Thần Sư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 207. Hiệp Sĩ Dòng Đền
Nhờ có sự gợi ý của Trần Hoài Nam, rốt cục thì đoàn người cũng có thể tìm đến chỗ quân chi viện để có thể bớt đi được một phần áp lực. Ngoài ra, sự trợ giúp này thực tế cũng không đến từ q·uân đ·ội mà là một tổ chức tôn giáo vô cùng nổi tiếng, được gọi là Thiên Chúa Giáo.
"Thử xuất khiếu một lát xem sao"
Đột nhiên, Trần Hoài Nam mở mắt, âm thầm truyền âm cho Himiko: "Chạy lên phía trước báo cho ông chú Chỉ Huy là có chi viện đang đến từ hướng Đông Bắc, mau chóng hướng dẫn mọi người đến đó hội quân rồi hãy đi tiếp đến pháo đài"
"..."
"Thật xin lỗi, chúng tôi đến trễ rồi"
"Dù có đi đường nào đi chăng nữa, thiệt hại vẫn sẽ là vô cùng lớn. Trừ phi..."
Trong khoảng một tiếng đồng hồ đầu tiên, quá trình di chuyển nhìn chung cũng không đến nỗi hoàn toàn tuyệt vọng. Không ít người dân đã được lực lượng cơ giáp đưa đi trú ẩn thành công, tuy vậy, thiệt hại do bọn quái vật có khả năng bay lượn gây ra vẫn là không thể tránh khỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhận được yêu cầu của bạn trai, Himiko lập tức rời đi thực hiện nhiệm vụ của mình.
Còn Trần Hoài Nam thì ngồi ở đó khẽ thở dài một hơi: "Mấy thế lực lớn không thích xen vào thế sự cũng bắt đầu rục rịch rồi. Xem ra mấy người đó cũng không thể ngồi yên trước thảm hoạ kép kiểu này nhỉ?"
Kết quả là chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi đó, gần một phần tư số cơ giáp đã bị phá hủy, kéo theo hàng trăm hàng nghìn dân thường bị g·iết c·hết, nếu không vì lí do độ cao thì cũng là vì bị quái vật xơi tái.
Tổng Chỉ Huy: "Vậy à..."
Rất nhiều vấn đề có thể xảy ra trong một trận chiến quy mô lớn như thế, cho dù có là ai cũng không thể xoay xở một cách hoàn hảo được.
"Ai đó có thể g·iết c·hết cái thứ khổng lồ kia trước khi nó kịp tập kích"
"Thế thì trăm sự nhờ các anh!"
Đội Hiệp Sĩ xuất hiện chính là lúc mà sĩ khí của cả đội quân dần quay trở lại. Tuy rằng họ vẫn còn mệt muốn c·hết nhưng họ thật sự đã không còn bất kì con đường nào khác nữa, chỉ có thể gắng gượng tiến lên chứ không thể nào quay đầu lại!
"Nó đang đợi chúng ta"
"Vị Hiệp Sĩ đó không có nói dóc, quả nhiên là có thứ gì đó chặn đường với ý định tập kích chúng ta. Hẳn là anh ấy cũng biết hậu quả nếu tiếp tục đi thẳng... Nhưng tình thế lại không cho phép anh ấy lựa chọn"
Ước tính số lượng dân thường mà họ đang hộ tống hiện tại là khoảng năm mươi nghìn người, tất nhiên là cũng có thể nhiều hơn một chút. Trong khi đó, số lượng quân nhân đang chiến đấu nhiều nhất chỉ đến khoảng một phần năm số lượng đó, tức là mỗi vị quân nhân bất kể yếu hay mạnh, bất kể địa vị cao hay thấp đều phải bảo vệ ít nhất năm người dân thường!
Tính đến hiện tại thì cả Edgar và Lục hình như cũng mệt lắm rồi, phải liên tục húp bình thể lực mới có thể tiếp tục chiến đấu. Còn Himiko tuy vẫn chưa mệt đến vậy, thế nhưng mái tóc đen dài của cô ấy cũng bắt đầu thấm đẫm mồ hôi rồi.
...
"Rõ!"
"Các binh sĩ!"
Trước sức ép dồn dập của quái vật cũng như sự mệt mỏi đã hiện rõ trên gương mặt của các vị quân nhân, mỗi bước đi của họ đều lộ ra sự chật vật đến vô cùng. Ngay cả các học viên của Học Viện Tân Sinh cũng đang dần lộ ra sự nhỏ bé trước thứ t·hiên t·ai diễn ra trên toàn thế giới.
