Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 208. Thanh Trừng
Có Đội Hiệp Sĩ Dòng Đền tương trợ, quả nhiên là áp lực mà đoàn người phải gánh chịu đã giảm đi rất nhiều. So với cái tốc độ lê lết rùa bò như trước đó không lâu thì ở thời điểm hiện tại, họ đã có thể cất bước chạy được rồi, mặc dù cũng không được tính là nhanh cho lắm.
Là một trong những chiến lực tiên phong, Himiko lúc này cũng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Cô ấy chủ động lùi về sau vài bước, bụng định nhờ bạn trai hồi phục thể lực cho mình thì đột nhiên... Cô ấy nhận ra rằng cậu ta đã biến mất.
Bốc hơi hoàn toàn, không để lại bất kì lời nhắn gì dù chỉ là một mảnh giấy.
"..."
Như nghĩ tới chuyện gì đó, đồng tử của Himiko tức khắc co rụt lại, thậm chí còn sợ hãi đến mức suýt chút nữa đã đánh rơi thanh kiếm trong tay.
"Không, không, không... Không lí nào lại như vậy được! Chuyện đó tuyệt đối không thể nào xảy ra được... Tại sao lại là ngay lúc này chứ? Tại sao? Tại sao? Tại sao?"
Himiko quỳ xuống ôm mặt, trong miệng liên tục lầm bầm làu bàu câu hỏi tại sao một cách tuyệt vọng. Việc Trần Hoài Nam đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi như vậy, lẽ nào... Cậu ta đã bị xơi tái rồi?
Càng nghĩ, Himiko càng thấy hoảng loạn. Cô ấy không nghĩ rằng bạn trai của mình sẽ c·hết một cách dễ dàng như vậy... Thế nhưng trong cái tình thế hỗn loạn giống như hiện tại, cô ấy hoàn toàn không thể nghĩ ra được bất kì lí do nào khác nữa.
"Chí ít... Cũng phải từ biệt đã chứ..."
Với khung cảnh là chiến trường hỗn loạn như bây giờ, có lẽ sẽ chẳng có ai để tâm đến tiếng khóc nức nở của Himiko.
Bất cứ ai ở đây đều chỉ biết lo lắng cho mạng sống của chính mình, còn tiếng khóc của cô ấy suy cho cùng cũng chỉ là một phần rất nhỏ trong vô số các tiếng hét, tiếng bom đ·ạ·n và tiếng v·a c·hạm của kim loại,... Thực sự sẽ chẳng có ai có thể nghe thấy được nỗi đau của cô ấy.
Tuy nhiên...
"Không, chuyện đó không thể xảy ra được, anh ấy không có phế đến vậy... Bình tĩnh lại nào Himiko, đừng có suy nghĩ lung tung như vậy nữa"
Đã luôn là như vậy...
Ngoại trừ cậu ta là người đầu tiên chủ động cứu lấy cô ấy thì đã từ rất lâu trước kia, Himiko cũng đã luôn tự cứu lấy chính mình hết lần này đến lần khác. Và tất nhiên, kể cả lần này cũng vậy.
Cô ấy tuyệt đối sẽ không từ bỏ hi vọng, trừ khi tìm ra được xác của bạn trai mình!
Quật cường. Đó là một trong những điểm mà cô ấy tự hào nhất ở chính mình... Cũng đồng thời là điểm mà Trần Hoài Nam yêu thích nhất ở chính cô ấy.
Trước tiên, cô ấy cần phải tỉnh táo lại, suy nghĩ theo phương hướng lạc quan nhất có thể để phần nào tự trấn an chính mình.
"Tự nhiên bỏ đi mà không nói một lời... Chắc hẳn là anh ấy đang đi làm chuyện gì đó cực kì nguy hiểm rồi... Thậm chí còn nguy hiểm đến mức anh ấy không muốn kéo bất kì ai đi theo, kể cả mình"
Càng suy nghĩ, bộ não cơ bắp của Himiko bắt đầu sáng dạ lên: "Khả năng quan sát của anh ấy tốt đến vậy, nhiều khả năng là anh ấy đã nhìn thấy cái gì đó kinh khủng... Nên muốn đi giải quyết một mình"
"..."
