Thần Sư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 200. Nỗi đau của kẻ bị nguyền rủa
"Lần đầu tiên trong đời em muốn níu giữ lại phần cảm xúc này cho riêng mình. Em biết rõ điều đó sẽ biến em trở thành một cỗ máy g·iết chóc bất phân thiện ác... Nhưng mà sự thật là phần ham muốn ích kỷ đó vẫn chưa từng biến mất, em đang thực sự sợ hãi rằng một ngày nào đó, mình sẽ phải đánh mất thứ cảm xúc này"
"Lỗi lầm ấy ấy à... Nói là do anh vậy thôi... Chứ chủ yếu vẫn là vấn đề của riêng em. Nói có đúng không? Một kẻ như em không nên tồn tại khái niệm cảm xúc, nếu không, em sẽ trở thành một đại thảm hoạ"
"Không sao đâu, giữ hết mọi thứ trong lòng lâu như vậy... Hôm nay lại được xả hết ra ngoài cho tôi nghe, chắc là em đang cảm thấy thoải mái lắm có đúng không?" Trần Hoài Nam cười cười, lại tiếp tục xoa đầu cô gái nhỏ nhắn trước mặt mình.
Trần Hoài Nam: "..."
Chương 200. Nỗi đau của kẻ bị nguyền rủa
"Cộng thêm em thì chắc là anh sẽ nắm được khoảng 60%-70% cơ hội thắng"
"Không sao, em không biết đau. Mà lại, anh nói vậy làm em... Vui lắm. Hoàn toàn không chút bất mãn gì luôn... Chắc vậy"
"A Thất!"
Sau một trận khóc to chưa từng thấy, A Thất dựa vào lòng đối phương rồi thẳng thắng thốt lên một câu như vậy.
"Không được!"
Trần Hoài Nam: "..."
Bốp~ (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần cuối cùng cô ấy khóc to như thế này... Chắc hẳn chính là lúc mà người đàn ông kia đã đưa tay ra kéo cô ấy đứng dậy. Dù không máu mủ thân thích, Zero vẫn luôn bảo vệ cô ấy, kể cả khi cô ấy không thể c·hết bởi bất kì điều gì... Ông ta vẫn cứ bảo vệ cô ấy, đó là lí do vì sao A thất luôn xem ông ta như một người cha.
"..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Không có cảm xúc thì có khác gì n·gười c·hết đâu chứ? Không biết buồn hay vui, không biết yêu hay hận, không biết ăn năn hay hối cải... Một người không có khái niệm cảm xúc thật chẳng khác nào một con robot không có nhân tính.
Nghe Trần Hoài Nam nói xong câu đó, A Thất đột nhiên quay mặt đi, không dám đối diện với cậu ta thêm lần nào nữa.
Trần Hoài Nam khẽ lắc đầu: "Em đang muốn nhắc đến Dạ Đao Thần sao? Thứ đó vốn dĩ đã quá nguy hiểm để có thể dựa dẫm vào rồi, đã vậy tỉ lệ thành công còn thấp nữa... Tôi không nghĩ là..."
"Uy, nghe có vẻ đau đấy? Tôi đã nói gì khiến em bất mãn đến thế à?"
Bên dưới lớp vải thật dày phủ kín cả gương mặt cô gái nhỏ, hai hàng lệ nóng chậm rãi thẩm thấu xuyên qua, tạo nên từng mảng nước mắt chẳng cần phải mất công lau chùi... Khiến cô ấy trông cứ như thể đã không còn nước mắt để có thể khóc được nữa.
"Em định gọi cô ấy đến giúp tôi hả?"
Ehm...
A Thất không nói gì, chỉ đưa tay sờ về phía ngực trái của mình rồi dùng sức nhấn vào.
"Ê"
A Thất khẽ cười nói tiếp: "Có lẽ những gì anh đang nghĩ là đúng đó... Nỗi đau hay sự sợ hãi chính là bằng chứng cho thấy ta đang sống và ham muốn được sống... Mà em thì lại chẳng có cái nào trong số đó cả. Vì vậy, thực sự thì em cũng chẳng nghĩ rằng mình đang sống đâu"
A Thất đột nhiên vỗ tay thật to làm Trần Hoài Nam giật cả mình rồi cười nói: "Được rồi, em rất vui vì anh đã lắng nghe em... Tuy đây là diễn biến mà em đã không lường trước được nhưng nó vẫn là một hồi ức mỹ hảo dành cho em rồi. Cảm ơn"
Trần Hoài Nam: "..."