Không những vậy, những thanh kiếm mà các Hiệp Sĩ đang sử dụng cũng có lực sát thương thuộc hàng cực lớn, dường như là đến từ sự khắc chế trời sinh đối với những sinh vật bóng tối!
Tất nhiên là bọn chúng đều bị Himiko vung đao diệt gọn, nhưng mà cô ấy không chắc là mình sẽ ở lại đây được quá lâu do hàng phòng tuyến bắt đầu xuất hiện những lỗ thủng yếu ớt như là hậu quả đến từ sự vắng mặt đột ngột của cô ấy.
"Lily, em... Có đang nghe thấy anh không? Vào những thời điểm như thế này, mong em hãy cho phép thằng khốn hèn hạ như anh được vinh dự bám váy của em"
"Đội Hiệp Sĩ Dòng Đền đã đến tận đây để trợ giúp chúng ta bằng cả xương máu và tính mạng! Thế nên chúng ta không có lí do gì để phải sợ hãi nữa cả! Cầm s·ú·n·g lên, hết đ·ạ·n thì móc lưỡi lê ra liều mạng! Bằng mọi giá cũng phải đến được pháo đài!"
Nếu đụng phải sinh vật đó, bất kể các Hiệp Sĩ có cố gắng thế nào, bất kể các binh lính có anh dũng chiến đấu đến đâu... Cậu vẫn khá chắc là ít nhất một nửa số dân thường đang có mặt hiện giờ sẽ bị g·iết hại, không phải vì sức mạnh của nó thì cũng là vì những thằng đệ phiền nhiễu của nó...
"Ngay cả Thiên Chúa cũng đã từng là một nhân loại bình thường, và bản thân ngài cũng yêu thương nhân loại hơn bất kì thứ gì trên đời" Hiệp Sĩ cười nói: "Vì vậy, việc chúng tôi xả thân bảo vệ các anh là chuyện thiên kinh địa nghĩa"
"Xin anh đừng quá nặng lòng. Đây không chỉ là trận chiến để bảo vệ dân thường, mà đồng thời còn là trận chiến để bảo vệ tín ngưỡng của tất cả chúng tôi nữa. Cho dù anh có nói như thế nào thì đội Hiệp Sĩ chúng tôi vẫn sẽ cầm kiếm lên và chiến đấu thôi, không phải vì các anh thì cũng sẽ là vì những người khác"
Chương 207. Hiệp Sĩ Dòng Đền
Vị chỉ huy cau mày nhìn lại từng con người đang kiệt sức mà thở hồng hộc sau lưng mình, cắn răng nói ra: "Với tình hình như hiện tại, tôi thực sự không nghĩ rằng họ có thể trụ được đến lúc đó. Con đường vòng mà các anh đang nói là quá xa..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thôi kệ đi, có chi viện là tốt rồi. Còn đỡ hơn là bị đè bẹp tại chỗ này"
Mỗi vị Hiệp Sĩ đang có mặt ở đây đều được trang bị những bộ giáp màu trắng trông rất dịu mắt, không hề chói loá như những bộ giáp kim loại bình thường. Đã thế lực phòng ngự của nó lại còn ở cấp độ phá trần, khiến không một con quái vật bình thường nào có khả năng xuyên phá!
Đó là còn chưa tính đến các vị quân y không có khả năng chiến đấu.
Cộng thêm sức mạnh của mỗi vị hiệp sĩ đang có mặt ở đây, mỗi người trong số họ đều đủ sức để một địch một trăm, tạo ra không ít không gian trống để một cơ số quân lính có thể nghỉ ngơi hồi sức.
Trong quãng thời gian lấy hơi ngắn ngủi, Trần Hoài Nam dõi mắt nhìn theo đồng bạn đang phải liều mạng chiến đấu vì dân thường, trong lòng không khỏi nặng nề: "Khó, quá khó. Không biết những người đi trước có tìm được chi viện hay không... Chứ cái đà này thì dù không c·hết hết cũng phải m·ất m·ạng đến bảy tám phần" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu là những bộ cơ giáp có tính cơ động cao thì họ hoàn toàn có thể "gắp" một số người dân bay thẳng đến pháo đài trước. Tuy nhiên, các loại binh chủng khác thì lại không có nhàn hạ như vậy... Nhất là đối với các bộ binh, những người lo cho mạng sống mình còn chưa xong.
