơ vô cùng bất thường. Tuy rằng bản chất của hai vấn đề là khác nhau, thế nhưng nỗi sợ của cả hai trước những giấc mơ kì quái lại giống nhau đến kì lạ.
Trong lúc hai người đang ngồi tâm sự thì phía bên kia, Himiko và Edgar đã thành công thảo phạt con Boss sói đầu đàn trông vô cùng kì dị. Tất nhiên, Himiko vẫn là MVP, trong khi Edgar chỉ có thể nằm im chịu đòn chứ chả đánh đấm được gì nhiều.
Dù vậy, việc cậu ta có thể ăn đòn trong thời gian dài như vậy nhưng vẫn không b·ị t·hương nặng vẫn chứng tỏ rằng cậu ta không hề yếu, chỉ là do Himiko quá mức khác biệt mà thôi.
"Xong rồi xong rồi, nhờ cậu lo hết mớ v·ết t·hương này đấy lớp trưởng"
"Ờ, đưa đây xem"
Đánh đấm xong xuôi, cả nhóm liền bắt tay vào quá trình chữa trị và hồi sức.
Cũng may là họ đang ở trong lãnh địa con Boss sói nên không có bất kì quái vật ngoại lai nào dám x·âm p·hạm trước khi chúng đánh hơi được c·ái c·hết của nó... Thành ra ít nhất là trong khoảng nửa tiếng tới, bọn họ sẽ tạm thời an toàn.
"Lẽ ra nên vác Lưu Hiên theo nhỉ?"
Thấy Trần Hoài Nam chữa trị tương đối chật vật khi hôm nay không bật hack, Edgar liền nở một nụ cười nhạt nhoà.
"Năng lực chữa trị của cậu ta tốt như vậy, tốt nhất vẫn nên ở lại khu quân y để tập trung cứu người đi. Mạng sống của mấy vị quân nhân chỉ có thể dựa vào công nghệ đó mong manh hơn chúng ta rất nhiều"
"Mà... Chắc cũng không hẳn"
Trần Hoài Nam vừa nói, vừa tựa mình phủ định lại những gì mình vừa nói: "Kể cả có là cấp Siêu Việt đi chăng nữa, ăn một phát đ·ạ·n vào đầu vẫn sẽ ngỏm củ tỏi thôi. Khoa học kĩ thuật nếu biết cách sử dụng cũng không thể xem thường được"
"Ha ha"
Mất khoảng vài phút chữa trị, rốt cục thì Edgar cũng có thể nhảy nhót trở lại. Còn Himiko thì... Khỏi đi. Trong lúc chờ đợi, v·ết t·hương của cô ấy đã tự lành luôn rồi.
Cơ bản là con quái đó dễ bắt bài nên Himiko cũng không b·ị t·hương gì mấy, chỉ có Edgar trong vai trò tanker bị ăn đòn hơi nhiều nên mới cần phải chữa trị thôi.
Khịt~
Giữa lúc mọi người đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì thì cái mũi của Himiko đột nhiên nhảy dựng lên, kèm theo một nụ cười cực kì tà ác: "Ngửi thấy rồi... Nhất định là cô ta muốn đến đây kiếm chuyện"
"Ai cơ?" Trần Hoài Nam tỏ ra nghi hoặc.
"Một đối thủ mà em muốn đánh bại bằng mọi giá" Himiko chạm vào thanh katana, khoé miệng càng lúc càng giương cao: "Sứ Đồ của biển cả... Triaina"
"Oh?