Nghe cô ấy nói những lời này, trong lòng cậu ta vừa cảm thấy may mắn, lại vừa cảm thấy đau xót... Một thứ cảm xúc lẫn lộn cực kì khó chịu.
Nói đến đây, A Thất tự mình nhào vào lòng cậu ta, dùng sức ôm một cái ôm thật chặt và ấm áp, như thể đây là lần cuối cùng họ được gặp nhau: "Em thực sự ghen tị với cô gái đó... Bởi vì cô ấy đã được trao lần đầu cho người mình thích. Niềm hạnh phúc đó... Em có thể cảm nhận được nó trên từng tế bào của cô ấy"
A Thất dùng hai tay che kín gương mặt đang đỏ bừng của mình, sau đó lại dùng sức tự tát bản thân một cái thật mạnh để lấy lại sự bình tĩnh... Mặc dù vậy, đỉnh đầu của cô ấy vẫn có dấu hiệu b·ốc k·hói.
"Thăng Hoa Luân... Đó chính là tên gọi thông dụng của nó" A Thất càng nói, nụ cười của cô ây càng trở nên đáng sợ hơn: "Đó là minh chứng cho thấy hắn đã lột xác, hoàn toàn bước ra khỏi giới hạn của sinh vật thông thường, từ đó có được quyền năng chi phối tự nhiên ở mức độ nhỏ"
"Nếu là em thì tôi nghĩ cảm xúc của em sẽ không làm khó tôi đâu, kể cả đó có là cảm xúc tiêu cực đi chăng nữa"
A Thất nói đến đây, tự nhiên khoé miệng hơi cứng cứng. Cô ấy phải suy tư thêm một lúc rồi mới nói thêm: "Cùng lắm là bị điên một chút... Bởi vì bọn họ chính là cảm xúc của em được nhân cách hoá lên"
Trần Hoài Nam: "..."
"Chưa bao giờ... Mình thấy đau đến vậy"
Chi phối tự nhiên? Là cái cách hắn ta đã phong bế không gian kia sao?
"Bất khả thi. Anh phải điên lắm mới nghĩ tới chuyện g·iết c·hết một Bán Thăng Hoa bằng thực lực hiện tại của anh đấy"
Thuận thế, A Thất cũng ôm lấy cậu mà oà khóc rất lâu.
Mặt nạ?
Như thế thì được tính là đang sống sao?
"Đây là những lời anh nên nói với một đứa đang sở hữu trái tim chứa đầy v·ết t·hương như em ư?" A Thất ngẩng đầu, trách móc nhẹ nhàng một câu rồi lại nở một nụ cười: "Mà thôi vậy, đằng nào thì em cũng không định bon chen vào làm gì, bởi vì phần cảm xúc này cần phải bị g·iết c·hết"
A Thất giơ ngón tay cái lên, rồi lại chỉ về phía đỉnh đầu trống không của mình: "Anh có để ý thấy cái vầng hào quang đã xuất hiện trên đỉnh đầu tên đó lúc hắn vận sức bắt lấy anh hay không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
À!
Lần này, Trần Hoài Nam là lại người lên tiếng phủ nhận: "Em mà bước ra ngoài, lỡ nhớ tới tôi một cái thì cả cái khu căn cứ địa sẽ bốc hơi trước khi nó bị công phá mất!"
Là... Cái cô đeo mặt nạ mặt cười kia sao?
Nghe vậy, A Thất đột nhiên phồng má.
Tất nhiên là còn có cả làn sóng màu đen đến từ lời nguyền bên trong cô ấy nữa.
"Lỗi em"
"Nên nói tạm biệt... Hay là vĩnh biệt nhỉ?"
Còn chưa kịp nói thêm điều gì thì Trần Hoài Nam đã bị cánh cổng đưa đi mất, chỉ còn lại A Thất cô độc trong cái thế giới yên tĩnh và lạnh lẽo này.