"Có chi viện"
Lũ quái chim đang bay lượn trên bầu trời tựa như đã tìm thấy con mồi, điên cuồng lao thẳng về phía hai người với đôi mắt khát máu và cuồng loạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một vị Hiệp Sĩ nhanh chóng cưỡi ngựa đến chỗ ông chú Chỉ Huy, trên gương mặt nghiêm nghị lộ vẻ tự trách: "Khu vực pháo đài hiện tại cũng không yên ổn lắm, cứ tiếp tục đi theo đường này sẽ rất dễ bị hung thú cường đại tập kích. Nếu như anh tin tưởng chúng tôi thì xin hãy dẫn dắt mọi người đi đường vòng theo sự hướng dẫn của chúng tôi"
"Các anh là người phục vụ cho Thiên Chúa, có nhất thiết phải liều mạng chỉ vì muốn bảo vệ chúng tôi không? Rõ ràng các anh có thể lựa chọn mục đích cao cả hơn mà?"
...
Thương vong khủng kh·iếp là thế nhưng họ lại không thể nào chùn bước được. Tuy rằng tỉ lệ sống sót là rất thấp, thế nhưng nó vẫn chưa bao giờ là con số không!
Bên dưới mặt đất, tình tình cũng không khá hơn là bao. Những chiếc xe tăng hay phương tiện cơ giới bị phá hủy rất nhiều, số lượng binh lính cùng dân thường t·hiệt m·ạng cũng không hề ít, càng khủng kh·iếp hơn là hầu hết trong số họ đều không còn gì sót lại, kể cả một mảnh mô người.
Thấy đoàn người đau khổ lê lết từng bước tìm đến chỗ mình, đội Hiệp Sĩ nọ đã đáp lại họ bằng những tiếng thét xung trận vang động như sấm.
Vị Hiệp Sĩ kia ngồi trên lưng ngựa, cũng đưa mắt đánh giá sơ bộ tình trạng của đoàn người rồi khẽ gật đầu: "Đã rõ. Vậy thì chúng tôi sẽ liều mạng mở đường cho các vị tiến vào pháo đài"
Nếu tính về số lượng, đội Hiệp Sĩ được cử đến đây chi viện có lẽ chỉ khoảng một hai nghìn người là cùng... Tuy nhiên, nếu tính trên phương diện chiến lực, có lẽ toàn bộ đội quân đau bệnh hiện tại cộng lại cũng chẳng bì được với họ! (đọc tại Qidian-VP.com)
Quãng thời gian sau đó chính là quãng thời gian khó khăn chưa từng thấy đối với bất kì ai tham gia vào kế hoạch mở đường máu cùng nhau tìm đến khu pháo đài.
"Có mặt!"
"Hỡi đội Hiệp Sĩ Dòng Đền Thần Thánh... Xung phong!"
Vị Hiệp Sĩ khẽ gật đầu. Cơ mà trước lúc xung trận, Trần Hoài Nam có thể cảm nhận được anh chàng đó đã thoáng nhìn về phía mình với mộ nụ cười thần bí.
"Ừm"
Vừa lầm bầm làu bàu, Trần Hoài Nam vừa nhìn về phía sau lưng, nơi ngay cả những người dân thường yếu ớt cũng phải cầm sẵn v·ũ k·hí trong tay để có thể chiến đấu mặc dù bản thân họ đang vô cùng sợ hãi.
"Bầu không khí đang dao động, bóng tối trở nên nổi loạn, ánh sáng bị nuốt chửng, những cơn gió rít lạnh ngắt bị thứ gì đó to lớn chặn đứng lại... Một thứ sinh vật mạnh mẽ vượt qua khả năng cảm tri của mình..."
Thấy Trần Hoài Nam ngồi nhắm mắt không cử động, Himiko liền biết là cậu ta lại đang âm thầm làm gì đó. Đồng thời, cô ấy cũng biết cậu ta ở trạng thái hoàn toàn không biết phản kháng, thế nên cô ấy đã nhanh chóng lùi lại, yên lặng đứng bên cạnh bảo vệ cậu ta.
Tất nhiên, Trần Hoài Nam không hiểu ánh mắt kia thực sự có ý nghĩa gì... Cơ mà cậu cũng có một vài suy đoán trong đầu, dù chẳng biết là có đúng hay không.
"Vẫn còn tận vài chục cây số nữa à..."
Nhận được thông tin của những người đã may mắn s·ơ t·án trước đó, đội Hiệp Sĩ Dòng Đền của Thiên Chúa Giáo đã lập tức nhận nhiệm vụ chi viện, nhanh chóng tìm đến chỗ đoàn người theo toạ độ đã được định vị. Mặc dù con đường đó là không hề dễ đi, nhưng nhìn chung thì nó cũng không phải là khó khăn quá lớn đối với họ.
"..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.