"Liều lĩnh như vậy, lỡ như c·hết thật thì mọi hi vọng đều tan tành. Mà bản thân mình cũng không nghĩ rằng anh ấy sẽ chủ động đi liều mạng mà không có sự tính toán. Vấn đề là làm sao định vị được bây giờ? "
Himiko tiếp tục trầm tư, được một lát thì dần nhớ ra hình xăm hoa bỉ ngạn thần bí trên lưng mình: "Thử dựa vào nó xem sao... Anh ấy cũng là người được ban phước, biết đâu sẽ có sự liên kết gì đó với mình"
"Không còn thời gian nữa, làm thôi!"
...
...
Himiko đoán không có sai. Trần Hoài Nam đúng thật là muốn tự mình giải quyết cái thứ to lớn kia nên mới lặng lẽ rời đi.
Thực tế là cậu ta cũng không tự tin là mình sẽ giải quyết được nó. Những gì cậu mong muốn nhất trong lần hành động đơn độc này đó chính là tiêu hao sinh lực của nó nhiều nhất có thể, cốt là để giảm bớt gánh nặng cho các binh lính cũng như Hiệp Sĩ Dòng Đền khi phải đối mặt với nó...
Chỉ như vậy thôi thì không được tính là liều mạng có đúng không?
"Chắc là Himiko giận lắm nhưng thôi kệ, dẫn cô ấy theo phiền phức quá. Lỡ cô ấy lôi Dạ Đao Thần ra thì lại xuất hiện thêm quá nhiều biến số... Mình không cần thiết phải hi sinh nhiều tế bào não đến vậy"
Lặng lẽ ẩn mình trong rừng sâu, Trần Hoài Nam rảo bước đi trong bóng tối một cách thầm lặng tựa như đang sử dụng Ảnh Bộ, hoàn toàn không gây ra một chút tiếng động nào, đã thế tốc độ lại còn thuộc hàng cực giai, khiến không một con quái vật nào có thể phát hiện ra cậu ta.
Nguyên nhân thật ra cũng đơn giản dễ hiểu thôi, đó là do cậu ta đã may mắn gacha ra ý chí của bóng tối... Một ý chí đã bị Hắc Nhật chọc giận suốt từ buổi sáng cho đến giờ, đến mức nó còn chủ động đưa ra đề nghị muốn mượn cơ thể cậu để hành sự luôn cơ mà.
Về lí do cho sự giận dữ đó... Chắc là do nó căm ghét cái thứ bóng tối giả tạo mà Hắc Nhật đã tạo ra. Nó chính là bản nguyên, là bóng tối thuần túy nhất của thế giới, vì vậy nó mới ghét ai đó đi copy lực lượng của nó, đặc biệt là mấy sự kiện thiếu đi tính "tự nhiên" như Hắc Nhật.
Khi được Trần Hoài Nam hỏi, nó đã trả lời dạng dạng như vậy... Thoạt nghe thì rất có lí, thế nhưng thực chất cậu ta lại chẳng hiểu nó đang nói gì cả, càng không hiểu được cái logic đó đào ở đâu ra.
Đơn giản chỉ cần hiểu là nó ghét Hắc Nhật đến mức muốn phá hủy quả cầu đen kịt đó ngay lập tức là được rồi.
Dù đề nghị được nó đưa ra thơm tho như vậy nhưng Trần Hoài Nam vẫn không có ý định chấp thuận. Chủ yếu là vì việc đưa bóng tối chiếm hữu cơ thể sẽ rất dễ xảy ra những hậu quả ngoài ý muốn.
Ví dụ như... Bị biến đổi trở thành một tên chuubyou thích làm màu chẳng hạn?
Hắc lịch sử của cậu đã đủ dày rồi, không thể viết thêm bất kì trang nào nữa! Nếu không thì cậu sẽ c·hết vì xấu hổ mất!
Tóm lại, trừ trường hợp không còn lựa chọn nào khác, nếu không thì còn lâu mới có chuyện cậu chấp nhận cái giao dịch siêu cấp rủi ro đó!
Một lúc sau.
"Hừ, là nó à"
Mất một khoảng thời gian để tìm kiếm, rốt cục thì Trần Hoài Nam cũng tìm ra được kẻ đang muốn chặn đường tập kích đoàn người phía sau.
Đó là một con tinh tinh lông đen vô cùng cao lớn với hàm răng to khoẻ và sắc nhọn, đôi mắt đỏ ngầu chất chứa sự điên cuồng khát máu thế nhưng hành động của nó lại đang nói lên điều ngược lại... Nó có vẻ như rất biết chú ý quan sát tất cả mọi thứ, thậm chí còn điều động lũ quái con mai phục một cách vô cùng thuần thục, hệt như một vị thủ lĩnh trời sinh!