"Lỡ thích anh mất tiêu rồi..." (đọc tại Qidian-VP.com)
A Thất mặt không đổi sắc, lạnh lùng moi quả tim của chính mình ra rồi bóp nát vụn, trong khi v·ết t·hương loang lổ đáng sợ kia đã bắt đầu lành lại một cách thần tốc.
"Ít nhất thì điều đó khiến cho em trông sinh động hơn không ít"
"..."
...
"Vậy có cách gì để tôi có thể g·iết c·hết tên đó không? Em đã luôn quan sát tôi mà, thế nên em có thể nghĩ ra bất kì cách nào dựa trên những gì tôi đang có hay không?"
Sau khi được ai đó cưỡng chế kéo ra khỏi vùng không gian bị phong bế, Trần Hoài Nam đã mau chóng tỉnh lại trong một thế giới nhìn rất quen, hình như cậu đã từng đến đây vài ngày trước rồi.
"Xin lỗi, em có hơi quá khích"
"..."
A Thất: "..."
Trần Hoài Nam chỉ chỉ bản thân mình: "Thôi nào, chuyện đó là lỗi của tôi thật à? Cơ mà cô đang bị nuôi nhốt thật đấy hả? Không phải đang nói đùa ư?"
Cuối cùng vẫn về lại đây à...
Trần Hoài Nam cau mày: "Tôi hiểu rồi... Tức là hắn vẫn sợ bom đ·ạ·n hay v·ũ k·hí nóng nên mới không dám tự mình đánh thẳng vào căn cứ địa sao?"
Thấy A Thất đã không muốn nói về chủ đề trước đó nữa, Trần Hoài Nam cũng chỉ biết chiều theo ý cô ấy bằng một cái lắc đầu: "Tôi không biết... Nhưng tôi lại biết rõ một điều là hắn ta mạnh hơn bất kì đối thủ nào mà anh từng phải đối đầu"
Cậu ta chỉ đơn giản là ngồi lại bầu bạn và lắng nghe cô ấy giãy bày tất thảy tâm tư mà mình đã chôn giấu... Chỉ đơn giản như thế mà thôi, nhưng đó lại là tất cả những gì cô ấy đã và đang cần nhất.
Những gì người con trai này làm không phải là đưa ra những lời khuyên hữu ích như Williams, hay là bảo hộ cô ấy giống như những gì Zero đã từng làm...
"Nói đến chuyện của anh đi. Anh có biết là vừa nãy anh đã đối mặt với ai không?"
Từ tư thế ôm, A Thất đột nhiên dùng hai tay xô cậu ta ngã về phía sau, nơi một cánh cổng không gian đã được dựng sẵn: "Em sẽ không quên những gì anh đã làm cho em đâu... Mặc dù lần tới gặp lại, có lẽ em đã lại c·hết thêm một lần nữa rồi"
"..."
Trần Hoài Nam: "..."
"Ừm, lời nguyền chỉ tồn tại trên bản thể thôi, chứ những chiếc mặt nạ của em thì không có bị gì cả"
Sau cùng, Trần Hoài Nam đành phải ôm A Thất vào lòng và dỗ dành cô ấy hết mức có thể... Mặc kệ cái thứ lời nguyền đáng kinh tởm cứ liên tục phát động làm cậu cảm thấy buồn nôn đến nghẹt thở.
"..."
A Thất ngồi cười khúc khích, kèm theo vài đợt phát động lời nguyền khiến cảnh quan xung quanh thay đổi liền xoành xoạch thêm vài lần mới chịu yên tĩnh.
Trần Hoài Nam trầm mặc.
Nói đến đây, A Thất ngồi dậy nắm chặt lấy tay Trần Hoài Nam, tiếp tục giãy bày nỗi niềm thầm kín bằng vẻ mặt tha thiết: "Vốn dĩ em đến đó chỉ vì muốn trò chuyện với cô gái kia một chút, nhưng phần quà mà số mệnh ban cho em sau đó vừa ngọt ngào... Lại vừa cay đắng đến lạ kì"
"Em lại ích kỷ rồi. Anh vẫn còn chuyện cần phải làm nhỉ?"
"Cô đã bao giờ cảm thấy phẫn uất về vận mệnh của mình hay chưa?"
"Không đâu, với từng ấy sức mạnh thì hắn thừa sức tàn sát cả cái khu căn cứ địa mà anh đang bảo vệ đấy... Cái hắn đang e sợ ở đây chính là các giáo viên của Học Viện Tân Sinh kia kìa" A Thất nói.
"Hắn mạnh đến cỡ nào?"
"Em lại cứu tôi một mạng rồi... Nhưng mà tại sao chứ? Tôi vẫn chưa hiểu lí do để em cứu tôi nhiều lần đến vậy"
Trần Hoài Nam nhảy dựng, ban đầu vô cùng bối rối nhưng vẫn trả lời đối phương bằng những lời lẽ chân thành: "Bậy nha, tôi không theo chủ nghĩa đa thê... Nên là tôi sẽ không phản bội cô ấy đâu, xin lỗi"
"Ít nhất thì đó là em cho đến khi em vô tình gặp được anh..."
Một tin tức không hề tốt chút nào.
Roẹt~ một tiếng, ngực trái của cô ấy bị chính đôi tay nhỏ nhắn đó mở banh ra, máu tươi đổ xuống như suối, để lộ ra một trái tim đang đập một cách yếu ớt.
Cậu có thể cảm nhận được quá khứ của cô ấy là một mớ hỗn độn khủng kh·iếp không tài nào tưởng tượng được.
Bị chạm đúng chỗ yếu, A Thất bật khóc.
Đột nhiên, từ bên trên chiếc băng che mặt đó rơi xuống một giọt nước nhỏ... Kéo theo nhiều giọt khác cũng chậm rãi và đều đặn rơi theo.
"A..."
Đợi đã, cái biểu cảm này là sao? Cô ấy đang cảm thấy bất mãn cái gì à?
Trần Hoài Nam tỏ ra không chút bất ngờ trước lời phủ nhận dứt khoát của A Thất. Tuy nhiên, những gì cô ấy nói tiếp theo lại thắp sáng lên hi vọng trong cậu: "Anh thì không thể, nhưng cô bạn gái kì quặc của anh thì có thể... Chỉ là có thể thôi, tỉ lệ vẫn là vô cùng thấp"
"Em muốn được vui vẻ, hạnh phúc, đau buồn hay thống khổ. Em muốn trái tim này lại rung động và tiếp tục rung động chứ không chỉ là một con búp bê biết đi dù bao năm trôi qua vẫn chỉ có mỗi một thứ biểu cảm giả tạo trên mặt!"
Trần Hoài Nam nheo mắt lại nhìn A Thất, nhưng được một lát thì mắt cậu lại trừng thật lớn: "C·hết rồi! Hình như tôi ở đây hơi lâu rồi thì phải?!"
"Giờ thì em bị nuôi nhốt luôn rồi, chán c·hết đi được á..." A Thất nói: "Tại anh mà cảm xúc trong em lại thức tỉnh, cũng vì vậy mà lời nguyền này hoạt động càng lúc càng mạnh hơn, cũng như càng khó để kiểm soát hơn... Thế nên mấy người kia đã đưa em đi quản thúc trong một nơi riêng biệt, quyết không để em ra ngoài. Hmph!"
A Thất phồng má, duỗi nắm đấm nhỏ đập vào lồng ngực cậu ta một cái: "Em đã nói là em sẽ trốn ra ngoài đâu? Nghe này, mỗi vùng đất trên thế giới đều sẽ có một chiếc mặt nạ của em đang lang thang ở đâu đó... Lục địa phía bắc đã có một cái thì ở phía nam cũng sẽ có ít nhất một cái"
Trần Hoài Nam: "..."
Lần này khỏi phải mất công đi tìm, A Thất ngay từ đầu đã ngồi ngay bên cạnh cậu với một nụ cười mỉm. Vẻ mặt của cô ấy bây giờ trông cứ như kiểu: "Em đã làm rất tốt đó, nên là mau khen em đi chứ?"... Dạng vậy.
"...Sao vậy? Tôi đã nói gì không phải hả?"
Những gì Zero làm là bảo vệ, thế nhưng ông ta lại không thể lắng nghe trái tim đ·ã c·hết của A Thất. Thật kì lạ thay, đây lại là điều mà chàng trai này đã làm được... Chỉ duy nhất cậu ta có thể chạm đến được phần cảm xúc yếu ớt nhất bên trong cô ấy.