Dưới chân nó lúc này là một đám tiểu quỷ đen kịt vừa cưỡi sói chạy về từ hướng mà đoàn người đang di chuyển tới, miệng liên tục nói ra thứ ngôn ngữ nào đó mà chẳng ai hiểu nổi ngoài chính bọn chúng.
Tuy nhiên, là một người đã có một lượng kinh nghiệm nhất định, Trần Hoài Nam có thể đại khái đoán ra lũ tiểu quỷ đó chính là lính trinh sát đã được con tinh tinh kia cử đi thăm dò đoàn người.
"Tên này có trí tuệ, sẽ không dễ xơi đâu"
Trần Hoài Nam đứng đó suy nghĩ một chút rồi lấy ra một miếng giấy, viết vào vài dòng chữ nhỏ rồi lại buộc vào một mũi tên bóng tối mà cậu vừa tạo ra, để nó có thể di chuyển về phía vị Tổng Chỉ Huy mà không bị bọn quái vật nhận ra.
"Truyền tin đã xong, giờ thì nghĩ cách đánh nhanh rút nhanh"
Trần Hoài Nam xoa cằm ngẫm nghĩ: "Những kẻ chuyên đi phục kích người khác sẽ không quen bị phục kích ngược lại. Chỉ một mình mình thì không đủ để gọi là phục kích, nhưng ít nhất thì mình vẫn có cái gọi là yếu tố bất ngờ"
"Đối phương nhìn chung là rất mạnh, khá chắc là sẽ chỉ yếu hơn gã Bán Thăng Hoa hôm đó một chút. Tuy vậy, chỉ cần nó không có quầng sáng trên đỉnh đầu thì mình nhất định sẽ có cơ hội"
Vừa lẩm bẩm, Trần Hoài Nam vừa từ từ biến thân, đem sợi dây chuyền thập tự giá đeo lên trước ngực rồi nói khẽ: "Lily, lần này anh lại nợ em một món nợ to đùng... Nhưng chẳng sao cả. Đã mang tiếng bám váy rồi thì có tham lam một chút cũng không sao, nợ nần gì đó cứ để về nhà rồi ta từ từ tính toán với nhau ha?"
Tựa như nghe được những lời tâm tình của Trần Hoài Nam, hđoá hoa ly trắng trên mu bàn tay cậu ta chậm rãi toả ra thứ ánh sáng thuần khiết và rực rỡ.
Cơ thể cậu tất nhiên sẽ không thể chứa đựng được lượng linh lực khổng lồ mà phía bên kia truyền tới, cũng vì thế mà nó đã tràn ra ngoài, đậm đặc đến mức kết thành lớp sương mờ xung quanh cậu ta.
"Ôi, cái cơ thể khiếm khuyết c·hết tiệt của tôi ơi... Thế này thì linh lực sẽ tiêu tán nhanh lắm đây" Trần Hoài Nam có hơi tái mặt cười khổ: "Mà, đối với người thường thì nhiêu đây là nhiều nhưng đối với em nó lại chẳng bao nhiêu nhỉ? Gian lận thật"
Á Thần mà, linh lực như đại hải, cứ thế mà xài xả láng thôi.
Ừm, đó là đối với Lily... Chứ lượng linh lực mà em ấy có thể cho cậu mượn là có hạn. Chính vì thế, cậu hoàn toàn không có thời gian để ở đó mà cảm thán nữa đâu.
"Với thứ linh lực hùng hậu này, mình mà không hành động nhanh thì nó cũng sẽ sớm phát hiện ra mà thôi. Đúng, không thể chần chừ hay sợ hãi được nữa"
"Đã làm đến mức này rồi, mình không thể để Lily thất vọng được!"
Với sức mạnh mà Lily vừa ban cho, Trần Hoài Nam nương theo bài cũ chậm rãi đúc ra một thanh ưng kiếm vừa dài vừa nhẹ rồi dùng sức cắm thẳng xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, cậu đưa tay phải lên trước mặt, song chỉ duỗi thẳng lên bầu trời với tư thế niệm chú, trong miệng khẽ lẩm bẩm câu thần chú gì đó cho đến khi không gian xung quanh cậu bắt đầu xảy ra những sự biến đổi rõ ràng.
"Đến lúc cho chúng biết thế nào mới là sức mạnh của tri thức rồi"
Thanh Trừng!