"Anh nhanh nhạy thật. Đúng vậy, sở dĩ em nói đến "toàn vẹn" là vì cái tên kia... Hắn tuy đã thực hiện nghi thức Thăng Hoa rồi nhưng Thăng Hoa Luân lại chưa kịp ngưng tụ đến mức hoàn chỉnh. Có nghĩa là ngay lúc này, hắn vẫn chưa bước ra khỏi ranh giới của một nhân loại bình thường"
Nhưng chàng trai này thì khác.
"Dưới cấp Thăng Hoa, chúng sinh bình đẳng. Một tỉ Siêu Việt Giả liên thủ lại cũng không thể sánh bằng một Thực Thể Thăng Hoa toàn vẹn, nói vậy cho vuông"
"Đi đi, đại anh hùng" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế một người có thể c·ướp lấy tôi từ trong tay loại tồn tại cỡ đó như em thì còn mạnh đến cỡ nào nữa?
"Từ đã, hai chữ "toàn vẹn" này của em có ẩn ý gì không vậy?" Trần Hoài Nam lại nhảy cảm bắt lấy từ khoá.
Hựa... Buồn nôn quá, dù có bao nhiêu lần cũng không quen nổi.
Bốp~
"Chính xác là vậy đó"
"Đừng có nói những điều đó với bộ mặt đắc ý như thế chứ..."
"Đã từng thôi, anh ạ... Em đã trải qua cái thời kì tuyệt vọng đó rồi. Bây giờ, trong em chỉ còn mỗi ý đinh buông bỏ, hay đơn giản hơn là em muốn được giải thoát"
"Đau quá..."
Bảo sao lần trước cái cô kia cứ cười đến mức không kiểm soát được... Cơ mà nghĩ lại thì cô ấy cũng thuộc dạng tương đối dễ nói chuyện ha?
"Ha... Mình không muốn làm điều này lắm, vì nó khá có lỗi với Himiko" Trần Hoài Nam thầm nghĩ: "Nhưng không làm, lương tâm của mình sẽ không chịu để yên"
"Này, em thật sự..."
"Trong khi đó, em đã không thể. Em đã mất hết tất cả từ cách đây rất lâu rồi... Kể cả trinh tiết cũng vậy. Thật đáng tiếc nhỉ, nếu như em mà còn trinh thì anh đừng mong được yên thân ra ngoài"
"Đến lúc anh gặp được một chiếc mặt nạ thì anh sẽ tự biết thôi" A Thất cười khẽ: "Cơ mà em lại không biết chiếc mặt nạ nào đang lang thang ở phía nam đâu. Trong trường hợp đó là chiếc mặt nạ mang khuynh hướng tiêu cực thì có lẽ anh phải... Chịu khổ một chút đó"
"Có thể anh không biết, ngay tại thời điểm này đã có không ít căn cứ địa giống như vậy bị Huyết Giáo tàn sát và huyết tế trên khắp thế giới đấy... Mong là anh không bị sốc trước hiện thực này"
"Em mà bước ra bên ngoài, lỡ nhớ tới anh một cái là cả tổ chức của em bay màu luôn. Tên ngốc kia phải khó khăn lắm mới nhốt được em trong một nơi có thể hạn chế sức mạnh của lời nguyền đó... Hì hì"
Như vừa nhận ra điều gì đó quan trọng, Trần Hoài Nam tức khắc ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt tay lên xoa xoa đầu A Thất giống như mọi lần... Thế là ngay khi có được điều mình muốn, cô ấy đã dần để lộ ra một nụ cười chân thành và vui vẻ.
Trần Hoài Nam: "..."
"Yên tâm đi, thời gian trong này và thế giới thực không nhất quán, nên là cũng chưa có lâu lắm đâu"
"K-không phải, em... Ah!"
Đối với cậu, điều kiện tiên quyết để xác định một người có đang sống hay không không phải là cơ thể... Mà chính là cảm xúc. Chỉ khi người ta biết vui hay buồn, biết được đau đớn và sợ hãi... Đó mới là sự sống một cách đúng nghĩa.
"Vậy à..."
"Em muốn được sống..."
"..."
"Vậy em muốn giúp như thế nào?"
"Có, nó quan trọng lắm hả?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.